Ra về, nó gặp Mạnh ở phòng giám thị. Cả hai cùng đem sổ đầu bài đưa cho thầy nên gặp nhau.
“Chúng ta có duyên ghê ha”- Mạnh lại vừa chào vừa chọc nó lúc ra khỏi phòng
“Nghiệp duyên đó cậu”- Như Huyền biết cậu chọc nên trả lời lại, giọng điều có hơi khó chịu.
“Hihi không hỏi thăm tớ à”- Mạnh
“Ủa rồi mắc gì tớ phải hỏi thăm”- Như Huyền
“Tớ tưởng cậu sẽ lo cho tớ chứ”- Mạnh có chút buồn nói.
“Ai rảnh đâu. À mà cậu có bạn thuở nhỏ ở quê hả”- Như Huyền lại nhớ đến người bạn đó nên hỏi
“Ời có á, mà sao hỏi bạn tớ chi vậy, cậu có quen đâu”- Mạnh
“Thì hỏi thôi, bạn cậu là nam hay nữ, tên gì vậy”- Như Huyền nhớ ra mình còn chưa hỏi tên cậu bạn kia.
“À nam chứ, bạn thân mà, cậu ấy tên Hoàng Lân, học giỏi lắm”- Mạnh vẫn không hiểu vì sao Như Huyền lại hỏi về bạn mình.
“ Cậu nói gì cơ, tên gì cơ”- Như Huyền run run khi nghe lại cái tên này, không lẽ lại là một người thật hay sao, hôm qua nhắn tin cô đã cảm giác có chút quen thuộc.
“Hoàng Lân đó, hồi đó có học trường mình nay chuyển ra quê do ba mẹ bắt rồi, cậu không biết cậu ấy sao, đẹp trai học giỏi vậy mà. Hồi xưa cậu học lớp mấy mà không biết vậy” - Mạnh thấy nó ngạc nhiên nên nói.
“ À vậy hả, tớ vào lớp đã, có gì nói chuyện sau nha” - Khi nghe Mạnh xác nhận nó k còn đứng vững nữa, tay nó vịn vào lan can trường nếu không sẽ ngã mất, cô dùng giọng nói hơi run trả lời Mạnh, rồi bước chậm rãi vào lớp. Để lại ở phía sau Mạnh đứng đơ ra một lúc với chấm hỏi to đùng.
Vào lớp nó ngồi xuống, sau đó nó liền gục nằm lên bàn, người nó không còn sức sống nữa, đã lâu như vậy cậu mới xuất hiện, cậu sao lại không liên lạc với tớ hả. Cô dạy môn Sinh vào lớp, được một lúc thì thấy nó đang nằm mệt mỏi trên bàn học liền lại gần hỏi. Cô giáo thấy vậy liền kêu Khánh Huyền đưa nó xuống phòng y tế.
Lúc này Khánh Huyền mới có dịp mới hỏi nó bị sao vậy.
“Hoàng Lân xuất hiện rồi”- Như Huyền chỉ nói một câu nhưng cả người Khánh Huyền nhường như không tin.
“Cậu ấy ở đâu, xuất hiện sao không ai biết, rồi sao cậu lại biết”- Khánh Huyền thật sự không thể tin cái người kia một năm không xuất hiện nay lại trở lại sao, cứ nghĩ cậu ta đã quên hết rồi.
“Cậu ấy chính là người đã nhắn tin yahoo với tớ, chuyện này chúng ta khoan nói cho Minh Minh biết nha, dù sao cậu ấy cũng không biết gì cả. À kể cả Phúc cũng không nhé, tớ muốn xác nhận thêm”- Như Huyền vẫn còn không tin nên muốn kiểm tra một chút.
Khánh Huyền đồng ý rồi đưa Như Huyền đến phòng y tế, sau đó thì về lại lớp. Nó ở phòng y tế, cô y tế sau khi kiểm tra thấy nó chỉ hơi mệt nên để nó lên giường ở phòng trong ngủ. Nó su khi nằm trên giường nhìn xung quanh không có ai liền không kìm được mà rơi nước mắt, nó trách con người kia tình bạn không có, chơi thân vậy lại không liên lạc được một lần.
Cô ý tế gọi điện cho ba mẹ nó lên đón nó về, nó xin phép rồi về nhà.
“Có cần đi viện không con”- Mẹ Như Huyền
“Con mệt chút thôi, cô y tế cho thuốc nên chừ con buồn ngủ ghê, con ngủ tí là khoẻ thôi, mẹ đừng lo”- Ai hỏi gì cũng k nói, đến khi mẹ vào phòng hỏi thì nó mới trả lời cho mẹ khỏi lo.
Nó nằm nghĩ mãi không biết nên nhắn tin như thế nào để hỏi Hoàng Lân sao không liên lạc với mình thì Minh Minh nhắn tin cho nó.
“Ê Như Huyền, cậu ta dễ kết bạn ghê, công nhận không giống mấy bạn trường mình, thấy ok đó”- Minh Minh
“Cậu kết bạn rồi cậu ta chấp nhận à”- Như Huyền nhắn trả lời.
“Tớ kết bạn, rồi cậu ta chấp nhận liền, xong tớ nói bạn cậu, thế là cậu ấy ừ, rồi kể nhiều chuyện, còn xin sdt tớ nữa”- Minh Minh kể lại nội dung nhắn tin giữa hai người.
“Vậy sao, cậu ta thân thiện cũng tốt,dễ quen thêm nhiều bạn mới”- Như Huyền hiện tại không ổn tí nào nên trả lời cho qua.
“Ba tụi mình làm bạn onl đi, cũng vui đúng không”- Minh Minh đề nghị.
“Ời, tớ sao cũng được á, nay mệt quá tớ ngủ nha, cậu học đi, vào học lại rồi á”- Nhìn đồng hồ Như Huyền thấy còn 2 phút là hết giờ ra chơi nên nhắc Minh Minh. Trong lòng nó bây giờ cảm giác trống rỗng, không biết nên suy nghĩ chuyện này như thế nào, cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn.