Ban đầu hai người đều chơi những trò tương đối đơn giản, chi tiết có thể tham khảo vòng quay ngựa gỗ, chủ yếu là bởi vì không chắc Đường Đường có thể chơi những trò kích thích ví dụ như tàu lượn siêu tốc, nhà ma hay không.
Hơn nữa cũng không thể để đứa bé một bên, tự cô chạy đi chơi được.
Vì thế tới cuối cùng, sau khi đã chơi hầu hết những trò chơi không có tính nguy hiểm, bọn họ bắt đầu thử một vài trò chơi kích thích hơn một chút, sau khi xác định Đường Đường chẳng những không sợ lại còn rất vui vẻ, lúc này mới thử tàu lượn siêu tốc.
Tàu lượn siêu tốc trong công viên bọn họ đi rất có tiếng, chỉ nhìn đường ray cũng làm người ta cảm thấy vô cùng kích thích, dường như Đường Đường không sợ độ cao, cũng không sợ cảm giác kích thích do sự lao lên hạ xuống nhanh chóng này mang đến, thậm chí em ấy còn vui vẻ hơn so với Vân Cẩm Thời, trông giống như một chú chim nhỏ sắp cất cánh.
Nếu không phải có đai an toàn cố định chắc chắn em ấy lên ghế ngồi, có thể em ấy thật sự sẽ đập cánh bay lên mất.
Vân Cẩm Thời xuống khỏi tàu lượn siêu tốc sắc mặt cũng có chút trắng bệch, hô hấp dồn dập, Đường Đường lại không có chút phản ứng dư thừa nào, vẫn tựa như một con chim nhỏ vây quanh Vân Cẩm Thời ríu rít kể lại sự vui vẻ trong lòng mình.
Vân Cẩm Thời xoa đầu em ấy, không thể không thừa nhận bạn nhỏ nhà mình lá gan quá lớn, vì thế hai người lại đi chơi nhà ma, lần này Đường Đường lại không hưng phấn như vậy, hiển nhiên em ấy có vẻ sợ ma, đi vào nhà ma u ám bắt đầu kinh hoàng lúng túng nhìn khắp nơi, sau đó bị những bài trí trong nhà ma dọa sợ tới mức liên tục lùi ra phía sau Vân Cẩm Thời.
Trong đó có một khu vực có rất nhiều quan tài lộn xộn bày hai bên đường, những quan tài này có cái đóng chặt, có vài cái có nắp nghiêng ngả phủ lên, có những cái thậm chí còn không có nắp, chỗ đằng trước bọn họ đã có người đi qua, cũng không xảy ra chuyện gì, bởi vậy hai người đều rất thả lỏng.
Thế nhưng lúc Đường Đường và Vân Cẩm Thời đi qua, đột nhiên trong quan tài lại nhảy ra một ma nữ áo đỏ, lúc ấy Đường Đường bị dọa đến ngây người, sửng sốt khoảng chừng hai giây, khóc òa lên một tiếng, lôi kéo Vân Cẩm Thời liều mạng chạy về trước.
Cô ấy dọa cho nhân viên đóng vai ma nữ cũng sợ hãi, chị gái ở phía sau liều mạng vẫy tay: "Chạy chậm một chút, coi chừng vấp phải đồ đạc!"
Vân Cẩm Thời bị kéo chạy thật xa, mới vừa dừng lại, còn chưa kịp tới dỗ dành Đường Đường, từ trên trần nhà trước mặt hai người bỗng nhiên thả xuống một cái bọc thật to, cái bọc được làm bằng vật liệu màu trắng, thoạt trông có chút giống một cái xác ướp, bên trong bọc thứ gì đó có hình dạng như xác chết, lúc thả xuống còn giật giật.
Đường Đường:!!
Cô ấy khóc òa một tiếng, tiếp tục chạy về phía trước, ngăn cũng cũng không ngăn được, cuối cùng là Vân Cẩm Thời nửa kéo nửa ôm, đưa cô ấy ra khỏi nhà ma, vừa đi ra ngoài còn vừa dùng giọng nói mang theo chút áy náy thấp giọng nói bên tai cô ấy: "Chị không biết em sợ những thứ này, sẽ ra ngay thôi, thư giãn chút, đều là giả, còn có chị ở đây..."
Đường Đường bị dọa đến liên tục khóc nấc, ánh mắt mở to, bên trong đều là kinh hoảng, cô ấy cố gắng nhét bản thân vào trong lòng Vân Cẩm Thời, nắm lấy góc áo cô làm sao cũng không chịu buông.
Mãi đến khi ra khỏi nhà ma, ánh chiều tà nhàn nhạt thay thế bóng tối vắng lặng trong nhà ma, cô ấy mới dần bình tĩnh lại, cảm giác có chút ngượng ngùng, cô gái nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ, không nghe ra chút bình tĩnh nào: "Em xin lỗi... lẽ ra chị có thể được chơi vui..."
