Chú ấy nói đến đây, cô nhăn mày có gì đó hơi không lô gích ở cách xưng này. Hắn là anh trai giám đốc, mà giám đốc không ai khác ngoài Long Vĩ Thiên chẳng nhẽ...
" Thì ra là người thân của Long Vĩ Thiên, lúc vừa rồi có gì không tốt mong chú lượng thứ." Cô cúi đầu trước mặt hắn.
Nhìn cô gái trước mặt mình bối rối như vậy hắn chỉ bết cười xoà.
" Không cần khách khí. À mà cháu, có thể dẫn chú đi gặp thằng Thiên được chứ." Chú ấy ngỏ ý khẩn cầu.
" Dạ...dạ được."
Cô gật đầu đồng ý dẫn hai người đến phòng giám đốc. Mấy ngày vừa rồi có vẻ như công ty gặp chuyện gì đó, sự thay đổi đột ngột ấy làm cô không thích ứng kịp. Cuối cùng, đi qua một dãy hành lang bên phải, cách phòng giám đốc hơn vài trục bước hắn đột nhiên nắm tay cô, để cô dừng lại.
" Cháu dẫn chú đến đây được rồi. Nể tình cháu giúp chú, chú tặng cháu cái vòng, sau này có gặp mặt chú sẽ mời cháu một bữa."
" Vâng. Nhưng cháu không thể nhận đâu ạ." Cô xua tay trước ngực lắc đầu. Đồ của người lạ cô không nên nhận thì hơn.
" Nào nhận đi, không là chú giận đấy..." Hắn nói gàm làm cô không chấp nhận cũng không được. Chung quy hắn vẫn là anh trai của giám đốc mà.
" Thế thì cháu xin."
Cô nhận lấy chiếc vòng bạc trắng, khi ánh nắng chiếu qua nó rất sáng lấp lánh như pha lê. Đeo chiếc vòng vào tay, cô không khỏi trầm trồ. Màu bạc sáng cùng nước da trắng trẻo hoà lẫn vào với nhau rất đẹp mắt, cái vòng này rất hợp với cô đi.
Mỉm cười thích thú một hồi lâu, cô ngẩng đầu lên, hai người đó đã đi rồi. Cô chỉ biết nói một câu từ biệt vẫy tay chào. Sau này có gặp mặt cô sẽ mời chú ấy một bữa xa xỉ.
" Chú đi thong thả."
Trong phòng giám đốc.
Long Vĩ Thiên và Long Nhất Bình gặp mặt nhau vui mừng khôn xiết. Dù có xa cách đến đâu thì tình nghĩa anh em vẫn mãi vững chắc. Đã hơn 2 năm qua, quãng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đối với anh bất kể người nào anh nể phục đều rất kính trọng, đặc biệt là người anh trai tốt của mình.
Cả hai bên lâu ngày mới gặp nhau, ngồi xuống ghế trò chuyện. Nói chuyện tâm sự về tình hình hiện tại. Có vẻ đang rất gấp gáp. Mới ngày hôm qua thôi cổ phiếu rớt giá trầm trọng còn hơn thịt lợn ngoài chợ. Các công ty đối tác bất chợt rút hợp đồng khiến bên ta mất khoản chi phí khổng lồ. Vốn dĩ ta có thể chữa cháy ngay khi nó còn chưa bùng lên, nhưng bên Hàn Minh đã tập hợp phần lớn cổ đông của ta để trưng dụng, lấy hết số cổ phiếu còn lại với giá bèo.
Có thể nói đây chính là lần thứ hai trong mười năm thành lập, công ty đi xuống không phanh như thế này. Còn nhớ năm năm trước cũng vì tên gián điệp lấy cắp bản dữ liệu nên công ty bỗng chốc sụp đổ, bố anh vì cú sốc về tinh thần quá lớn cũng ra đi. Còn hiện tại, tương lai như thế nào không thể đoán trước được. Từ bây giờ sẽ phải tập chung chiến đấu tới cùng, có thể phải lùi về vạch xuất phát để gây dựng lại tập đoàn.
Long Nhất Bình nghe xong cũng cảm thấy bất an trong lòng, con người như hắn định cư bên Mĩ nhiều năm, sống ẩn dật, giờ lại gặp tình cảnh hiện tại thực sự rất khó sử. Nhất Bình cầm laptop cao cấp lên đặt trên bàn thủy tinh. Tiếng va chạm tạo nên tiếng kêu mức lòng. Mọi người trong phòng giám đốc cũng vì thế mà suy sụp tinh thần.
" Giờ anh sẽ gửi ID cho em trước, sau đó lấy mã điện thoại bị mất cắp kia cho anh."
" Vâng."
Nhận lời của hắn, anh ngồi vào bàn máy tính kiểm tra dữ liệu thông tin. Vì đây là máy lẻ, nên dữ lệu truyền phát ở trong phạm vi chỉ hơn 1 mét, nên thông tin hoàn toàn được bảo mật.
