Trịnh Mạc Uyển tức tới độ sắp phát điên, cô ta có cảm giác bản thân mình đang bị một con ranh con dạy dỗ, nhưng lại không thể dùng từ “nó”, vì nếu cô ta dùng từ đó thì lại chứng tỏ bản thân sẽ là người vô học như lời Tịch Ngưng nói, cơn tức giận như muốn bùng phát. Nhân viên chẳng biết khuyên ngăn như thế nào, nhìn Tịch Ngưng rồi lại lo lắng nhìn sang Trịnh Mạc Uyển.
Sợ rằng cô gái vừa xuất hiện cũng có thân thế không được bình thường, cái khí chất kiêu ngạo quyền thế đó…thật sự toả ra từ trong xương cốt của cô.
Trịnh Mạc Uyển hết nhìn cô lại ngẩng đầu nhìn chàng trai cao ráo phía sau lưng cô, ánh mắt anh lại chưa từng chú tâm mà nhìn cô ta, cụp hàng mi đen nhánh mà nhìn cô gái nhỏ nhắn che trước người mình.
Xương hàm Trịnh Mạc Uyển hóng hách hất lên, khinh miệt nhìn cô:’‘Mày có biết cha tao là cổ đông tại cái trung tâm này không?’’
Tịch Ngưng cong môi cười điềm đạm:’‘Loại người như chị tôi chẳng thèm quan tâm.’’
Trịnh Mạc Uyển không nhịn được nữa, trực tiếp nói thẳng:’‘Cha tao là cổ đông lớn thứ hai của trung tâm thương mại này!’’
Cô ta còn ngại chuyện chưa đủ lớn, giọng nói càng to để thể hiện quyền lực của mình:’‘Nếu mày cùng cái tên đó chịu xin lỗi tao…tao sẽ bỏ qua cho chúng mày!’’
Nụ cười Tịch Ngưng vẫn như cũ, ánh mắt không một tia gợn sóng mà chống lại một Trịnh Mạc Uyển đang làm trò hề trước mắt.
Tịch Ngưng không nói gì, không khí xung quanh cũng quỷ dị lạ thường.
Cô nhíu mày châm chọc, cong môi, nói ra lời cảm thán:’‘Sao trên đời này lại có người thiểu năng tới mức này chứ? Dốt tới mức tôi còn cho rằng chị chưa từng được giáo dục qua bất kì trường lớp nào.’’
Lại nhìn nhân viên trong quầy lẫn bên cạnh cô ta, khoé miệng càng cong lên cao, gương mặt xinh đẹp lại lộ ra sự kiều mị có sức hút gì đó rất kinh người, phong thái khoan thai, tuỳ hứng, không sợ sệt mà nhìn cô ta:’‘Không những thiểu năng lại còn bị mù.’’
‘‘Ở trong quầy bán nước có tổng cộng 6 nhân viên chuyên dụng, trong khi bên kia có khoảng 3 nhân viên còn đang rảnh tay nhưng chị lại không đến đó gọi nước, trực tiếp đến chỗ này gây rắc rối lớn như thế, nếu tôi đoán không lầm thì là chị đang cố ý thể hiện quyền lực trước mặt Mộ Nghiêm nhà tôi, làm thế để làm gì? Thích anh ấy rồi sinh ra tỏ ra quyền thế à? Làm như ai cũng thèm thuồng chút quyền lực này của chị sao?’’
Trịnh Mạc Uyển bị nói trúng tim đen, gương mặt lúc xanh rồi lại trắng, bên tai nghe thấy vài tiếng cười nho nhỏ nhưng lại có chút chói tai.
Cô ta chỉ thẳng vào mặt cô, khống chế chất giọng đang run lên của mình:’‘Mày câm miệng! Ở đây tao là người có tiếng nói nhất, cho dù như thế nào thì anh ta nên phải biết ý mà nhường tao.’’
‘‘Loại vô học thì cũng xứng sao?’’ Cô tự nhiên hỏi.
Bàn tay Tịch Ngưng đột nhiên có một lực kéo, Tịch Ngưng quay đầu nhìn anh, cười trấn an, dịu dàng nói:’‘Không sao, không phải sợ. Để em xử lý hộ anh loại người này.’’
