Chiều về bình thường nó sẽ đi ra cổng chính vì nhà nó ở gần cổng chính hơn, nhưng với một linh cảm gì đó không tốt nó đã đi về bằng cổng phụ, là cổng đối diện nhà của Mạnh, đi ra được một đoạn thì nó khựng lại một lúc, lúc này Khánh Huyền lên tiếng thì nó mới không hồn treo lơ lững chốn nào nữa.
“Cậu sao vậy, sao hôm nay đi cổng phụ, nhà cậu đi ngã cổng chính gần hơn mà”- Khánh Huyền cũng hơi tò mò.
“À tớ cũng không biết nữa, tự dưng muốn đi về bằng ngã này thôi”- Chính bản thân Như Huyền cũng không biết lý do vì sao mình lại đi về bằng đường này.
“ Thôi đi đường nào cũng về nhà tớ được mà, để đi đường này về cùng cậu một đoạn. Tới ngã tư đầu kia tớ cua lên ngã chợ về nhà cũng được hihi”- Như Huyền cười cho qua chuyện.
Đi đến ngã tư thì hai người tạm biệt nhau.
Đi được một đoạn thì gặp Mạnh, mặt cậu ấy có vài vết bầm, cậu chạy lại gần hỏi.
“Cậu bị sao vậy,có sao không”- Như Huyền lo lắng hỏi.
“Tụi chặn đường đánh tớ, may sao chị Dung và chị Thanh tới kịp lúc, không thì tớ nó đòn rồi, hên quá cậu không ở đó.”- Mạnh trả lời.
“Tại sao tớ không ở đó lại hên”- Như Huyền hơi khó hiểu hỏi lại.
“Vì tớ không muốn cậu thấy bộ dạng này, cũng không muốn cậu thay đổi hình tượng về chị Dung”- Mạnh giải thích.
“Nhưng không thấy, không có nghĩa là không biết và sẽ không thay đổi suy nghĩ, cậu nghĩ gì không. Dù chị Dung như thế nào vẫn là chị tớ, còn cậu như thế nào vẫn là bạn tớ thì tớ không thể không giúp được, với lại cậu mà bị thương bạn tớ sẽ rất đau lòng đó.”- Như Huyền muốn Mạnh biết về tình cảm của Khánh Huyền nên đá động một chút.
“Bạn cậu??? Ai mà đau lòng vì tớ chứ, cậu đúng điên, thôi về thôi”- Mạnh
“Cậu đi ổn chứ, hay cần tớ đưa về không”- Có vẽ chân của Mạnh cũng có chút bị thương nên Mạng phải đi chậm chậm.
“À không sao, cậu đưa về mất công tớ lại bị cả nhà tra hỏi nữa, tớ là con trai mà, về được, cậu cũng về đi”- Mạnh.
“Vậy hẹn gặp cậu lại ở trường vào ngày thứ 2 nhé, tạm biệt”- Như Huyền.
Thật ra vụ chặn đường này Như Huyền đã tình cờ nghe được lúc đi vệ sinh, mấy bạn nam lớp cậu kêu người lên chặn 4 hướng đi của Mạnh, nó lo lắng nên đã gọi chị Dung nhờ giúp đỡ, nên lúc ra về chị Dung mới có mặt ở đó, chỉ là ra chậm nên Mạnh mới bị đánh một vài đòn, nếu ra muộn có khi tụi nó đã cho cậu vào bệnh viện rồi cũng nên, thật may cũng không có chuyện gì, lúc nó về nhà mới nghe chị Dung nói tụi đó cũng có quen với chị Dung nên lần sau sẽ k có vụ Mạnh bị đánh nữa, tất nhiên không kèm theo việc tiêu chọc nó về Mạnh.
Ở phía chị Dung khi mà Mạnh xin chị đừng nói gì với Như Huyền, lời nói, giọng điệu đó chị biết cậu thích nó, liền chọc cậu là em rể vì nghĩ nó cũng có ý với cậu bạn này, Mạnh thì cảm giác vui vẻ khi được chị Dung gọi là em rể, nhưng nó thì cực kì khó chịu vì sợ Khánh Huyền nghe thấy thì không hay.
Qua lớp mới, có nhiều bạn mới hơn, đặc biệt nó thân hơn với một bạn nữ tên là Minh Minh, khá dễ thương, da của Minh Minh thì lại trắng, đối với Như Huyền thì ai da trắng nó điều ngưỡng mộ vì nó sinh ra mang trong mình làm da ngăm nên hay tự ti một chút về mình, chiều cao thì thấp hơn nó một chút, người hơi mũm mĩm, tính tình hoà đồng, vui vẻ và rất hay cười, đặc biệt cô nàng khá nhây nên cả lớp điều rất thích Minh Minh. Vì nó lúc này khá ít nói và hơi khó gần nên nhờ Khánh Huyền và Minh Minh mới thân với cả lớp hơn.
Chiều hôm đó nghỉ học thể dục mà Như Huyền quên nên đã đi học, tới nơi mới nhớ ra là hôm nay không học, gọi điện cho Khánh Huyền không được, cô gọi cho Minh Minh.
“Minh hả, nay không học thể dục mà tớ quên nên lên trường luôn rồi, đi đâu đó chơi không”- Như Huyền
“Vậy cậu sang nhà tớ chơi không, tớ ở nhà với em không đi đâu được”- Minh Minh
“Ok, tớ qua nha”- Như Huyền
p/s: tuổi học sinh rất đẹp, đừng sai lầm mà ghét ai đó.