Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn vững vàng mà bình tĩnh: “Ép tim ngoài lồng ngực thì phải ấn xương sườn xuống 5-6 centimet mới có hiệu quả. Nhấn xuống đúng vị trí, khi bị bật lại cứ để cho lồng ngực đàn hồi tự nhiên, chú ý đừng rời tay khỏi thân thể người bệnh.”
Ấn ngoài tim tiêu hao thể lực rất nhiều, chỉ trong vài phút, Thẩm Quyết Tinh đã cảm giác sức mạnh mình nhanh chóng hao hụt đi, có khả năng qua hai ba phút nữa anh sẽ không có cách nào tiếp tục duy trì tần suất này.
“Ai nha ông già à, phải làm sao bây giờ a, ông không thể có mệnh hệ gì được đâu!” Lý a bà chắp tay trước ngực, không biết đang cầu cứu vị thần linh nào trên trời.
Mồ hôi Thẩm Quyết Tinh chảy xuống theo thái dương, hô hấp anh dần trở nên nặng nề hơn, cánh tay cũng đau đến sắp không nhấc lên nổi.
Phải gọi người tới hỗ trợ mới được…
Trong đầu Thẩm Quyết Tinh vừa xẹt qua suy nghĩ như vậy, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ mềm mại.
“Bà à, có chuyện gì vậy?”
Cố Chiếu mặc áo ngủ màu trắng, tóc xã tán loạn trên đầu vai, mắt kính cũng không mang, đi dép lê trong nhà chạy sang đây.
Lý a bà thấy cô thì vội vàng chạy tới đón: “Tiểu Chiếu à, ông già sắp không xong rồi, đã gọi xe cứu thương nhưng không biết bao giờ mới tới, phải làm sao bây giờ đây…”
Trong viện dưỡng lão Cố Chiếu làm việc, 80% đều là những người già hơn 70 tuổi, đa số bọn họ đều có bệnh nền trong người, nói cô quá quen với cảnh sinh tử thì có hơi khoa trương, nhưng mấy năm nay quả thật cô đã gặp rất nhiều trường hợp nghiêm trọng cần phải bình tĩnh đối mặt.
“Bà đừng lo lắng…” Nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại, một bên Cố Chiếu tránh khỏi tay bà Lý, một bên nhanh chóng đi đến bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, “Trước tiên bà cứ xuống dưới lầu chờ xe cứu thương đến rồi đón bọn họ đi, ở đây có cháu và Thẩm Quyết Tinh rồi, bà không cần lo lắng.”
Nói xong, cô không chú ý đến Lý a bà nữa mà chuyển hết sự tập trung sang ông lão Lưu ở bên này.
Cô đá văng dép lê ra, trực tiếp bò lên giường, đi sang phía đối diện Thẩm Quyết Tinh, tự buộc tóc mình lên.
“Tôi đếm đến ba, cậu tránh sang một bên nhé.”
Thẩm Quyết Tinh không đáp lời, chỉ gật gật đầu, khi Cố Chiếu đếm tới ba, thân thể anh trực tiếp ngã ngồi về phía sau.
Cố Chiếu tiếp nhận anh và tiếp tục ép tim ngoài lồng ngực cho ông lão Lưu.
Dưới cơn mỏi mệt như tiếng biển kêu núi gầm, Thẩm Quyết Tinh vẫn còn lại chút sức lực kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Cố Chiếu.
Nhanh chóng ấn xuống từng cái từng cái một, Cố Chiếu thay thế trái tim đã ngừng đập vận chuyển máu đi khắp nơi trên cơ thể ông lão Lưu, kéo dài sinh mệnh cho ông ấy. Cho dù là tư thế hay sức lực đều không có một chỗ nào sai. Khó có thể tưởng tượng được trong một thân thể nhỏ bé như vậy lại ẩn chứa một sức mạnh bùng phát to lớn đến thế.
Thẩm Quyết Tinh quả thực không thể xem người ngay trước mắt này là một với Cố Chiếu vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, không dám nhìn thẳng mình, nói chuyện thì lắp bắp của mọi ngày.
Cô giống như đã biến thành một con người khác.
“Tình hình thế nào?” Nhân viên trực đường dây ở đầu bên kia hỏi.
Tiêu hao thể lực quá độ, Thẩm Quyết Tinh tê liệt ngồi sang một bên há miêng thở hồng hộc, anh cầm di động lên rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt Cố Chiếu, nói: “Cứu tinh đến rồi.”
Lý Quế Hương nóng lòng nhưng vẫn nghe lời, Cố Chiếu bảo bà ấy xuống dưới lầu chờ, bà ấy liền nhanh chóng chạy xuống lầu. Vừa đến dưới lầu đã thấy xe cấp cứu đi vào cổng lớn tiểu khu ở đằng xa.
Bà mạnh mẽ múa may hai tay, cơ hồ suýt nữa nhảy dựng lên: “Bên đây bên đây, ở chỗ này!”
Xe cứu thương lao thẳng về phía bà, chờ đến gần, Lý Quế Hương mới phát hiện giám đốc Vương đang lái chiếc xe trợ động đi theo bên cạnh xe cứu thương, hẳn là đang dẫn đường.
“A bà, sao lại thế này ?” Giám đốc Vương dừng xe lại, trước tiên hỏi Lý Quế Hương tình huống hiện tại.
“Dù tôi có gọi thế nào ông nhà tôi cũng không thức dậy, có lẽ là nhồi máu não, hiện giờ ông ấy không còn thở nữa, Tiểu Chiếu và bạn trai đang cấp cứu cho ông ấy, bảo tôi xuống dưới chờ xe cứu thương đến.” Lý Quế Hương nói.
Giám đốc Vương kêu bà cụ cứ từ từ, đừng lo quá, bản thân mình tiếp đón nhân viên cấp cứu đang sốt ruột, dẫn bọn họ đi lên lầu.
Khi nhân viên cấp cứu mặc đồ phòng hộ tiến vào trong nhà, Cố Chiếu đang chuẩn bị thực hiện lần hồi sức tim phổi thứ ba.
“Chúng tôi đến đây.” Bác sĩ trẻ tuổi nói.
Cố Chiếu vội vàng ngồi dậy lui về, xác nhận bác sĩ đã thuận lợi tiếp nhận, lúc này mới rời khỏi giường từ bên kia. Ngay khi chân vừa chạm đất, cô loạng choạng suýt ngã.
Giám đốc Vương và Thẩm Quyết Tinh thấy thế đồng thời xông lên, Thẩm Quyết Tinh nhanh hơn một bước đỡ lấy Cố Chiếu, ôm cô lui sang một bên.
“Cậu không sao chứ?”
Đôi tay Cố Chiếu không ngăn được mà run rẩy, thân thể dựa vào Thẩm Quyết Tinh mềm oặt không còn chút sức lực nào. Cô áp trán vào ngực đối phương, lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.