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ ra một tia cảm xúc phức tạp yếu ớt, cuối cùng ánh mắt lộ ra sự dịu dàng mà ôn nhu nhìn cô.
Khi cô vừa nói câu nói đó, anh như cảm nhận được một cảm giác ấm áp an toàn kì lạ xoẹt qua người mình.
Sau khi có nhận thức của một cậu bé cho tới nay, anh đã quen với việc một mình đối mặt với mọi thứ. Đây là lần đầu tiên có người không che giấu mà làm chỗ dựa cho anh.
Mặc dù, Tịch Ngưng thấp hơn anh tận một cái đầu…
Tịch Ngưng quay đầu nhìn cô ta, nở nụ cười:’‘Chị đừng đụng vào tôi. Tôi là người chị không thể dây vào, tò mò thì có thể thử?’’
Kết thúc chính là một màn im lặng, Tịch Ngưng thấy cô ta căm hận mà đuối lý, xoay người dùng thẻ thanh toán tiền, nắm lấy bàn tay Thương Mộ Nghiêm, ngẩng lên nhìn anh:’‘Chúng ta đi thôi.’’
Anh bị Tịch Ngưng dắt đi, bên ngoài có nhiều người đang đứng xem, thấy Tịch Ngưng muốn ra ngoài thì chủ động nhường đường cho cô và anh đi.
Trịnh Mạc Uyển nhìn bóng lưng cả hai người, tức tới mức bật khóc.
Cô ta hôm nay tâm tình không được tốt, cùng với cha cãi nhau một trận lớn, vừa vào cửa hàng quen thuộc lại thấy một chàng trai có dung mạo vô cùng tuấn tú, muốn thu hút sự chú ý của anh ta nhưng lại bị bơ từ đầu đến cuối, cơn tức giận dâng trào mới diễn ra một trận vừa rồi.
[…]
Khi đi ra khỏi sảnh lớn của Trung Tâm Thương Mại đến hầm đậu xe, Tịch Ngưng đột nhiên dừng lại bước chân, buông cổ tay anh ra, lúng túng nhìn anh, ngập ngừng nói:’‘Xin lỗi anh, khiến anh bị dính vào rắc rối như thế này.’’
Thương Mộ Nghiêm bình thản nói:’‘Lỗi không phải của em.’’
Tịch Ngưng nhìn Thương Mộ Nghiêm, trong lòng rối hết cả lên, nhưng cô vẫn nhịn xuống không nói gì.
Cả hai lái xe ra khỏi trung tâm mua sắm rồi dừng xe ở một địa điểm mát mẻ ven đường, bước đến ngồi trên chiếc ghế cây dài ven bờ sông. Chiếc ghế được đặt cạnh ngay cây cổ thụ lớn, tán lá rất dài, gió thổi tạo nên một trận gió mát mẻ thoải mát tan đi sự ôi bức thời điểm vào hè.
Tịch Ngưng ở Mỹ từ khi còn bé, khả năng cô chịu lạnh rất tốt, nhưng lại chịu nóng rất kém, dưới ánh mặt trời ôi bức đó thì trên trán cô đã xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.
Ánh mắt cô nhìn bờ sông phía trước, đột nhiên hỏi:’‘Anh vẫn luôn thế sao?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, biểu cảm hiện ra sự khó hiểu.
Tịch Ngưng nhận ra anh không hiểu ý mình, bổ sung thêm:’‘Anh vẫn luôn nhường nhịn người khác đến thế sao?’’
Thương Mộ Nghiêm:’’…Không hẳn.’’
Cô nở nụ cười:’‘Anh không nên như thế đâu.’’
“Khi còn ở trường quốc tế Úc, em cũng có suy nghĩ đó, đều nghĩ chỉ cần bản thân chịu đựng một chút thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng mà chấm dứt. Cuối cùng mọi thứ lại càng tồi tệ hơn, tồi tệ tới mức em không thể nhẫn nhịn nổi. Ở trong môi trường học tập mới có rất nhiều nam sinh ỷ mạnh bắt nạn kẻ yếu, em phải tự gồng mình mà tự biến bản thân thành một người con trai.’’
