Trong lúc Hoàng Tư Vũ và Lương Văn Thao đang nói chuyện, thang máy đến tầng mười hai thì đột nhiên dừng lại, cửa thang máy mở ra hai người đàn ông chuẩn bị bước vào.
Hoàng Tư Vũ khẽ nhíu chặt mày, cô dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói với Lương Văn Thao.
- Anh trở về đi không cần tiễn nữa.
Lương Văn Thao cũng không dám lên tiếng chỉ khẽ cung kính cúi đầu chào cô sau đó bước ra khỏi thang máy, anh ta vừa đi ra hai người kia cũng bước vào.
Cửa thang máy khép lại, Lương Văn Thao chỉ kịp nhìn thấy đáy mắt đầy sát ý của cô gái bên trong, lòng anh ta khẽ run, Lương Văn Thao không dám ở lâu vội bấm một cái thang máy khác trở lại tầng 15.
Bên trong thang máy Hoàng Tư Vũ kéo thấp mũ xuống che đi nửa gương mặt. Cô theo hình ảnh phản chiếu nhìn người đàn ông sắc mặt trắng bạch trên trán đổ một tầng mồ hôi.
Sở dĩ cô đuổi Lương Văn Thao đi ra bởi vì thời khắc thang máy mở ra cô ngửi được mùi máu. Bao nhiêu năm làm sát thủ khứu giác của cô vô cùng nhạy bén. Hơn nữa cô cảm nhận được một khí tức cực kỳ nguy hiểm trên người hai người đàn ông này, đặc biệt là người đàn ông mặc sơ mi trắng kia cả người anh ta toát ra khí tức lạnh lẽo người sống chớ lại gần. Mùi máu toả ra từ người đàn ông mặc vest đen bên cạnh, hai người này một người bị thương nặng, một người có vẻ như bị trúng độc.
Từ nhỏ cô đã bắt đầu học y sau đó lại đi theo sư phụ nhiều năm như vậy, có những thứ chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể nhận ra.
Hoàng Tư Vũ theo bản năng nâng cao cảnh giác, một lúc sau mới chợt nhớ ra, hiện tại cô không phải là Ella, cô sợ cái gì chứ, hai người này đúng là thành phần nguy hiểm nhưng chắc chắn sẽ không động thủ với cô, lúc này tâm tình cô mới thả lỏng đôi chút. Nhiều năm sống trong cảnh đánh đánh giết giết truy đuổi cùng trời cuối đất, đột nhiên trở thành một người bình thường có chút chưa thích ứng được, Hoàng Tư Vũ khẽ cười chính mình.
Cô đưa mắt đánh giá hai người trước mặt, con người cô trước nay miễn nhiễm với cái đẹp xong vẫn không thể phủ nhận người đàn ông này có một gương mặt có thể làm điên đảo chúng sinh, chỉ tiếc tình hình của anh ta có vẻ không ổn cho lắm.
Nếu cô nhìn không nhầm thì người đàn ông này cùng lắm chỉ có thể sống thêm nửa năm mà thôi, thật đáng tiếc. Nếu để Ninh Hân nhìn thấy con nhóc đó nhất định sẽ vì gương mặt này mà ra tay cứu anh ta một mạng. Thế nhưng xui thay người anh ta gặp là cô không phải Ninh Hân. Hoàng Tư Vũ cô xưa giờ chỉ biết nghiền hoa đập ngọc chứ chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Mạnh Vũ Thần cắn răng nhịn xuống cơn đau tê tâm liệt phế, nắm chặt tay vịn vào tháng máy từng đường gân xanh nổi lên. Đây đã là lần thứ hai trong vòng chưa tới 2 ngày đến cả thuốc dường như cũng không áp chế được nữa. Cơn đau lần nữa ập đến khiến anh dường như muốn ngã quỵ, Mạnh Vũ Thần dùng hết sức bình sinh mới có thể đứng vững. Mẹ mất tích, cha còn đang lang bạt khắp nơi tìm mẹ, nhà họ Mạnh còn đang dựa vào anh để chống đỡ, anh tuyệt đối không thể nằm xuống lúc này, bởi vì trực giác mách bảo anh, nếu lần này anh ngã xuống chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không thể nào tỉnh lại được nữa.
Trác Tùng bên cạnh thấy vậy vội đưa tay đỡ lấy anh.
- Cậu chủ, cậu cố một chút, nếu không tôi gọi bác sĩ Tuấn qua đây.
Mạnh Vũ Thần lắc đầu, anh không lên tiếng nhưng Trác Tùng biết, cậu chủ kiên quyết muốn tự mình đến bệnh viện là vì không muốn kinh động đến vị đang ở nước ngoài kia.
Chuyện lần này cậu chủ bị tập kích, tuy không bị thương nhưng lại khiến cho chất độc trong người lần nữa phát tác. Hai người bọn họ nói chuyện rất nhỏ, nhưng thang máy cũng không lớn Hoàng Tư Vũ có thể nghe được đoạn đối thoại này.
“Cậu chủ”, được người khác gọi một tiếng này chứng tỏ người đàn ông này có thân phận không thấp. Đầu cô nhảy số rất nhanh đưa ra một chút tính toán, cho dù trực giác nói cho cô biết người đàn ông này cực kỳ hung hiểm, nhưng thế thì đã sao, càng nguy hiểm chứng tỏ về sau tác dụng càng lớn, vậy cho nên lá bài này Hoàng Tư Vũ cô sẽ thu.
Hoàng Tư Vũ âm thầm cho tay vào trong túi áo, dùng hai ngón tay nhẹ kịp một cái ngân châm. Trước khi tới đây, lúc chiều cô có dạo quanh vài phòng khám đông y, tiện thể mua một bộ ngân châm châm cứu.
Nhà họ Hoàng 4 đời làm nghề đông y, mẹ cô từng là bác sĩ đông y nổi tiếng khắp đất thủ đô một thời, 2 tuổi cô đã được bà dạy cách cầm ngân châm, 3 tuổi đã thuộc hết tất cả các huyệt vị trên cơ thể, tuổi bắt đầu dùng cách châm cứu để đi ăn xin. Phải là xin ăn, tự biến mình giống như một đứa trẻ bị liệt, mỗi ngày điều dùng ngân châm châm vào chân đến tê dại, sau đó bò ra đường đi xin.
Tiếng hít thở khó khăn của người đàn ông phía sau kéo cô từ trong ký ức đi ra.