Câu nói kia của Sơ Niệm làm trái tim Lục Trạch đột nhiên run rẩy, thậm chí... thậm chí lòng bàn tay còn ra chút mồ hôi mỏng, cô vì sao lại nói nói như vậy? Sơ Niệm nói vây, có phải là vì thứ cô thích Sơ Uyển đều có thể cho hay không?! Vậy nên cô đối với mình là ... thích?
Trong lòng không biết vì sao có chút mừng thầm, rõ ràng trong lòng Lục Trạch cũng rất rõ ràng, cô vì thoái thác sự ban phát giả từ bi của Sơ Uyển nên mới đưa ra đề nghị như thế, suy cho cùng chỉ muốn khiêu khích Sơ Uyển một chút mà thôi. Dù hiểu là thế song Lục Trạch vẫn cảm thấy không bị lợi dụng, dù cho là Sơ Niệm giả ý nhưng ngầm hiểu được vị trí mình trong lòng cô, hắn nguyện ý tin tưởng.
Sắc mặt Sơ Uyển khi Sơ Niệm nói ra đề nghị kia càng trở nên khó coi - Sơ Niệm vừa rồi nói cái gì? Đem Lục Trạch tặng cho Sơ Niệm! Dù có phân lượng ý tứ em gái thế nào Sơ Uyển cũng không nghĩ đến Sơ Niệm sẽ nói ra câu này.
Rõ ràng xung quanh mình còn có người, cô lại không rảnh lo quản lý c biểu tình chính mình, nhưng lúc này, Sơ Niệm lại đột nhiên "Phụt" cười một tiếng, như là câu nói vừa rồi thật sự thực buồn cười:
"Em chỉ nói giỡn, chị và anh rể hai người đừng tưởng thật sự, em còn muốn hai người có thể bạch đầu giai lão, trăm năm hạnh phú đấy"
Một câu làm biểu tình trên mặt Sơ Uyển lại thay đổi, kết quả Sơ Niệm làm như không phát hiện, cầm tách trà nhấp nháp, sau đó nhìn Sơ Uyển nói:
" Chị không phải không biết, đồ của người khác, em vốn không nghĩ muốn có."
Sơ Niệm vừa dứt lời, sắc mặt Lục Trạch tối lại, chỉ là bao phẫn uất đều dồn nén vào bàn tay nổi gân xanh đang nắm chặt tách trà, tựa hồ hắn đang kiềm nén lửa giận.
Sơ Niệm vẫn là Sơ Niệm, không có thay đổi, có thể tùy tùy tiện tiện mà đem hắn làm trò đùa, có thể không chút nào đem tâm tư của mình đẩy cho những người khác, bất cần đời mà khiến người chán ghét, nhưng hắn... lại như thế nào cũng chán ghét không được?!!
Buổi chiều lão thái thái muốn đi đến Miếu lễ tạ thần, Sơ Uyển cùng Liễu Minh Hoa tất nhiên cũng muốn đi cùng.
Ngược lại là mẹ Lục đối với mấy loại chuyện này không quá ham thích, rốt cuộc từ khi Lục lão thái gia qua đời, lão thái thái cư nhiên đem miếu thờ xem như nhà thứ hai của mình.. Thường trong nhà có việc đều đến Miếu vấn ý sư phó, cầu sư phó chỉ điểm một vài bước đi.
Trong nhà cũng bố trí sẵn Phật đường, cả ngày ăn chay niệm phật, thành kính đến quá phận. Bọn họ làm vãn bối nhìn ở trong mắt, có một số việc kỳ thật cũng mấy tán đồng, nhưng rốt cuộc lão thái thái cũng đá bước vào tuổi cổ lai hy nên không nên vì mấy chuyện này mà làm bà tức khí
, làm cho trong nhà không yên phận.
Thời điểm trước khi xuất phát, lão thái thái không biết vì sao một hai phải gọi Lục Trạch cùng đi. Sơ Uyển sau khi nghe được sắc mặt nhỏ đến khó phát hiện mà cứng đờ, vừa định khuyên ngăn lão thái thái, lại nghe thấy tiếng Lục Trạch đáp ứng mà không chút do dự.
Lão thái thái vui sướng không thôi, chỉ cho rằng mối quan hệ của hai người trẻ tuổi này có tiến triển, bằng không theo tính tình Lục Trạch làm sao có thể đi cùng.
Sơ Uyển phụ họa mà cười cười chưa nói cái gì, trong lòng lại là dị thường bất an, trong chốc lát nếu vị sư phó kia nói sai điều gì, cũng không biết Lục Trạch có hay không phát giác ra chuyện gì?!