" Không tìm thấy tập tin, máy tính trình tập rỗng." Anh bấm đúp chuột nháy vào nút open nhưng không thành.
" Dùng Recuva của anh, sau đó từ Windows History, chúng ta có thể tìm tập tin hệ thống trên ổ đĩa sao lưu dự trữ."
" Được rồi. Thấy kết quả rồi..."
Sau khi lấy được tập tin đã bị mất xong anh vui mừng, đập đập vào ngực mình như trút được gánh nặng nào đó. Rất thoải mái, giờ anh cũng làm được rồi...
" Thiên, em cừ lắm..." Long Nhất Bình lấy tay làm dấu fighting cổ vũ thằng em trai của mình.
Tinh...tinh...
Bộ phận cung cấp thông tin dữ liệu liên tục hoạt động hết công suất, từng con số lớn dần lớn dần xuất hiện trên màn hình. Long Nhất Bình hai mắt như tia la-ze tử thần, chiếu thẳng vào máy tính. Hai tay hắn bấm bấm liên hồi như một con rô bốt có sẵn động cơ quá nhanh, quá quá nguy hiểm và quá chính xác. Dù ở nơi đâu Nhất Bình vẫn chìm đắm với thế giới của mình - thế giới ảo.
" Thiên, được rồi ta có thể trình dữ liệu với tên anh."
" OK, tài liệu đã được dowload, save an toàn cái này sẽ cất trong ổ cứng."
" Anh cũng xong mục trình rồi, lát nữa ta sẽ gặp hắn qua màn hình Ad Sense này."
ID: 097xxxxxx {Long Vĩ Thiên}
ID: 085xxxxxx { Hàn Minh}
[...]
Về phía Hàn thị, công ty hắn thừa nước đục thả câu vốn đã thu được thuận lợi rồi, lại càng phát triển hơn nữa.
Cái này được coi là đỉnh điểm của danh vọng không nhỉ?
Danh vọng sớm có ngày bị vong dạnh...
" Chủ tịch! Không hay rồi, dữ liệu trong điện thoại ấy đã bị xoá sạch, chẳng còn gì cả." Viên tài phệt chạy thẳng vào phòng Hàn Minh hốt hoảng.
Hàn Minh nghe vậy đứng dậy nhăn mặt, không phải chứ hắn giỏi đến thế sao.
" Thế toàn bộ máy tính ta bẻ khóa họ đã hồi phục được chưa."
" Hiện giờ là chưa, nhưng ta phải hành động ngay lúc này không thể ngồi chờ thêm được."
Viên tài phiệt than thẩm, thúc giục giám đốc Hàn Minh ra tay càng sớm càng tốt. Nếu như cứ càng chờ đợi như thế này không biết chừng mình còn tự hại mình, khi đó tổn thất sẽ rất lớn.
" ID thế nào rồi."
" Không ổn. Có thể gây 'tác dụng ngược' xang bên chúng ta." Tài phiệt lắc đầu.
" Được rồi. Giờ chúng ta sẽ ra mặt đường đường, chính chính khẩu chiến với hắn."
" Ukm."
- ---------Đường Link chính kết nối.---------
ID: 097xxxxxx
Các người vừa ăn cắp vừa la làng có vui chứ!
ID: 085xxxxxx
Ha..ha.. giờ mới chịu ra mặt! Sợ rồi mà...
ID: 097xxxxxx
So excited! Cậu khinh thường tài năng của tôi rồi đấy Hàn Minh ạ!
ID085xxxxxx
Tôi không chắc là cậu có thể chống lại tôi dễ dàng
ID085xxxxx
Ngày mai, ngày kia nữa thôi Long thị sẽ hoàn toàn sụp đổ, cậu cứ chờ đi
ID: 097xxxxx
Lũ nghiệt xúc các người chỉ bết dùng thủ đoạn hèn hạ, không bằng cầm thú. Lấy đâu ra công lí cho mấy người, cứ chờ đấy tao chờ mày nộp cái đầu chó về đây.
ID085xxxxx
Cứ ở đấy mà chửi đi, một phút nữa chỗi khách sạn phía Đông sẽ sụp đổ, còn hai phút, ba phút tiếp theo trung tâm thương mại sẽ phá sản. Tôi muốn xem gương mặt tức giận của cậu lúc này quá. Híc..híc
ID: 097xxxxx
LoL
- ----------------Đã mất liên lạc-------------------
×××× Đã chặn ××××
" Mẹ kiếp! Mất rồi mất hết rồi."
Màn hình máy tính phụp tắt, kéo theo đó là cả thể trạng của anh suy sụp hẳn. Không thể nào như thế đươc? Hãy nói với anh đây là thực đi...
" Vĩ Thiên chúng ta sẽ làm lại từ đầu không có gì là ta không làm được cả."
" Ừ. Em tin anh lần này." Anh bất lực gật đầu.