Nhà ma có thu tiền vé vào cửa, tuy rằng cô ấy cũng biết đều là giả, nhưng lại không thể bình tĩnh lại, mỗi người đều có thứ mình sợ hãi, cô ấy không sợ kích thích giống như khi đi tàu lượn siêu tốc, nhưng lại sợ ma quỷ, sợ đêm tối.
"Xin lỗi em, rõ ràng chị biết em buổi tối không dám ngủ một mình lại còn đưa em đi nhà ma chơi, không phải lỗi của em, có sai cũng là lỗi do chị." Vân Cẩm Thời vuốt tóc cô ấy: "Nhưng mà Đường Đường sẽ không giận chị đúng không?"
Cô dùng biện pháp như vậy để xoa dịu Đường Đường, quả nhiên Đường Đường dời đi lực chú ý, không tập trung vào việc hoảng sợ chạy lung tung làm Vân Cẩm Thời không thể dạo chơi trong nhà ma nữa, chỉ không ngừng xua tay: "Em sẽ không giận A Thời đâu!"
"Đường Đường không giận là tốt rồi." Vân Cẩm Thời xoa má cô ấy: "Vậy hôm nay chơi tới đây thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hai người đi ra ngoài ăn một bữa, sau khi trở về khách sạn nghỉ ngơi một lúc bèn chuẩn bị về nhà, nếu không có việc gì, Vân Cẩm Thời cũng rất muốn đưa đứa bé nhà mình đi dạo xung quanh một chút, đến những thắng cảnh nổi danh, đi xem hết một lần những nơi có thể xem.
Dù sao công việc của cô thật sự bận rộn, không có nhiều thời gian nhàn rỗi thế này.
Mà món quà sinh nhật của đạo diễn Mạnh Thiệu Kỳ tặng cô, cô vẫn chưa "nhận" được, đương nhiên phải về trước, sau đó chờ thông báo.
Lúc tới đây hầu như cũng không mang theo gì, thế mà khi trở về lại mang về một đống đồ, ngoại trừ ít quà vặt đặc sản địa phương, còn xách về một số quần áo mới.
Sau khi về nhà cũng không nhận được điện thoại ngay, Vân Cẩm Thời được hưởng thụ hai ngày rảnh rỗi hiếm thấy, nhưng thời gian rảnh cũng chỉ hai ngày thôi, hôm nay khi cô đang ôm món quà sinh nhật lúc trước chị Lý tặng, một con gấu bông siêu to ngồi trên sofa xem TV, bỗng nhận được cuộc gọi bảo cô đi thử vai.
Thời gian là chín giờ sáng hôm sau, hai ngày nay Vân Cẩm Thời luôn chuẩn bị, không thể không nói, Mạnh Thiệu Kỳ tặng cô không đơn giản chỉ là một vai nữ chính, mà còn làm cho kỹ thuật diễn xuất của cô tăng lên một tầm cao mới, không thể nói là tiến dần từng bước, phải nói là ở một khía cạnh nào đó, đã làm cho cô từ một người không chuyên nhận được sự giáo dục chuyên nghiệp.
Cô như con chồn hoang tự mình tìm tòi kỹ thuật diễn xuất, nhiều lúc rất cần một đạo diễn chính thống dẫn dắt một chút, những vai quần chúng trước đây không cần quá nhiều kỹ thuật, nhưng cô vẫn luôn nghiêm túc nghiền ngẫm tâm lý nhân vật, thứ nhất là muốn rèn luyện kỹ năng diễn xuất của bản thân, thứ hai đương nhiên cũng là do bệnh nghề nghiệp.
Cô từng học tâm lý học, lại còn học rất nghiêm túc, tuy rằng không phải môn học chuyên ngành chính của cô, nhưng xem như cũng có chút thành tích ở tâm lý học.
Trước khi Vân Cẩm Thời đi casting, người khẩn trương nhất thật ra là Đường Đường, sự khẩn trương của cô ấy rất dễ thấy, thật giống như một chú thỏ nhỏ nhảy nhót lung tung, cũng muốn hỏi chuyện nhưng lại không dám hỏi nhiều, sợ ảnh hưởng đến Vân Cẩm Thời.
Vì thế sáng hôm sau, cô ấy rời giường thật sớm, làm một bữa sáng vô cùng phong phú, hơn nữa phối hợp dinh dưỡng cực kỳ hợp lý, lúc Vân Cẩm Thời ăn cô ấy còn không yên lòng cầm thìa ở bên cạnh, một thìa cháo nửa ngày vẫn chưa cho vào miệng, mãi đến khi Vân Cẩm Thời không nhìn được nữa: "Cháo sắp nguội rồi."
Đường Đường:!!
