Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 19: Đến nhà



Gương mặt anh u ám không cảm xúc, nhìn chằm chằm mới mức khiến cô sởn hết cả da đầu.

Cửa phòng khách nhìn thẳng ra ngay phòng bếp, cho dù có ngồi trên sofa, hay là đi ra cửa đều có thể quan sát được phòng bếp phía đối diện.

Vừa nhìn sang thì ánh mắt cô đã nhìn về phía người con trai trong góc, mạch máu như bị đông lại.

Cô nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, không hiểu tại sao gì mà mặt lại nóng lên như muốn bốc cháy, cô không muốn anh nhìn thấy cô trong phong cách này, Thương Mộ Nghiêm chắc chắn sẽ rất cay mắt, cô vội xoay người chạy lên lầu. Sau đó bên tai chỉ nghe thấy tiếng gọi của Tịch Ngưng

Âm thanh lớn vừa đủ thứ ở ngoài sân nghe được. Giọng điệu vừa ra lệnh, lại vừa không giấu được sự lúng túng.

''Gus, chạy lên đây.''

Vừa dứt câu, từ ngoài sân đã nghe thấy một động tĩnh kì quái như sắp đổ ào vào trong nhà, một giây sau, một thứ gì đó cực kì to lớn màu trắng phóng như bay lên trên lầu

Nơi thứ đó vừa đi qua..

Để lại chút rung chuyển rất khẽ dưới sàn nhà to lớn.

Tịch Khương trợn mắt, tim ngừng đập, giây sau hét lớn:''Tịch Ngưng! Cái quái gì em lại đem con chó đó về đây!''

Tịch Khải rời khỏi chỗ ngồi đi ra cầu thang nhìn lên, chỉ thấy Gus đang vẫy đuôi chậm rãi vào trong phòng của Tịch Ngưng, một tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ vang lên.

''Ôi mẹ ơi, giờ lớn khủng khiếp thật.'' Tịch Khải khiếp sợ nói.

Tịch Khải vẫn còn chưa quên cuộc vật lộn nhiều năm trước với cô, khi đó Tịch Ngưng đấu không lại Tịch Khải, cô vừa oà khóc một cái thì trong tích tắt con Gus với cơ thể to lớn đã lao nhanh tới chỗ Tịch Khải.

Một cái húc khiến cậu lăn vài vòng ra đất, con Gus khi đó còn định sẽ tấn công Tịch Khải, nhưng may là Tịch Ngưng đã dạy dỗ nó rất kỹ lưỡng, kêu nằm xuống liền nằm xuống, vì vậy thì đó cậu rất sợ chú Gus này của Tịch Ngưng.

Ngoài Tịch Ngưng ra, nó chả nghe lệnh của bất kì ai. Đó chính là nhược điểm chết người của nó.

Phó Giao Hi bừng tỉnh, ngơ ngẩn nhìn Thương Mộ Nghiêm bên cạnh:''Cái gì..vừa chạy qua vậy?''

Thương Mộ Nghiêm:''…''

Tịch Khương hít một hơi sâu, đóng cửa phòng khách lại. Nghiêm túc nói:''Con chó của Tịch Ngưng.''



''Chó sao? Đó là chó?'' Trình Uân khiếp sợ.

Tịch Khương nhìn Trình Uân:''Giống chó đực Alabai, hai năm trước nó đã nặng trên 50 kg rồi.''

Trình Uân nuốt ực nước bọt một cái. Có chút kinh ngạc:''Vậy tại sao em gái cậu còn liều lĩnh dám nuôi thứ đó trong nhà, với cái thân hình đó thì nếu tức giận sẽ có thể đè chết người đó.''

''Tịch Ngưng nhận nuôi từ khi nó mới sinh ra, tính ra con nhóc đó cũng có chút bản lĩnh, thế mà lại huấn luyện được con chó đó. Cậu bây giờ đừng lại gần Tịch Ngưng, tránh để nó húc cậu bay lên cung trăng đấy. Con chó đó rất thích quấn Tịch Ngưng, cậu có thích Tịch Ngưng thì cũng vô dụng.''

