Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 41



Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử Beta: Cò Lười

Ở trong mắt mọi người An Diệc Tĩnh chính là một Tiểu Long Nữ không nhiễm khói lửa trần gian, là nữ thần chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, là một ngôi sao gặp bất kỳ chuyện gì cũng chỉ cười trừ không chút lo ngại, nhưng vào lúc này lời cô nói lại khiến những người nghe được rớt cả mắt kính.

Thẩm Thanh rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, vẻ mặt không thể diễn tả được bằng ngôn ngữ, cô nhìn An Diệc Tĩnh, rõ ràng vừa mới nói mấy lời mê sảng, tại sao vẻ mặt vẫn còn có thể bình thản đến thế?

"Rốt cuộc em bị làm sao vậy?"

An Diệc Tĩnh thật ra cũng ý thức được bản thân nói sai, nhưng mà chỉ có thể thản nhiên như cũ: "Không sao cả. Khuấy động bầu không khí mà thôi."

Tang Diệp ngồi dậy vẻ mặt lo lắng, cô là người rõ tình hình nhất, không lẽ chị Tĩnh và thầy Lâm đã có gì đó rồi chứ? Nếu không sao có thể hỏi mấy câu táo bạo như thế? Trời ạ, là chuyện khi nào? Sấm sét giữa trời quang! Chị Thanh mà biết, tai họa sẽ giáng xuống đầu cô!

Thẩm Thanh liếc An Diệc Tĩnh: "Nói đùa cũng phải có mức độ, em xem em đã nói cái gì hả?"

An Diệc Tĩnh nhún nhún vai ra vẻ không sao cả, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Máy bay hạ cánh, vừa ra khỏi lối Vip, phóng viên và fan đã xông tới, số lượng rất đông, An Diệc Tĩnh nhìn Thẩm Thanh, trong đó có bao nhiêu người là do người đại diện này sắp xếp, trong lòng cô biết rõ.

Xung quanh ôn ào náo nhiệt, An Diệc Tĩnh chỉ mỉm cười, không trả lời vấn đề của bất cứ ai, điều này càng kích thích lòng hiếu kỳ của mọi người.

Đang lúc ồn ào, đột nhiên An Diệc Tĩnh nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé, cô lần theo tiếng khóc, thì thấy trong đám người có một cô bé bị đụng ngã, bốn phía đều là người, rất dễ sơ ý giẫm bị thương.

"Xin mọi người nhường đường một chút." An Diệc Tĩnh vừa dùng tay ra hiệu, vừa đi đến chỗ cô bé,d.đ+l>q!đ sau đó ngồi xổm xuống đỡ cô bé dậy rồi giúp cô bé phủi bụi bặm trên người, dịu dàng hỏi cô bé: "Sao em lại đi một mình? Ba mẹ em đâu?"

Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trẻ tuổi chạy tới chỗ cô, vẻ mặt lo lắng, thấy An Diệc Tĩnh đang ôm cô bé lúc này mới thở ra một hơi.

"Mẹ." Cô bé nhìn người phụ nữ.

"Lâm Lâm." Người phụ nữ chạy tới, thấy An Diệc Tĩnh, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn: "Ngài* không phải là?"

*Ngài: đại từ nhân xưng, có ý kính trọng

An Diệc Tĩnh đưa cô bé cho người phụ nữ, nói với cô: "Sân bay nhiều người, trông nom trẻ nhỏ cẩn thận một chút."

"Dạ dạ dạ, cám ơn ngài, cám ơn ngài."

Người đàn ông cũng theo tới, thấy An Diệc Tĩnh thì vội vàng cúi người: "An tiểu thư, rất cảm ơn ngài."

"Không sao." An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Lâm khẽ mỉm cười, nói với cô bé: "Sau này đừng có thả tay mẹ ra nữa, nhớ không?"

Lâm Lâm gật đầu một cái: "Em biết rồi, cảm ơn chị gái."

"Hẹn gặp lại." An Diệc Tĩnh vẫy tay với Lâm Lâm, lại lễ phép gật đầu với hai vợ chồng, sau đó mới xoay người đi.

Mà những chuyện vừa rồi đều được phóng viên và fan chụp lại, lập tức đưa lên Microblogging.

Trên đường đi phóng viên liền đặt câu hỏi cho chuyện vừa rồi: "An Diệc Tĩnh, có phải vừa dạy học trở về nên ngài lại càng yêu thương và kiên nhẫn hơn với trẻ con đúng không?"

