- "Tôi muốn em chữa lành vết thương lòng cho tôi."
.........
Hai tay anh chống mạnh vào tường ngăn chặn sức dãy dụa của Tiểu Ly. Vĩ Thiên nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tiến sát tiến sát và sau đó... không có sau đó nữa anh áp môi cô. Anh càng ngày từng bước lấn tới, càng tiến vào môi cô. Hai người môi chạm môi, nụ hôn ấm áp đến lạ thường nó đã làm xoá tan cảm gác băng lạnh xung quanh người cô.
Đầu lưỡi anh càng tiến vào thưởng thức hương vị ấm áp ngọt ngào như mật ngọt dễ chịu. Cô cũng chìm đắm trong nụ hôn đó. Đây là nụ hôn đầu của cô đã bị anh chiếm lĩnh cướp mất nhưng sao nó lại có cảm giác nhẹ nhàng ấm áp đến lạ thường.
Cảm giác này thật tuyệt, có thể coi như một liều thuốc ngọt ngào...
Rất cuồng nhiệt, sĩ mê, nhưng...
Người ta thường nói rằng nụ hôn đầu bao giờ cũng cuồng nhiệt, say đắm của hai người yêu nhau dành cho nhau. Còn cô cô không yêu hắn, cô chỉ có lòng ngưỡng mộ đối với hắn gia thế giàu có, quản lý chuyên nghiệp tất cả mọi mặt cái gì cũng hoàn mĩ.
Đây là anh đang cưỡng hôn mình sao.
Đáng nhẽ ra mình không là gì sai mà hắn, thật quá cuồng nhiệt nha...
Cô bắt đầu giãy dụa, cô càng dãy dụa thì anh càng hôn mạnh hơn. Đầu lưỡi anh chu du trong khoang miệng của cô mang lại cảm gác tê tê khó tả.
- "Ư......ưm.....a......" Cô không nói được, chỉ biết rên rỉ, môi đau dữ dội, khí quản hoạt động khó khăn.
Long Vĩ Thiên cảm thấy môi cô sắp thiếu dưỡng khí nên lưu luyến mà thả cô ra. Anh hôn cô như thể hút hết sức lực của cô vậy. Tòan thân thể cô đều bất lực dựa vào tường. Đôi môi của cô bây giờ rất đau, sưng tấy.
Đầu cô ong ong, sức lực yếu ớt trong thâm tâm của cô bây giờ chỉ xuất hiện chữ hôn...hôn.....thật sự hắn đã cướp mất rồi.
Đột nhiên tay anh luồn vào eo cô nhấc bổng cô lên.
- "Ở với tôi một đêm, em đồng ý chứ."
Anh nói nhẹ vào tai cô phả ra một luồng khói trắng mê hoặc.
Hai má Tiểu Ly bỗng dưng đỏ lên, ửng hồng:
- " Anh thả tôi ra, mau...mau thả ra..."
- "Em có đồng ý không." Anh ôm chặt eo cô nhíu mạnh.
- " Không". Cô đáp.
Anh lại đánh vào mông cô bộp bộp.
- "Em nói gì...có đồng ý không hả."
- "Có có." Cô gượng gạo nói.
Anh cười ranh mãnh, bế cô trực tiếp vào phòng. Căn phòng rộng lớn, nội thất tinh xảo, nơi đây cách âm rất tốt dù có chuyện gì sảy ra đi chăng nữa thì cũng chẳng ai biết, cánh rèm thưa còn phảng phất từng tiếng du dương của tiếng đàn organ từ bên ngoài, nơi đây thật lãng mạn biết bao.
Cô được đặt xuống chiêc giường mềm mại. Chiếc khăn tắm cũng biến mất trên người anh. Cô nằm trên gường nhắm tịt hai mắt lại.
- "Em nhìn thấy hết rồi." Anh cười khẩy gian tà nói.
Hai má Tiểu Ly lại đỏ ửng, đúng thật là biến thái mà. Do vô tình mà lúc nãy cô đã nhìn thấy hết cơ thể của anh còn bây giờ là anh tự cho cô thấy...cô và anh, cả hai đều biến thái aaa.
Hai tay cô bị tay anh giữ chặt, cả hai chân cũng bị chân anh đè xuống cô không còn sức lực nào để chống chế chỉ biết nằm im chịu trận.
Cô ấm ức nhắm mắt vào, hai dòng nước mắt bắt đầu trào ra. Gọt nước mắt nhạt nhoà cay đắng cứ lăn dài trên hai gò má.
- "Anh muốn làm gì.."
Nhìn thấy người con gái trước mặt mình khóc tim anh lại cảm thấy đau nhói, mặt anh lại nhăn nhó khó tả. Người con gái này rất giống người mà anh từng yêu, hình ảnh đó cứ xuất hiện trong tâm trí của anh đặc biệt là đôi mắt kia.....không lẫn vào đâu được.,......
Anh lấy tay lau nước mắt cho cô.
- "Ngoan đừng khóc, đừng khóc Vivi."
Anh vuốt vuốt mái tóc của cô, rồi đặt một nụ hôn trên trán Tiểu Ly.
Thân thể của anh đè lên người cô, da chạm da rất khó chịu. Cô cảm nhận được sức nặng của anh.
_______&
Người cô bắt đầu hạ nhiệt, cô run lạnh
- "Lạnh..lạnh. "
- "Nếu em cảm thấy lạnh thì về đây ôm anh, anh sẽ sưởi ấm cho em."
Cô nhanh chóng quàng hai tay vào lưng anh, chân cô gác lên người anh tiếp nhận nhiệt từ người anh.
Anh giương mắt nhìn cô, rồi phát ra những lời nói thật trong cõi lòng của mình. Đó là những lời anh chỉ nói với một mình cô không có người thứ hai nữa.
- "Anh nhớ em."
- "Nhớ đôi mắt của em."
- "Không biết từ khi nào anh đã yêu em thật rồi."
- "Cho anh ôm em ngủ một đêm nay thôi."
- "Nếu em là cô ấy, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa đâu....anh xin lỗi."
Anh ôm cô vào lòng vỗ nhẹ lưng trắng nõn của cô. Rồi lấy chăn đắp lên cả hai người.
- "Ngủ ngoan." Anh trấn an cô.
Sau khi nghe song những lời đó cô rất xúc động, giọt nước mắt lại lăn xuống. Đây không phải là giọt nước mắt của đau thương mà là giọt nước mắt của hạnh phúc khi được một người đàn ông thật lòng yêu mình đến vậy, tuy rằng không biết người anh ấy yêu có phải là mình hay không, cũng không biết cô ấy mà anh nói là ai. Cô dụi đầu vào ngực anh ngủ thiếp đi.
Màn đêm lại buông xuống, căn phòng của anh trước kia cô đơn lạnh lẽo bao nhiêu thì bây giờ có cô ở bên nó lại càng trở nên ấm áp, nó lấp đầy khoảng trống trong lòng anh bấy lâu nay.