Mỗi ngày cứ thế trôi qua, nó đi học, nghe Minh Minh kể về chuyện tình hai người họ, nó cũng k còn đau lòng nữa, chỉ cảm thấy hơi trống rỗng một chút, Khánh Huyền thì không thể nào nghe được chuyện của bọn họ nên mỗi lần như vậy điều kiếm cớ về chổ ngồi để học bài, nếu không điên lên cậu dễ đánh người lắm.
Tối hôm nay, chuông điện thoại reo lên. Đọc tên người gọi nó vẫn chừng chừ một chút rồi mới nghe máy.
-“Cậu gọi tớ có chuyện gì không?”- Như Huyền dùng một giọng bình thản nhất để hỏi.
-“Cậu có biết Minh Minh ở đâu không, nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy đi đâu rồi khoá máy luôn, tớ lo quá, cậu có thể tìm cậu ấy giúp tớ không ?!”- Giọng nói bên kia hơi gấp, Hoàng Lân đang rất lo lắng nên không bình tĩnh được.
-“Minh Minh là bạn tớ tất nhiên tớ sẽ giúp rồi, chuyện như thế nào để nói sau, tớ biết một chổ Minh Minh mỗi lần buồn sẽ ra đó, tớ đi tìm, có gì tớ gọi lại cho cậu sau nha.”- Như Huyền nghe xong cũng trở nên lo lắng cho Minh Minh, vội vàng lấy xe đạp, leo lên xe đạp thật nhanh.
Nó tới bờ sông, nơi mà Minh Minh từng nói mỗi khi buồn sẽ đi ra đó, nó đi dọc bờ sông một đoạn mãi không thấy nó có chút nóng ruột hơn, đi tiếp thêm đoạn nữa thì thấy trên ghế đá Minh Minh đang ngồi cuối mặt xuống, nó lại gần, Minh Minh thấy nó thì nước mắt rơi, Như Huyền ôm nó rồi vỗ vỗ sau lưng cô an ủi. Minh Minh khóc một lúc thì nín, bắt đầu kể cho nó nghe về mọi chuyện.
“Ba mẹ tớ thường xuyên cãi nhau, hình như ba tớ có người phụ nữ ngoài thì phải”- Vừa khóc vừa nói có chút nghẹn nghẹn nơi giọng của Minh Minh
“Chắc có chút hiểu lầm thôi, ba mẹ tớ cũng thường xuyên cãi nhau, mỗi nhà điều sẽ có vấn đề riêng, chuyện người lớn để người lớn giải quyết, cậu đừng nghĩ nhiều quá, tập trung học chuẩn bị kiểm tra rồi”- Như Huyền không biết nên nói như thế nào để an ủi Minh Minh nên chỉ biết nói vài suy nghĩ của mình.
“Tớ cũng biết vậy, nhưng hôm nay tớ không ổn”- Minh Minh gần như sắp khóc lại.
“Cậu không ổn nhưng cậu có mọi người ở bên, nên đừng để những người yêu thương cậu lo lắng, cậu gọi cho Hoàng Lân đi, cậu ấy rất lo cho cậu đó”- Như Huyền nói để Minh Minh biết hiện giờ có người rất lo.
“Cậu ấy gọi cậu à, tớ xin lỗi cậu nha, khiến cậu lo lắng theo”- Minh Minh nói
“Không sao, hên là Hoàng Lân nói tớ mới biết cậu không ổn mà ra đây, chừ tốt hơn chưa, chúng ta về cả khuya, về nhà cậu nhớ liên lạc với cậu ấy cả cậu ấy mong”- Như Huyền nói rồi đứng dạy đưa tay ra.
Minh Minh nắm lấy tay nó, nó kéo Minh Minh dậy rồi cả hai lấy xe về nhà. Về tới nhà, nhẹ lòng thì nhẹ lòng vì đã tìm được Minh Minh, nhưng cũng buồn thật, nó nghĩ nếu là bản thân mất tích chắc cũng không ai biết. Đang nghĩ thì nhận được tin nhắn cảm ơn từ cả Minh Minh lẫn Hoàng Lân, nó nghĩ có lẽ hai người họ thật hợp. Mong hai cậu hạnh phúc. Nó đã từ bỏ việc tìm kiếm Hoàng Lân của trước đây.
Hoàng Lân đang chơi game như mọi ngày thì có một nick lạ nhắn tin cho cậu, khiến cậu hơi tò mò nhưng vẫn quyết định chơi cho xong trận rồi mới trả lời.
“Cậu có phải là Hoàng Lân không?”- Đọc tin nhắn xong cậu hơi tò mò không biết lại biết yahoo còn hỏi đúng tên mình.
“Ời thì phải, có việc gì không, sao lại biết yahoo còn biết tên mình?” - Hoàng Lân tính thẳng nên hỏi luôn lại người đó.
“Tớ có chuyện muốn hỏi, cậu có đang rảnh không?”- Có vẽ người kia phớt lờ đi tin nhắn tra hỏi của cậu.
“Cũng hơi rảnh, cậu cứ hỏi đi, nếu được tớ sẽ trả lời, nhưng trước hết cũng nên cho tớ biết cậu là ai chứ”- Hoàng Lân vẫn rất tò mò về đối phương là ai, sao lại biết mình.