Thương Mộ Nghiêm:''…''

Vài phút sau, tin nhắn di động anh chợt hiện lên, là tin nhắn của Tịch Ngưng.

[Anh Mộ Nghiêm]

[Bây giờ em trả lời tin nhắn thì anh có giận em không?]

Thương Mộ Nghiêm cầm di động lên, gõ bàn phím:[Đoán?]

Tịch Ngưng tốn mười phút giải thích hết mọi chuyện với anh, thậm chí cô còn sợ anh hiểu lầm mình là cô con gái ăn chơi, giải thích rằng ăn mặc thế là để đối phương không có ấn tượng tốt với mình, thấy anh vẫn không mặn không nhạt mà đáp qua loa, cô lại lướt tin nhắn phía trên cách đây năm ngày trước

Đáy mắt có chút ý cười.

Thương Mộ Nghiêm:[Tôi chỉ đùa thôi, đừng lộn xộn]

Tịch Ngưng cười tủm tỉm, đột nhiên gửi:[Vâng, em không lộn xộn]

Cô không biết là anh có đọc tin nhắn cô không, nhưng mà vẫn cảm thấy cục đá trên người giảm xuống không ít.

Ở trong phòng khách, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, chỉ có Thương Mộ Nghiêm là trầm tư nhìn vào di động, vừa đọc xong tin nhắn mà sự lạnh lẽo trên người từ từ hoà tan vào không khí, trên mặt lại trở về sự lạnh nhạt như thường.

Phó Giao Hi nhìn anh, sau đó cúi đầu cười trộm.

Cô trở về nhà đã là buổi tối, nhắn tin hỏi Tịch Khải thì mới biết nhóm Thương Mộ Nghiêm đã đến đây từ sáng sớm, thậm chí họ còn sẽ ngủ lại ở đây vào tối hôm nay.

Tịch Ngưng thoát khung chat, nhắn cho Tịch Khương:[Tại sao em không nghe anh nói về chuyện này?]

Tịch Khương:[Từ năm nhất cho đến năm ba thì mùng hai mọi năm anh đều sẽ mời họ tới nhà mình chơi, anh lại quên nói với em]



Tichk Ngưng gửi gif mặt vô cảm.

Tịch Khương:[Nhưng mà có một điểm lạ]

Tịch Ngưng nằm trên giường, tò mò hỏi:[Điểm lạ gì vậy?]

Tịch Khương:[Mấy năm trước tuy anh có mời nhưng Mộ Nghiêm đều không tham gia, năm nay anh còn tưởng cậu ta sẽ lại ở nhà. Nào ngờ thật sự đồng ý đến nhà mình, không phải có chút kì lạ sao?]

Tịch Ngưng đọc tin nhắn, cười tủm tỉm:[Không kì lạ]

Tịch Ngưng lại nhắn cho Thương Mộ Nghiêm:[Lý do gì khiến anh đến nhà em, mau mau khai báo sẽ được thưởng]

Một phút sau, điện thoại cô run lên.

Tịch Ngưng lập tức mở điện thoại lên, vào WeChat đọc tin nhắn.

Thương Mộ Nghiêm:[Vì nhàm chán]

Tịch Ngưng lại nổi hứng trêu chọc anh:[Không gặp em nên buồn chán rồi sao?]

Thương Mộ Nghiêm:[Tự trọng lại một chút]

Tịch Ngưng:[Anh Mộ Nghiêm, anh ở phòng nào vậy?]

Thương Mộ Nghiêm:[Hỏi làm gì?]

Tịch Ngưng:[Đương nhiên là muốn gặp anh rồi]

Phía sau tin nhắn cô còn đính kèm thêm một tấm ảnh cún con vô cùng đáng yêu.

Tịch Ngưng:[Em có chuyện cần hỏi anh]

Giống như anh đang trầm tư suy nghĩ, hai phút sau mới ngắn gọn trả lời.

Thương Mộ Nghiêm:[Tầng 2 phòng 4]