"Ai cũng nên làm như thế mà đúng chứ?" An Diệc Tĩnh trả lời câu hỏi cuối của phóng viên.

Lúc này trả lời, câu hỏi đặt ra lại càng nhiều hơn, Thẩm Thanh nhanh chóng đi đến ngăn cản: "Các vị phóng viên, các vị bằng hữu, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để trả lời các câu hỏi này, được không?"

Xe bảo mẫu đã đợi lâu, An Diệc Tĩnh đưa tay vẫy lần cuối, sau đó biến mất ở trong xe.

Trên xe, An Diệc Tĩnh xoa xoa huyệt thái dương, đầu như muốn nổ tung, đột nhiên lại rất hoài niệm những ngày an nhàn thoải mái trong núi, cô lấy điện thoại ra nhanh chóng gởi một tin nhắn: Em đến rồi.

Trên mặt Thẩm Thanh đều là nụ cười, nói với An Diệc Tĩnh: "Thấy không, nhân khí của em đã trở lại."

An Diệc Tĩnh thu điện thoại lại nhìn Thẩm Thanh: "Chị tìm thủy quân em không có ý kiến, nhưng mà dùng đứa bé như thế có phải là quá lắm không, ngộ nhỡ bị giẫm phải rồi bị thương thì sao?"

"Em nghĩ đó là chị sắp xếp?"

"Không lẽ là em?"

Thẩm Thanh cười khúc khích: "Chị không có sắp xếp, đây chính là vận may, An Đại Minh Tinh, em đổi vận rồi."

An Diệc Tĩnh bất đắc dĩ lườm Thẩm Thanh, nói với tài xế: "Đưa tôi về nhà."

"Được, An tiểu thư."

Thẩm Thanh thấy An Diệc Tĩnh đã nhắm mắt lại không nói gì nữa, bất đắc dĩ thở dài, cứ nghĩ rằng làm giáo viên một tháng tính tình sẽ tốt lên một chút chứ, haiz, tính tình tệ hại này lại không chút thay đổi.

An Diệc Tĩnh phách lối trở về, liên tục lên đầu đề top đầu, chiếm cả 3 vị trí đầu trên hot search, đứng đầu là vẻ đẹp của An Diệc Tĩnh tại sân bay, đứng thứ hai chính là video An Diệc Tĩnh ở sân bay, đứng thư ba chính là cô giáo An dạy học.

Sáng sớm Thẩm Thanh đã ôm ipad cười đến không khép miệng lại được, mà An Diệc Tĩnh ngồi trên ghế nhìn Thẩm Thanh hiếm khi cười vui vẻ như vậy vẻ mặt không thay đổi, im lặng uống café.

"Cả Top 3 hot search đều là em, từ hôm qua đã bắt đầu, điện thoại của chị cũng đã sắp nổ tung." Trong lời nói của Thẩm Thanh cũng khó nén được tâm tình vui sướng.

"Mắng chị hay mắng em?" An Diệc Tĩnh cố ý trêu chọc.

Thẩm Thanh đặt ipad xuống giương mắt trừng An Diệc Tĩnh rồi nói: "Hợp tác, hợp tác, tất cả đều là hợp tác, lần này em sẽ phải bận rộn rồi."

"Hợp tác thương mại không cần thiết thì hủy bỏ đi, em không rãnh rỗi như vậy." An Diệc Tĩnh để ly café xuống, chậm rãi nói.

"Hợp tác thương mại mới kiếm được tiền, em dạy học đến mức choáng luôn à?" Thẩm Thanh có chút khó hiểu mạch não An Diệc Tĩnh bây giờ.

Điện thoại An Diệc Tĩnh chợt vang lên, cô nói với Thẩm Thanh: "Vậy chị cứ coi em bị ngốc rồi đi."

Nói xong cũng không để ý đến sắc mặt Thẩm Thanh đã trầm xuống, đứng dậy xoay người mở cửa đi ra ngoài.

An Diệc Tĩnh dừng lại ở cửa sổ cuối hành lang, giọng nói trở nên dịu dàng: "A lô ?"

"Sao rồi, Đại minh tinh của anh?" Giọng nói Lâm Nhiên từ đầu bên kia truyền đến.

An Diệc Tĩnh vừa nghe thấy bỗng dưng cười một tiếng, lời nói có chút nũng nịu: "Ừ, có thể sẽ phải mệt chết."

Lâm Nhiên nhìn trời xanh mây trắng, sâu trong con ngươi tràn đầy ý cười: "Một ngày ba bữa, không cho phép quên."

"Có thể sẽ quên."

Lâm Nhiên trầm giọng: "Hả?"