Thương Mộ Nghiêm:’’…’’
'‘Em sợ rằng nếu mình cứ tỏ ra là một người phái yếu, một người cứ luôn im lặng cho họ chế nhạo thì trông mình lại dễ bắt nạt hơn. Nên là trong hai tháng ở đó em phải vừa đáp trả những lời lẽ bôi nhọ em mà còn phải tự đứng ra bảo vệ mình, dùng thành tích học tập để chứng minh. Thật không ngờ lại thật sự hiệu quả.’.
'‘Nên là, anh cũng thế nhá.’.
‘‘Đừng im lặng để người khác khinh khi mình. Phải luôn nghĩ cho bản thân mình, đừng để người khác có bất kì cơ hội bắt nạt mình.’’
Tịch Ngưng nhìn anh, nghiêm túc nói:’‘Trong gia đình cũng thế, có thể là không hợp tính cách…nhưng phải nói lên ý kiến của chính mình. Quá mức nhường nhịn cũng là một loại ngốc nghếch.’’
‘‘Anh không thể để họ xem anh là con gián, muốn dẫm là dẫm, em rất ghét loại người hở hơn người khác một chút là kiêu căng ngạo mạn, trong thật chướng mắt.’’
Miệng đang còn muốn nói gì đó thì một ly trà sữa đặt trước miệng mình, anh nhìn cô:’‘Uống đi, sẽ không tức giận nữa.’’
Tịch Ngưng rũ mi hút một ngụm, sau đó lại tức giận nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, người tức giận không phải là em!’’
Thương Mộ Nghiêm bỏ ly trà sữa trong tay xuống ghế, nửa sườn mặt mạnh mẽ rõ ràng nhìn lên bầu trời hơi híp mí mắt lại:’‘Anh là người hay suy nghĩ về quá khứ, nên anh không thích những chuyện quá ồn ào, im lặng là vì không muốn tranh cãi vấn để vô bổ không cần thiết, không phải là anh nhịn họ.’’
Anh nói tiếp:’‘Chính là kiểu người sống trong quá khứ.’’
Anh vẫn chưa thể thoát ra khỏi trận tuyết đêm hôm đó khi anh đứng từ xa nhìn vào tấm kính trong nhà hàng và những trận đòn roi mà Trình Ánh gây nên. Đó là lý do vì sao anh bây giờ vẫn luôn căm hận họ tới mức không muốn trở về Thành Châu. Nơi đó tuy là nhà anh, nhưng lại là nơi anh không muốn trở về nhất.
Tịch Ngưng liếm môi, xoa xoa mũi, đột nhiên cô xấu hổ tới mức không dám nhìn anh. Thì ra là anh không thích dính líu với những vấn đề thừa thải, thế mà cô còn nghĩ rằng là anh đang chịu đựng cho bọn họ bắt nạt. Cô nói ba hoa nhiều tới thế cuối cùng cũng lại “vô bổ” với anh.
Thương Mộ Nghiêm nghiêng đầu nhìn đôi má đỏ lên của cô, đáy lòng ngứa ngáy, thật muốn chạm vào một cái.
Bỗng Tịch Ngưng hỏi:’‘Em không phải người hay suy nghĩ về quá khứ, em tin tưởng vào bản thân mình, dù cho có bận tâm hay để ý thì cuộc sống này vẫn như vậy thôi, dù cho bây giờ anh vẫn không buông bỏ được quá khứ thì nó vẫn sẽ không thể thay đổi được. Đừng tập trung vào những thứ bản thân mình không thể thay đổi được, chẳc chắn nó là một quá khứ tiêu cực đúng không? Nếu anh cứ ôm nó mãi bên người thì chính anh cũng sẽ bị nó quấy nhiễm xuyên suốt quá trình trưởng thành.’’
‘‘Chúng ta chỉ sống một lần thôi, hãy làm những việc mình thích, đừng vì ai mà thành công, hãy vì bản thân mình mà thành công thôi. Thật sự muốn buông được nó là một chuyện rất khó, nhưng khi anh buông được…thật sự trong lòng như bớt đi một gánh nặng.’’