Ảnh Hậu Là Hacker Đại Nhân

Chương 11: Tôi thích em như vậy hơn



Về đến nhà, việc đầu tiên Giản Ngân làm là thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.

Căn hộ này vốn là Lãnh Hiên thuê tạm cho cô. Lúc trước, cô phải đi làm thêm buổi tối nên không thể ở lại kí túc xá được.

Thu dọn xong, cô gọi 1 chiếc xe đem đồ đạc đến 1 căn hộ mới. Dù khá xa trường, nhưng căn hộ này an ninh rất tốt, cơ sở vật chất thuộc hạng cực phẩm.

Đương nhiên, giá cả 1 tháng của căn hộ này cũng ở trêи trời. Nhưng bà đây có tiền, không sợ!

Đến nơi ở mới, cô nhắn tin thông báo cho Lãnh Hiên. Vừa gửi tin xong thì cậu ta gọi cô thẳng luôn.

"Đột nhiên bà chuyển nhà chi vậy?"

"Có 1 tên biến thái bám đuôi." Cô không dám nói là cô chọc điên 1 tên Ma vương đâu huhu.

"Thằng nào? Sao bà không nói để tôi xử lý tên đó."

"Kệ đi, tôi cũng nhờ bạn tôi dạy dỗ hắn rồi."

"À mà bà chuyển đến đâu vậy? Tôi còn định cho bà ở biệt thự nhà tôi đấy."

"Galaxy."

Bên kia im lặng 1 lát rồi thét lên: "Mẹ nó, Giản Ngân, bà biết 1 tháng ở đó bao nhiêu không? 20000 USD đó. Bà đào đâu ra nhiều tiền thế?"



"Tôi mới trúng xổ số. Thôi tôi có việc bận rồi, tôi dập máy đây."

Sau đó cô tắt luôn di động mình. Cô biết bây giờ cô có bay ra nước khác hay chạy ra đảo cô vẫn không thoát khỏi Lãnh Thiên Hàn.

Kệ đi, trốn được bao lâu thì trốn. Cô đánh cược Lãnh Thiên Hàn sẽ không giết cô.

...

Vì chuyển nhà nên Giản Ngân phải ra siêu thị mua vài thứ. Cô không siêng đến mức 1 tuần ra đó 7 lần đâu.

Sau khi trở về, cô mở khóa đi vào. Nhưng khi mở cửa, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Rõ ràng nhà cô bị đột nhập rồi!

Cô sờ sờ bên hông, lấy ra 1 khẩu súng lục. Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh đều không có người. Vậy chắc chắn hắn đang trong phòng ngủ của cô!

Thấy cửa phòng ngủ chỉ khép lại, cô càng chắc chắn tên đó đang ở trong phòng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp trộm, cô lo lắng lắm đấy chứ!

Do dự 1 hồi không biết làm gì, cuối cùng cô quyết định: đạp cửa xông vào.

Bỗng, cô bị 1 lực kéo lại phía sau. Cô định quay lại đấm hắn, nhưng người đó dường như biết được ý định của cô, 1 tay nắm chặt lấy cổ tay cô rồi xoay người đặt lưng cô dựa vào tường., tay còn lại ôm eo cô.

Cô chưa kịp mắng hắn thì 1 giọng nói hơi khàn vang lên: "Là tôi."



Nghe giọng nói đấy, Giản Ngân hơi bất ngờ 1 chút, rồi đen mặt hỏi: "Anh vào nhà tôi làm gì thế?"

"Trốn nhờ."

"Trốn? Anh nghĩ tôi là kẻ ngu chắc. Bây giờ mời anh cách xa ra khỏi người tôi!"

Lãnh Thiên Hàn ngay lập tức liền bỏ tay khỏi người cô rồi tiến vào phòng bếp. Anh lấy 1 gói mì ăn liền, sau đó đun nước lên.

Giản Ngân thấy anh ta coi đây như nhà mình, hận không thể tát anh ta 1 bạt tay. Cô đè nén cảm xúc muốn giết người lại, nói: "Anh coi đây là nhà anh đấy à?"

"Tất nhiên. Tôi còn chưa tính sổ với em việc em phá 2 lô hàng của tôi đâu."

"Tôi..." Giản Ngân chưa nói xong thì anh nói tiếp: "Tối hôm qua em còn bỏ trốn."

Nước sôi rồi, anh chen thêm 1 câu: "Em có thể thử cho tôi 1 viên đạn nếu em tin mình có thể rời khỏi đây an toàn."

"..." Anh ta có tâm thuật hay gì vậy!

Cô không ngờ tốc độ anh ta có thể nhanh như vậy, chỉ trong vòng vài giờ đã tìm ra cô.

"Được được được, anh là cha tôi!"

Nhìn cô gái đang nổi điên trước mặt, Lãnh Thiên Hàn khẽ nhếch miệng cười: "Đây mới đúng là con người thật của em. Tôi vẫn thích dáng vẻ này hơn."