"Sẽ cố gắng."

"Phải nhất định, không phải sẽ cố gắng." Lâm Nhiên bổ sung.

An Diệc Tĩnh nở nụ cười: "Vậy thầy Lâm còn có gì dặn dò nữa không?"

Lâm Nhiên nói: "Thời tiết đang chuyển lạnh, đừng vì phong cách mà không giữ ấm cơ thể."

"Cũng hết cách, trang phục của em là do nhà tạo mẫu quyết định, bản thân cũng không làm chủ được."

"Thật sao? Em nghe lời vậy à?" Giọng nói Lâm Nhiên đầy sự không tin.

"Đó là đương nhiên." An Diệc Tĩnh nhìn một cái sắc trời ngoài cửa sổ, hôm nay dường như vừa Diễm Dương Thiên.

"An Diệc Tĩnh, đừng để ốm, nhớ chưa?"

An Diệc Tĩnh nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời gần như không thể phát hiện được sự vui vẻ: "Vậy anh phải nhanh trở về để còn giám sát em."

Buổi sáng mùa thu, bầu trời Lương Sơn trong xanh, người đàn ông đứng thẳng như cây tùng bách trên bục cờ, nở nụ cười nhạt.

Sáng sớm gió thu mát rượi, ánh mặt trời chiếu sáng cả thành phố Dung, người phụ nữ lười biếng nghiêng người dựa vào tường bên cửa sổ, cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng.

Sau khi trở về An Diệc Tĩnh thật sự rất bận rộn, hơn một tuần lễ này, có thể nói là thông cáo* không ngừng, vì muốn trở lại tầm mắt công chúng một cách nhanh nhất, lấy lại được sự nổi tiếng, cả đoàn đội đều mất ăn mất ngủ, không ngủ không nghỉ.

*Thông cáo: Cái gọi là thông cáo trong giới giải trí là đề cập đến việc tham gia vào các chương trình, các hoạt động công cộng khác nhau (ví dụ: sự kiện ký tặng, chương trình trò chuyện, cuộc họp công khai, hoạt động chứng thực, họp báo, v.v.), phù hợp với ý nghĩa của công ty sản xuất hoặc công ty đầu tư. Cải thiện tỷ lệ hiển thị của nghệ sĩ trong một khoảng thời gian cụ thể.

Lâm Nhiên yêu cầu một ngày ba bữa hoàn toàn bị An Diệc Tĩnh ném ra sau đầu, cuối cùng khiến cho bệnh đau bao tử tái phát.

Thẩm Thanh hủy toàn bộ thông cáo hai ngày cho An Diệc Tĩnh, để An Diệc Tĩnh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, cũng không biết đã ngủ bao lâu điện thoại đột nhiên vang lên.

"A lô?" An Diệc Tĩnh mơ mơ màng màng lên tiếng.

"Mở cửa." Giọng nói lạnh lùng từ đầu bên kia truyền đến.

An Diệc Tĩnh vừa nghe thấy lập tức tỉnh táo, chần chừ một chút rồi ngồi dậy, có chút không xác định hỏi: "Lâm Nhiên?"

"Mở cửa." Vẫn là một câu đó, không lời dư thừa.

An Diệc Tĩnh đứng dậy đi ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy bóng dáng cao lớn của Lâm Nhiên ở trước mặt, hành lý đặt bên cạnh, cả người đều lạnh lùng, cảm giác vui sướng sau những ngày xa cách một chút cũng không có.

"Sao anh biết em đang ở đây?"

Nơi này là một thị trấn cổ bên cạnh thành phố Dung, cách thành phố Dung khoảng một giờ đi xe, tuy ở bên cạnh một đô thị lớn nhưng lại ít người biết đến sự tồn tại của thị trấn cổ này,dieen/đan-lê.quý#đôn người ở đây phần lớn đều là người già trẻ nhỏ, người trẻ đều đến các thành phố lớn xung quanh làm việc, quanh năm suốt tháng hiếm khi trở về, đối với khái niệm minh tinh gần như không biết.

Dù cô đi trên đường, người ta cũng chỉ cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp, nhưng lại không biết cô gái xinh đẹp này lại là một minh tinh.

Vì coi trọng điểm này, cho nên mấy năm trước An Diệc Tĩnh đã mua một Tứ Hợp Viện nhỏ ở chỗ này, đúng giờ Thẩm Thanh sẽ cho người tới quét dọn, dù cho bọn chó săn có lợi hại đến đâu cũng không biết An Diệc Tĩnh có một căn hộ ở đây, bình thường cô cũng không ở đây, chỉ khi nào muốn thanh tịnh, nhất thời muốn nghỉ ngơi mới đến, khi cô nhìn thấy Lâm Nhiên thật sự có chút giật mình.

