Mùng 1 tết, thành phố vốn thường ngày nhộn nhịp tắc đường giờ đây đường xá vắng tanh không có mấy người, hầu hết đều trở về quê đón tết cùng gia đình vậy nên Sài Gòn lúc này yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến mức khiến lòng người thấp thỏm không yên.
Đêm đến trên sân thượng tòa nhà SayLin, tòa nhà cao nhất thành phố. Trong gió một bóng dáng cô tịch đang đứng đó, anh đợi rồi lại đợi, đợi từ khi mặt trời vừa lặn cho đến khi bình minh ló dạng nơi chân trời. K2 không biết đại boss bọn họ đang đợi ai, thế nhưng đã qua một đêm cũng không thấy ai đến.
- Đi thôi.
Ngụy Nguyên xoay người đi về phía trực thăng, đêm qua lời hẹn 10 năm của sư phụ cùng Tiểu Vũ, này cô đã không còn anh muốn thấy cô tới nơi này cũng là muốn gặp sư phụ để tạ tội bởi vì anh đã không bảo vệ được cô. Thế nhưng ngay cả sư phụ cũng không đến, trực giác nói cho anh biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không người như ông ấy sẽ không bao giờ thất hứa.
Mà ở bên này Bạch Vân cùng Ninh Hân đúng là không thể đến điểm hẹn bởi vì thương thế của Bạch Vân còn chưa lành, ông bị thương rất nặng.
- Sư phụ người nói xem sư tỷ có đến chỗ hẹn không, nếu không thấy chúng ta tỷ ấy có lo lắng hay không.
- Đừng lo dù không thấy chúng ta con bé cũng sẽ không rời khỏi nơi này, đợi ta khôi phục chúng ta liền đi tìm nó.
Hiện giờ ông không thể gieo quẻ nên không biết được tình trạng của đồ đệ mình. Ngày đó ông dùng toàn bộ tinh lực bố trí trận pháp nghịch thiên cải mệnh cho Tư Vũ. Phải ngày từ khi con bé được sinh ra ông đã có thể nhìn thấy số mệnh của nó, để có thể từ trong cõi chết tìm cho đứa trẻ đó một đường sinh cơ ông đã phải trả cái giá rất lớn cũng tốn hơn 20 tính toán đủ đường mỗi bước đi tựa như trên băng mỏng.
Lần này cũng vì bố trí trận pháp quá lớn có lẽ đã làm lộ tẩy vị trí của ông khiến cho Trương Kế tìm ra được. Nếu không phải nguyên khí tổn thương quá độ đám người kia có thể hạ được sát chiêu với ông sao.
- Sư phụ con vẫn chưa hỏi người, đám người kia rút cuộc là kẻ nào sao lại có bản lĩnh đả thương người như vậy.
- Ta cũng rất muốn biết, đến cùng bọn họ là thế nào.
Bạch Vân cười nhẹ, ông thật muốn biết Trần Dật làm sao nuôi ra được một đám người như vậy. Nếu ông không nhìn nhầm đám người đó ngay cả một chút nội lực đều không có, nhưng mỗi đòn tung ra đều mang theo một loại sức mạnh khủng bố, hơn nữa trong đó có một kẻ thân thể cứng như sắt thép đao thương bất nhập, ông chính là bị kẻ đó đả thương nếu không phải ông nhanh chân nhảy xuống vách đá có khi thật sự sẽ chết trong tay kẻ đó.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của sư phụ trong lòng Ninh Hân cũng dâng lên một tia bất an, kẻ thù của sư phụ xem ra vô cùng nguy hiểm cô lại quá yếu nếu đám người đó xuất hiện lần nữa cô làm sao mới có thể bảo vệ ông đây.
*Mùng 8 tết âm lịch Mạnh Phong vốn đang ở nước ngoài tìm kiếm Bạch Linh nhận được tin đã trở về. Hai người đàn ông xa cách ba năm nay gặp lại, một phong trần mệt mỏi, một tiều tụy yếu ớt. Mạnh Phong nhìn thấy dáng vẻ của con trai lòng ông cũng thắt lại, ông đã nghe Trác Tùng nói hết mọi chuyện, này lại nhìn bộ dạng này của con trai ông biết thằng bé này đã lún quá sâu.
Đáng lý ra nghe tin độc của con trai đã được giải từ nay về sau thằng bé không còn phải bị dày vò có thể sống cuộc đời khỏe mạnh ông phải vui mới đúng, thế nhưng Mạnh Phong biết so với nỗi đau bị độc dày vò hiện giờ con trai ông còn đau đớn gấp trăm lần. Mạnh Phong đi đến bên cạnh vươn tay ôm lấy con trai khẽ vỗ về tấm lưng anh.
Bờ vai Mạnh Vũ Thần khẽ run, cho dù hiện tại tâm trạng của anh đã tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều nhưng không có nghĩa là anh ổn. Mạnh Vũ Thần không lên tiếng cứ như vậy im lặng tựa vào vai ba mình như ngày còn bé, mỗi lúc anh mệt mỏi, mỗi khi anh vấp ngã đều sẽ có bờ vai rộng lớn của ba và vòng tay ấm áp của mẹ ôm lấy anh tiếp thêm cho anh sức mạnh.
- Dù có chuyện gì đi nữa thì còn vẫn còn có ba, hiện giờ con bé cần con phải phấn chấn lên.
Mạnh Phong an ủi con trai mình, ông hiểu nó hơn ai hết nếu cô gái kia đã là người thằng bé nhận định vậy thì bất kể có ra sao ông cũng sẽ nhận đứa con dâu này.
Đêm đó hai cha con tâm sự rất lâu mãi đến 2 giờ sáng Mạnh Vũ Thần mới trở lại phòng cô. Nhìn thấy anh rời đi Mạnh Phong gọi Trác Tùng vào.
- Thứ mà Lưu Nghĩa để lại đâu.
Giọng Mạnh Phong lạnh tanh không còn là người ba hiền từ ấm áp như lúc nãy nữa, cả người ông toát ra khí thế của một người đứng đầu gia tộc. Trác Tùng cúi người nghiêm chỉnh lấy từ trong túi áo ra cũng kính đưa đến trước mặt Mạnh Phong.
Mạnh Phong nhìn tờ giấy loang lổ vết máu lại nhìn dòng chữ trên đó trong đôi con ngươi ông ngập tràn sát ý.
- Cho người giám sát cô ta, tôi muốn xem đến tột cùng là kẻ nào đứng ở phía sau.
- Vâng thưa gia chủ.
Đối với người đứng đầu gia tộc, trên dưới nhà họ Mạnh đều cũng kính gọi ông hai tiếng gia chủ, mà lời của gia chủ không khác gì thánh chỉ, Trác Tùng nhận mệnh lập tức rời đi.
Mạnh Phong tựa người vào ghế đôi mắt tựa như một con sói nhìn vào màn đêm đen kịt, ông không tin chỉ một người đàn bà như cô ta có thể làm ra chuyện như vậy, đến cùng sau lưng người đàn bà đó là thế lực nào.
Lần này ông về nước cũng là vì đã tra ra một chút tin tức của vợ mình, chỉ là chuyện năm đó cùng với những gì con trai ông nói lại không trùng khớp. Sở dĩ cả ông và con trai đều một mực tin tưởng vợ ông vẫn còn sống là bởi vì cái đám người đó muốn chính là bản đồ, ngoại trừ Bạch Vân ra trên đời này cũng chỉ còn có một mình Bạch Linh biết nó đang ở đâu, chỉ cần vợ ông không nói chắc chắn đám người kia sẽ không dám giết bà ấy.