Anh trai và em trai cô vẫn thức, đèn phòng khách vẫn còn sáng trưng. Tịch Ngưng đi vào cửa nhà, vào căn phòng đầu tiên, anh trai đang ngồi trên sofa xem chương trình giải trí thì khoé mắt thấy một dáng người màu trắng bước vào.
Động tác uống nước chưa kịp nuốt thì đã kích động mà mức phun hết ra ngoài. Không thể tin nổi mà trợn mắt nhìn Tịch Ngưng mặc váy trắng tóc xoã bước vào.
Tịch Khải nhận ra sự khác lạ của anh trai, tròng mắt Tịch Khải mở to ra, trừng mắt nhìn Tịch Ngưng, như bị ai đó điểm huyệt mà ngay tức khắc không cử động được.
Tịch Ngưng nhướng mày, cười khẽ:''Sao thế?''
Tịch Khương lau khoé môi, cực kì kích động:''Con mẹ nó Tịch Ngưng! Lần đầu anh thấy em mặc váy!''
''Nói thật đi! Em là đi hẹn hò?''
Tịch Ngưng liếm môi, nói dối không chớp mắt:''Thật sự là đi với bạn.''
Anh em nhà họ Tịch trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là từ từ bình tĩnh lại.
Tịch Ngưng thay giày cao gót rồi làm nóng lại đồ ăn cho anh em bọn họ, sau đó đem ra phòng khách.
Tịch Khương thắc mắc:''Vì sao em biết giờ này anh còn thức? Còn biết luôn cả anh đang đói vậy?''
Tịch Khương vội lấy điện thoại ra, vuốt đến phần chụp ảnh:''Ngưng Ngưng, đứng giữa phòng, tạo kiểu, anh chụp cho em một tấm. Chứ con mẹ nó em gái anh xinh vờ lờ!''
Tịch Ngưng nghe thế khoé môi không nhịn được mà cong lên thật cao.
Khi chụp xong, cô lại xoay người đi lên lầu, lúc này Tịch Khương mới nhìn em trai:''Khải Khải, thật sự là đi với bạn chứ?''
Tịch Khải nhún vai:''Con gái ấy mà, trưng diện một chút cũng rất đáng yêu, có thể là đến một địa điểm đẹp rồi chụp ảnh.''
Lời này Tịch Khương thật sự tin tưởng, gật đầu nghĩ ngẫm:''Đúng vậy nhỉ, anh em mình có cần mua thêm cho con bé thêm vài bộ váy không? Hoặc là đồ make up cũng được?''
Tịch Khải tán thành:''Được đó! Không phải chị ấy rất thích đi chơi sao, anh em mình trở về tìm hiểu trước.''
Tịch Ngưng tắm xong thì liền chuyển ảnh chụp vào di động, nhìn bức ảnh đẹp đến mức hệt như từ trên phim tái hiện lại, Tịch Ngưng ôm di động vào trong ngực, lăn vài vòng lên giường.
Cô chọn một tấm gửi cho anh.
Tịch Ngưng:[Báo cáo! Em về tới nhà rồi ạ.]
Ba phút sau.
Thương Mộ Nghiêm:[Ừ, tôi biết]
Tịch Ngưng nhíu mày:[Sao anh biết được? Anh biết nhà em ở đâu sao?]
Thương Mộ Nghiêm:[Vào xem moments của Tịch Khương]
Tịch Ngưng đọc dòng tin nhắn của anh, không hiểu sao có chút cảm giác bất an. Cô ngay lập tức vào xem nội dung Tịch Khương vừa đăng.
Bên trong là tấm ảnh Tịch Ngưng vừa được anh trai chụp kia nãy, phía sau còn có thể thấy rõ một khoảng tầng trệt vô cùng rộng lớn và có không ít những bình hoa được chạm khắc bằng gỗ.
Tịch Ngưng trong ảnh cong môi cười xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài miên man, vòng ngực lại có sự quyến rũ từ đường cong cơ thể, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, nhìn vào máy ảnh hơi mỉm cười.
Trong ảnh còn có môt dòng chữ mà Tịch Khương đã viết:''Hình mẫu cho bạn gái tương lai, còn người trong ảnh là em gái tôi.''
Phó Giao Hi bình luận:[Có cần khoe khoang thế không? Cũng không phải bạn trai con bé, đăng thế không oai].
Tịch Khương trả lời:[Tiếc là có người còn không có cái mà đăng]
Phó Giao Hi gif phẫn nộ:[Sau này con bé có bạn trai xem cậu còn làm xoằng làm bậy được nữa không!]
Tịch Khương trả lời:[Cậu chờ đó tới mỏi cổ đi, sẽ không có đâu]
Phó Giao Hi trả lời bằng gif “ngón tay giữa”
Rất may anh trai cô không phải loại người thích dìm ảnh người khác, cũng chọn một tấm ảnh rất là hợp ý cô.
Tịch Ngưng xuống nhà, vừa định vào phòng bếp thì Tịch Khương gọi tên cô, nghe thế cô liền dừng bước, quay sang nhìn anh trai.
Tịch Khương nở nụ cười tự tin, lắc lon bia trong tay.
''Lại đây, ba anh em mình uống một chút.''
Tiịch Ngưng cong môi, ánh mắt vô cùng thích thú nhìn anh trai mình.
Thương Mộ Nghiêm nằm trên giường, cẩn thận đánh giá viên đá Amethyst mà cô đã tặng. Trong lòng lại càng thêm cảm xúc kì lạ, lại như bị khối đá nặng nề trì nặng xuống, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhíu lại, có một chút phức tạp trong ánh mắt.
Đây là món quà đầu tiên anh được nhận vào ngày sinh nhật, cô cũng là người đầu tiên thật sự quan tâm đến anh, trong lòng anh không khỏi có sự rối ren khó lý giải được.
Một giờ sáng.
Tịch Ngưng chống hai tay trên sofa, nhìn Tịch Khương và Tịch Khải phía đối diện.
Ánh mắt Tịch Ngưng mê ly lại có sự quyến rũ chết người, trong đôi con ngươi là chút lánh lấp, trong veo như mặt nước, lười biếng nhưng lại đặc biệt có sức hút mỵ hoặc, môi hơi đỏ hồng cong lên, nhìn Tịch Khương và Tịch Khải đang say khước ngồi dựa vào sofa, thích thú nói:''Không phải sẽ chuốc say em sao? Bây giờ hai người biến thành bộ dạng gì rồi?''
Tịch Khương hai má hơi đỏ lên, từ cổ họng tràn ra hương vị của bia rượu, cảm giác buồn nôn lại đến, vội chạy vào nhà vệ sinh.
Tịch Khải đầu hơi choáng váng, nhìn chị hai mình còn đang tỉnh táo ngồi đối diện, bàn thuỷ tinh đã bị một số lon bia tuỳ tiện ném lên, số liệu..có chút nhiều, cậu không thể đếm được.
Không thể đếm là tại vì đầu cậu quá choáng váng, nhìn từ một ra hai
Lại nhìn sang anh cả chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, sau gáy cậu bỗng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Chị hai cậu, thật sự là người không nên trêu vào trong bất kì phương diện nào.