Đúng anh vẫn còn, còn hi vọng, còn ý chí, còn người anh trai tốt bụng, còn đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và còn hơn tất cả anh đã có cô, có một tình yêu trên cả tuyệt vời.
Em chính là động lực của anh.
Chiều tối, khi mặt trời đã khất dạng trên những dãy nhà cao tầng.
Tiểu Ly trở về nhà anh sau bữa tiệc chia tay ở khu trung cư nơi cô sống. Vào khoảng mấy giờ trước, có cuộc gọi của chị Lan gần phòng gọi đến, chị có nói rằng có mấy người cao to đến dọn đồ của cô. Mấy người cao to chắc là người Long thị rồi, cô chẳng lo lắng gì. Chung quy lại thì cô sắp trở thành người của Long thị, chuyển đến đó sống cũng tốt, thuận lợi chăm sóc và bảo vệ tình nhân.
Thế là, một tay cầm điện thoại một vơ lấy số đồ đạc phòng thân Tiểu Ly bắt xe một mạch đến khu trung cư A. Mấy ngày vắng mặt không có lí do, mọi người cứ tưởng cô bị bắt cóc đi đâu. Hoá ra không phải, cô chuyển xang nơi khác, nơi đó rất giàu có, lớn hơn khu này rất nhiều lần. Vậy nên họ đã cùng nhau mở tiệc như một buổi chia tay đầy bịn rịn. Tiểu Ly cũng không nỡ rời xa họ đâu nhưng mà nơi này gắn bó với cô lâu như vậy, cô phải đến thăm thường xuyên. Với lại quản gia đã nói hết mọi chuyện cho mọi người nghe rồi nên không phải cần áy náy.
Bữa tiệc tuy đạm bạc nhưng rất ấm cúng, là tất cả tấm lòng thành của chị em nơi này. Cô hạnh phúc mãn nguyện, chưa bao giờ cô lại khóc nhiều như ngày hôm nay.
'Phải xa mấy chị rồi, buồn quá. Vắng em các chị nhớ tự chăm sóc mình nhé. Em sẽ về thăm chị thường xuyên.'
Mọi chuyện diễn ra như thế đấy, cô thở dài ngồi trên ghế ngắm nhìn ngôi nhà này, hỏi quản gia.
" Anh Thiên chưa về."
" Vâng. Cậu chủ bận một số việc. Chả phải cô chủ đến công ty sao, có gặp được cậu chủ không."
Quản gia hỏi ngược cô chủ. Hôm qua cậu chủ có dặn ông canh trừng Tiểu Ly, không cho cô đi bất cứ đâu, gặp bất cứ người nào. Những mà lão già này, quả thực hết cách, tiểu thư thật sự quá cao tay. Cũng may cô chủ không xảy ra chuyện gì, nếu không ông chỉ có biết cuốn gói về quê chồng rau, nuôi cá.
Từ lời nói của quản gia, cô chột dạ mới sực nhớ ra mục đích cuối cùng của mình, sau khi gặp ông chú xinh đẹp đó cô chưa hề nhìn thấy mặt anh.
" Trời...tôi quên mất...đáng nhẽ tôi gặp được anh ấy rồi nhưng..."
Đúng là hậu đậu.
" Cậu chủ không ở hả."
Tiểu Ly ủy khuất:
" Tại có anh trai anh ấy đến gặp nên tôi không quấy rầy nữa."
[...]
Tối đến gần 22 giờ, với thời gian hành chính như mọi hôm thì tầm giờ này đã quá muộn
Vĩ Thiên cùng Nhất Bình trở về nhà. Con xe chuyển hướng đáp vào nhà xe. Anh mở cửa ra ngoài, nhìn đầu tóc có chút rối ren, quần áo không mấy gì mà đẹp đẽ cả, anh bước vào nhà, Nhất Bình cũng bước theo sau, ngắm nhìn ngôi nhà bạc tỉ của thằng em trai.
Vừa bước đến phòng chính một mùi thơm phức bốc ra. Hình như từ trong bếp thì phải. Lúc này anh mới cúi xuống nhìn vào mặt bụng của mình, cả ngày hôm nay chưa ăn gì chắc đói rồi.
" Nhất Bình anh ăn cùng em chứ."
Anh chỉ tay về phía nhà bếp gọi Nhất Bình đi ăn một chút đồ cho đỡ đói.
Thế nhưng Nhất Bình lại lắc đầu không hài lòng, ngã thẳng vào ghế sô pha, tay đan vào nhau, mắt nhắm lại chỉ he hé một chút xíu để chuẩn bị ngủ.
" Anh chưa đói, chú cứ đi ăn đi."
CHOOANG....NG...
Nhất Bình vừa nói xong đột nhiên từ trong bếp một tiếng 'choang' phát ra. Có vẻ như bát đũa rơi nên vậy. Đương nhiên hắn rất ghét ai phá hỏng giấc ngủ của hắn. Huống hồ đã muộn thế này rồi, còn ai mà làm loạn trong bếp trong bếp chứ.