Vân Cẩm Thời: "Yên tâm đi, chị chắc chắn có thể lấy được vai diễn đó, em phải có chút tin tưởng chị chứ, đừng lo lắng như vậy được không, cho dù thật sự không lấy được vai diễn này cũng không sao cả, trên đời này không thiếu nhất chính là kịch bản, sẽ luôn có vai diễn thích hợp với chị mà, đúng không?"
"Em không lo lắng, chắc chắn chị có thể lấy được!" Đường Đường nắm chặt nắm tay nhỏ: "Em cũng sẽ cố gắng học làm trợ lý, đến lúc đó đi giúp chị!"
Trong khoảng thời gian này cô ấy vẫn có liên lạc với Chu Mạt, học làm một trợ lý đủ tư cách, không phải Vân Cẩm Thời đã nói sau này sẽ cho cô ấy làm trợ lý của chị hay sao, vậy thế nào cô ấy cũng không thể làm mất mặt A Thời.
Hơn nữa trợ lý còn rất quan trọng, cũng không thể làm trợ lý mà chỉ đi theo bên cạnh không làm gì cả được.
"Chị cũng tin tưởng em." Vân Cẩm Thời mỉm cười nói: "Được rồi, chị đi đây, nếu đi thử vai có lẽ sẽ trở về sớm thôi, nếu giữa trưa chị vẫn chưa về, em mở app em hay dùng để gọi thức ăn nhé."
"Vâng!" Đường Đường vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, dù lúc này cô ấy không thể trợ giúp cho A Thời, cũng kiên quyết không thể kéo chân sau của chị, ít nhất không thể làm cho A Thời lúc đang thử vai lại còn phải lo lắng trong lòng xem cô ấy ở nhà có ổn không.
"Không cần quan tâm đến em." Đường Đường cầm lấy túi xách của cô, đẩy cô ra ngoài: "Nhanh đi thử vai đi! Cố lên A Thời!"
Vân Cẩm Thời không biết nên khóc hay nên cười ra cửa, cô vẫn rất tin tưởng với việc lấy được vai diễn này, không chỉ bởi vì Mạnh Thiệu Kỳ đã đề cử cô, cũng không phải bởi vì kỹ thuật diễn của cô đã có tiến bộ, mà còn bởi vì bộ phim này không mở casting công khai, cho nên cạnh tranh cũng không quá lớn.
Đạo diễn bộ phim này trước đây từng quay những bộ phim tương đối văn nghệ, chính là những loại phim về thanh xuân, đau đớn gì đó, thi thoảng cũng sẽ quay một vài bộ phim tương đối có chiều sâu, ví dụ như vạch trần mâu thuẫn giữa con cái và gia đình trong nước.
Đạo diễn có thể làm bạn với Mạnh Thiệu Kỳ, sẽ có một vài điểm chung với Mạnh Thiệu Kỳ, ví dụ như về mặt tuyển diễn viên cũng sẽ rề rà một chút...
Những diễn viên mà đạo diễn này mời toàn bộ đều là do anh ta tuyển chọn kỹ càng ra, dù sao đây cũng là một đạo diễn quay một bộ phim dùng ba tháng, riêng việc tuyển diễn viên đã mất đến hai tháng.
Hơn nữa hai tháng này cũng không phải dùng vào việc phỏng vấn, mà là xem đủ loại tư liệu, đi quan sát diễn viên này về mặt ngoại hình vân vân có phù hợp với bộ phim của bọn họ hay không, sau đó sau khi chọn ra cho mỗi vai diễn mười mấy diễn viên, sẽ mời tất cả những diễn viên này đến tiến hành thử vai một lần duy nhất, từ trong đó chọn lựa diễn viên thích hợp.
Tóm lại, có thể lấy được vai diễn từ đạo diễn này đều là do anh ta đã lựa chọn từ trước, chính xác mà nói là phải có bản lĩnh nhất định, hơn nữa cô còn là do Mạnh Thiệu Kỳ nhét vào ở giai đoạn sau.
Vân Cẩm Thời có niềm tin với bản thân, nhưng thật ra cũng không tin tưởng nhiều như vậy, dù sao những người cạnh tranh với cô chắc chắn đều là những diễn viên chất lượng rất tốt, trong đó nhất định có không ít người diễn xuất không thua kém cô, thậm chí còn tốt hơn cô rất nhiều.
Có thể bộc lộ tài năng trong đó hay không, cô có phần nắm chắc nhất định, nhưng cũng không phải trăm phần trăm, Mạnh Thiệu Kỳ đề cử cô, chắc chắn thể hiện hình tượng của cô tương đối phù hợp, đây chính là một trong những ưu thế của cô.
Vân Cẩm Thời đã sớm đến bên dưới tòa cao ốc công ty đối phương, bởi vì phạm vi lựa chọn khá nhỏ nên diễn viên đến đây thử vai cũng không nhiều lắm, Vân Cẩm Thời nhìn quanh sảnh đợi, tạm thời cũng chỉ có ít ỏi mười mấy người đến đây.