Nghe nói vậy, ông lão mặt như không thể tin nổi, hai tay ôm lấy ngực nói: "Cháu cháu cháu... Thuốc đâu, tim ta đột nhiên đau quá..."
"Ông nội, chiêu này ông dùng 284 lần rồi."
Ông lão nghe nói vậy, lập tức khôi phục lại sắc mặt. "Lãnh Thiên Hàn, mày không chọc tức ông mày thì không được à?"
"Cháu có nói gì ông đâu."
Lãnh Gia chủ đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Ta từng nói với cháu, chừng nào cháu có người yêu rồi về đây. Sao, người đâu? Hay là trở về xin ông tha thứ? Dù sao ta cũng là người lớn, ta sẽ rộng lượng mà bỏ qua cho..."
"Cháu có bạn gái rồi?"
"..." Lãnh Gia chủ cảm thấy hình như mình nghe nhầm, hỏi lại 1 lần nữa: "Cháu nói lại ông nghe xem? Cháu có bạn trai?"
Lãnh Thiên Hàn đen mặt lại. "... Là bạn gái."
"Ồ, cô nào chịu quen cháu vậy? Tính đến chuyện kết hôn chưa? Dù sao cháu cũng sắp già rồi, đừng làm lở dở con gái nhà người ta."
Nghe xong, Lãnh Thiên Hàn đen mặt x2. Năm nay anh chỉ mới 28, cho hỏi sắp già chỗ nào?
"Ông nội, nếu ông còn nói 1 câu nào nữa thì cháu sẽ không gửi ông tiền tiêu vặt đâu."
"... Có ai nói với ông mình như vậy không? Ta cũng không cần tiền của cháu."
"Ồ, thật không? Vậy Lãnh Thị ông tự mình lo tiếp đi nhé. Cháu định quay trở về giúp ông nhưng ông nói thế thì thôi vậy."
"Hừ. Cháu làm gì làm, ta không quan tâm đến cháu nữa."
"Vậy tạm biệt ông." Lãnh Thiên Hàn làm bộ rời đi, miệng lẩm bẩm: "Haiz, con trai con gái à, ta có lỗi với con quá..."
Miệng nói là không quan tâm, nhưng tai vẫn vểnh lên nghe ngóng. Nghe Lãnh Thiên Hàn nói vậy, Lãnh Gia chủ ngẩn người ra. Gì cơ, thằng cháu này của ông làm con gái người ta mang thai, còn là một trai một gái?
Vậy là suýt nữa ông làm hại đời người khác rồi. Hơn nữa, dù ông ghét thằng cháu này thật nhưng chắt thì "chương chương" lắm á nha!
Lãnh Gia chủ khẽ ho 1 cái, bình tĩnh mở miệng: "Dù sao ta cũng tuổi cao sức yếu rồi, sống cũng không còn bao lâu nữa. Lãnh Thị là tâm huyết cả đời ta, ta chỉ có thể giao lại cho cháu. Hãy làm nó ngày càng phát triển.
Còn nữa, gì mà con trai con gái. Lãnh gia ta không quan trọng môn đăng hậu đối, miễn người kia có gia thế trong sạch, đàng hoàng, tính cách thân thiện vui vẻ là được. Mày có lỡ làm gì rồi thì qua hỏi cưới luôn đi! Có gì tìm ngày lành tháng tốt, rồi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. À gọi ba mẹ mày về nữa." Để cho ông còn mau mau bế chắt nữa.
"Vâng vâng. Mà ông không hỏi cháu đó là ai à?"
"Hừ, mắt nhìn người của mày cao lắm. Người mày nhìn trúng chắc cũng tầm cỡ siêu nhân rồi."
Anh bỗng nhớ lại dáng vẻ của Giản Ngân lúc lấy súng chĩa vào mình, cười khẽ: "Cô ấy quả thật là siêu nhân."
Lãnh Gia chủ bắt đầu đuổi người. "Xùy xùy đi nhanh đi cho khuất mắt ta. Nhìn mặt cháu là thấy ghét."
"Lần về nước này cháu ở đây luôn. Nếu ông ghét cháu quá thì cháu sẽ đưa cháu dâu với chắt của ông ra ở riêng."
"Ăn nói hàm hồ! Còn nơi nào tốt hơn ở đây? Làm sao có thể để con cháu Lãnh gia sống bên ngoài được?" Ở ngoài vậy sao ông bế chắt được...
"Ồ, ông chủ yếu mong được bế chắt thôi đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, Lãnh Gia chủ giật mình. Dù sao hơn nửa đời người lăn lộn trong thương trường, nên rất nhanh ông đã bình thường trở lại. "Ta chỉ không muốn đời sau phải chịu khổ vì cha của tụi nó thôi."
Lãnh Thiên Hàn nghe ông nhất quyết không thừa nhận, chỉ nói: "Dĩ nhiên, chúng nó còn phải được ông đặt tên nữa cơ mà."
"Hừ mày biết điều đấy."
"Vậy cháu đi đây. Ông nội nhớ nghĩ tên nào hay đấy."