Lâm Nhiên kéo hành lý đi vào, đóng cửa lại, trên dưới đánh giá An Diệc Tĩnh một vòng, gầy không ít, sắc mặt cũng không tốt, không có chút tinh thần nào.

"Về phòng nằm đi." Lâm Nhiên bảo.

Đại não An Diệc Tĩnh vẫn còn có chút mơ hồ, còn một đống câu muốn hỏi, chỉ là cô cũng biết nhìn mặt nói chuyện, nhìn thấy bộ dáng Lâm Nhiên bây giờ thì cũng biết anh đang hờn dỗi, về phần tại sao hờn dỗi, cô cơ bản cũng đoán ra được.

Cô gật đầu, lúc này đừng nên chọc người đàn ông này thì hơn, ngoan ngoãn trả lời: "Được."

An Diệc Tĩnh trở về phòng nhưng làm thế nào cũng không nằm nổi nữa, người mà bản thân luôn tâm tâm niệm niệm đã tới, sao có thể làm như không có chuyện gì.

Cô suy nghĩ một hồi, xuống giường đi xem Lâm Nhiên đang làm gì.

Phòng khách không có ai, hành lý của Lâm Nhiên còn đặt ở trong sân, cô tiếp tục tìm, nghe có âm thanh truyền đến từ phòng bếp, cô lần theo âm thanh tìm đến, vừa đến cửa đã bị cảnh tượng trước mắt làm ấm lòng.

Phòng bếp luôn lạnh lẽo bây giờ lại nóng hổi, Lâm Nhiên đang bận rộn trong bếp, bóng lưng cao lớn đó vẫn luôn thẳng tắp, tay phải cầm thìa khuấy nồi thức ăn.

An Diệc Tĩnh đi đến, dán lên tấm lưng rộng lớn bản thân luôn mong nhớ, đôi tay tự nhiên ôm chặt vòng eo rắn chắc, mặt vẫn cọ cọ lên sống lưng.

Lâm Nhiên dừng động tác trên tay, sau đó vặn nhỏ lửa, không nhanh không chậm đậy nắp lên, đặt thìa sang một bên, lúc này mới rãnh tay cầm lấy đôi tay ngọc mềm mại thon dài trên người.

"Thật xin lỗi." Giọng nói mềm mại của phụ nữ vang lên sau lưng, truyền vào tai thật khiến người khác mềm lòng.

"Biết sai rồi?" Lâm Nhiên kéo đôi tay trên người ra, xoay người lại, người phụ nữ lại tiếp tục dán lên, bộ dạng lấy lòng này khiến anh dù có đang tức giận cũng phải nở nụ cười.

An Diệc Tĩnh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, gật đầu, rất thành khẩn: "Biết rồi."

Lâm Nhiên vẫn nhìn chằm chằm An Diệc Tĩnh, nhàn nhạt chất vấn: "Sai chỗ nào?"

"Không nên không nghe lời anh, khiến bản thân đau dạ dày." Cô giáo An Diệc Tĩnh khai báo.

Lâm Nhiên vừa nghe, vẻ mặt căng thẳng cũng dần dần mềm xuống, đưa tay xoa gương mặt xinh đẹp trước mắt, nói: "Biết dạ dày mình không tốt còn không ăn cơm cho tốt."

An Diệc Tĩnh tùy ý Lâm Nhiên xoa mặt mình, nhìn vẻ mặt có chút đau lòng của anh, tâm rung động, cảm giác nói không nên lời, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt tình cảm.

Cô nhón chân lên, ngửa đầu chủ động hôn lên môi Lâm Nhiên, tay Lâm Nhiên dừng lại, thuận tay giữ lấy gáy cô khiến nụ hôn càng thêm sâu, bọn họ nếm mật dịch lẫn nhau, thân thể dính sát vào nhau, hận không thể hút đối phương vào trong thân thể mình.

"Nhớ anh không?" Lâm Nhiên thoáng buông cánh môi thơm ngọt ra, thâm tình nhìn đối phương, giọng nói dịu dàng mê người.

An Diệc Tĩnh bị hôn đến mắt ngấn lệ mông lung, vẻ mặt mơ màng lại hấp dẫn dị thường, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Nhớ."

Nói xong, răng môi hai người lại dây dưa, ai cũng không muốn tách ra.