"Chậc chậc chậc, xem ra tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt nha, trách không được Lục tổng ngài hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức mới tốt, không ngừng cố gắng, đúng không?"
Lục Trạch khí cực phản cười, có chút bất đắc dĩ:
"Trước kia vì sao lại không phát hiện cậu mồm mép như vậy? "
Ngô Việt nhẹ a một tiếng, hiển nhiên không ủng hộ lời đánh giá này của Lục Trạch:
"Mình mồm mép từ lúc nào, chẳng qu a mình quan tâm sinh hoạt cá nhân của thủ trưởng. Mừng vì cây vạn tuế cuối cùng cũng chịu nở hoa, còn không mời mình cùng ăn mừng một chút ?"
Lục Trạch tiếp tục cười cười, Thái độ lúc này nhìn cũng có chút mềm xuống, Ngô Việt liền thuận nước đẩy thuyền , tiếp tục hướng lên trên bò, hỏi:
Loading... " Có bản lĩnh đem Lục thiếu trói lại, chẳng hay là thần thánh phương nào a?"
"Để mình đoán xem nha, nhưng mình chắc chắn không phải là vị hôn thê của cậu. Chẳng lẽ là nữ ngôi sao ca nhạc đã cho cậu số điện thoại trong tiệc rượu của công ty năm trước ?! Hay nữ diễn viên đang là gương mặt đại diện cho công ty?! "
"Cậu có thể đừng đoán mò được không , những người cậu vừa nói với mình chẳng có quan hệ gì? "
Lục Trạch trong lòng suy nghĩ, về sau tuyệt đối không thể để Sơ Niệm cùng Ngô Việt gặp mặt, nếu để tên họ Ngô này trước mặt Sơ Niệm nói bừa, e rằng tiểu nha đầu kia lại cùng mình tức khí.
Ngô Việt cũng là tùy hứng mà thôi , nhấc tay đầu hàng tỏ vẻ không muốn tiếp tục:
"Được rồi, mình không đoán nửa là được chứ gì? !"
Chỉ là vừa rồi nhắc tới cụm từ "Vị hôn thê", bất quá tâm trạng lại lan man một chút:
"Này này, nếu đã nở hoa rồi, vị hôn thê kia.. tính khi nào giải quyết?"
Lục Trạch bị hỏi liền nhíu nhíu mày, có một số việc cũng xác thật không thể lấy lại, rốt cuộc hắn không nghĩ sẽ mãi mãi cùng Sơ Niệm lén lút.
Thấy bộ dạng Lục Trạch suy tư, Ngô Việt cũng không nói gì nữa, chỉ cảm khái một câu:
"May mắn nhà mình không có lão thái thái mê tín"
Lão tình nhân đã trở lại, như thế nào.. không cao hứng.
****
Thời điểm Lục trạch về đến nhà, phát hiện trong nhà có chút quá an tĩnh, gọi kêu Sơ Niệm vài tiếng, nhưng không ai đáp lại làm hắn không khỏi nhíu nhíu mày.
Những tưởng rằng là Sơ Niệm đang đùa giỡn với hắn, nhưng tìm lầu trên đến lầu dưới mới nhận ra cô không có ở đây. Nói đúng hơn là cô đã đi rồi... Điện thoại gọi vài cuộc, nhưng vẫn không có người nghe máy
Trong phòng trên lầu, bộ quần áo bị cô xem là dơ bẩn và e ngại kia cũng không thấy nửa, Lục Trạch nghĩ rằng Sơ Niệm đã mặc đi rồi... Thay quần áo, nhưng Sơ Niệm vẫn là mặc lại bộ quần áo lúc trước.
Cũng không biết Sơ Niệm lúc trước cùng mình nói mấy lời ghét bỏ oán giận đó rốt cuộc là thật là giả, lại có lẽ do cô tùy hứng chân tâm nổi lên, muốn cùng mình lăn lộn một chút mà thôi.
Lau mặt, Lục Trạch dựa ngồi ở trên sofa, tầm mắt thoáng nhìn hộp đồ ngọt được đóng gói tỉ mỉ trên bàn trà, là thứ mà trước khi trở về đã cố tình ghé cửa hàng mua.
Nhớ lại thời điểm lúc hắn đến cửa hàng, tự mình cũng cảm thấy buồn cười, chỉ nghĩ con gái đều sẽ thích ăn mấy loại bánh ngọt. Hắn là thật sự muốn đối tốt với Sơ Niệm, muốn đón ý nói hùa sở thích của cô, muốn đem toàn thế giới đều dọn đến trước mặt thiên hạ của mình.
Có lẽ là hắn quá ngu xuẩn, lại có lẽ là hắn thật sự nhập diễn quá sâu, Sơ Niệm từ trước đến nay đều là ngoạn nhạc trạng thái, nhưng chính mình lại xem hành vi cố tình làm nũng của cô là ngọt ngào thân mật thật sự?????? Tự mình đa tình thật sự không thích hợp với bản chất của Lục Trạch hắn, rốt cuộc kết quả là có thể là mộng một hồi.
Sau khi tiếp xong điện thoại, Sơ Niệm liền từ chung cư của Lục Trạch bước ra , chính cô cũng nói không rõ vì cái gì phải rời khỏi, chỉ là tùy tiện nghe người ta nhắc tới cái tên kia, làm cô vẫn luôn trốn tránh không muốn nhớ tới chuyện cũ, nhiều đến mức đầu óc cô phát trướng, nhiều đến mức cô muốn đi trốn tránh.
Khi đi qua hiệu thuốc, Sơ Niệm đi vào mua thuốc tránh thai, thời điểm này nuốt vào phỏng chừng có chút nóng nảy, thuốc nghẹn lại ở trong cổ họng, ho khan làm cô khó chịu, thậm chí khóe mắt đọng lại nước mắt.
Vốn nghĩ mình là một người lẳng lặng, lý trí suy nghĩ, nhưng đến cuối cùng mới buồn cười phát hiện, tựa hồ càng nghĩ càng loạn.
Người gọi điện thoại cho Sơ Niệm lúc nãy là một người bạn cũ có giao tình nhiều năm với cô. Lời người kia nói cũng thực ngắn gọn nhưng đủ khiến Sơ Niệm thất thần.