Trên bàn ăn là bát đĩa chưa thu dọn, ánh sáng chiếu rọi lên đồ sứ trắng trên bàn, bên trên còn có cơm thừa canh cặn. Một ly rượu vang cùng một ly nước lọc được xếp khá gần, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một tiếng trước, hai người ngồi đối diện cùng nhau dùng bữa.
Chu Tĩnh vòng quanh nhìn một vòng, nói: “Không tệ, lại xuống bếp. Xem ra tâm trạng rất tốt.”
Cách hơn phân nửa phòng khách, Giang Ngật ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ sát đất, thản nhiên nói: “Chị đây là đặc biệt đến kiểm tra nơi em ở?”
Chu Tĩnh nghe giọng anh nói, cười đáp: “Sao, tôi phá ngang buổi hẹn của cậu, đuổi khách của cậu đi, không vui à?”
Mười phút trước Giản Duy đã rời đi, nghĩ đến ánh mắt lo lắng của cô trước lúc đi, Giang Ngật cảm thấy có chút bực bội. Anh rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa hít hai cái, phả ra một làn khói mờ ảo.
Chu Tĩnh khoanh tay nhìn anh, nụ cười trên mặt có nhạt đi một chút. Bên trong phòng rất yên tĩnh, chị ta bước từng bước qua, giày cao gót đạp trên sàn, thanh âm rõ ràng, giọng nói cũng lạnh đi: “A Ngật, tôi cho rằng, lần trước chúng ta đã có chung nhận thức.”
Chu Tĩnh nhớ tới ngày hôm đó, trong phòng ở khách sạn, sau khi thảo luận xong việc làm thế nào để xử lý video của Lâm Trạch Quần, chị ta lần đầu hỏi anh về Giản Duy: “Cậu với cô gái tên Giản Duy kia, có phải… có phần quá thân thiết không?”
Khi đó, Chu Tĩnh còn cười nói: “Tôi biết rõ, chắc chắn hai người chỉ là bạn tốt. Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu một câu, cậu bây giờ tuyệt đối không thể yêu đương, cho nên, lúc qua lại với người khác, phải chú ý đúng mực, đặc biệt là vẻ ngoài của cô Giảnlại đặc biệt như vậy… Sống trong cái giới này không dễ dàng gì, đừng tự hủy hoại tương lai.”
Ở dưới ánh mắt ẩn chứa áp lực của Chu Tĩnh, Giang Ngật trầm mặc một lúc lâu, mới cười đáp: “Chị nói đúng, bọn em chỉ là bạn bè. Là bạn bè nói chuyện rất hợp ý.”
Chị ta không biết lời của cậu ta thật mấy phần giả mấy phần, nhưng ngày thứ hai, đạo diễn Diệp Vinh lại đề nghị để Giản Duy sớm rời khỏi đoàn phim, Giang Ngật không hề phản đối. Hơn nữa dựa theo quan sát của chị ta, sau ngày đó, hai người cũng không còn liên lạc.
Giang Ngật bận rộn công việc như vậy, lại không chung một thế giới với Giản Duy, chỉ cần hai người họ không chủ động liên lạc, thì chẳng khác gì hai đường thẳng song song, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội xuất hiện cùng nhau nữa.
Nhờ vậy mà Chu Tĩnh yên tâm được một dạo.
Dù thế nào chị ta cũng không thể đoán được, duới tình huống như vậy, một lần nữa nhìn thấy Giản Duy!
Hai người ở cùng nhau, cùng ăn tối, lại còn hoa hồng… Chỉ nghĩ những thứ này xuất hiện cùng lúc có ý gì đã thấy thật đáng sợ, chị ta phải dùng hết sự kiềm chế vốn có mới giữ được tỉnh táo!
Chu Tĩnh trầm giọng nói tiếp: “Có lẽ là tôi nói chưa đủ rõ ràng. Thôi được rồi, tôi nhắc lại một lần nữa, hiện tại cậu không thể hẹn hò. Công ty sẽ không cho phép, tôi lại càng không cho phép. Cho nên, nếu như cậu có ý gì với cô tahoặc là bất luận kẻ nào, thì nên sớm dừng lại!”
“Lần này, tôi sẽ coi như cậu hứng thú nhất thời, chơi bời một lát. Nhưng nhớ kỹ, đừng để có lần sau.”
Nói xong, Chu Tĩnh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Thật ra chị ta cũng không biết có phải Giang Ngật thật sự thích Giản Duy hay không, nhưng toàn bộ đoàn đội nhất định phải có cách ứng phó với vấn đề này, nếu không một ngày nào đó tin tức bị lộ ra, thì cả đám đều xong!
Mắt thấy sắp đi gần đến phòng khách, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Giang Ngật: “Nhưng phải làm sao đây? Quả thật em có chút thích cô ấy.”
Chu Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt hiện lên vẻ căng thẳng.
Dưới ánh nhìn của chị ta, ánh mắt của Giang Ngật yên tĩnh, giống như lời bản thân vừa nói chỉ là sự thật đã rõ rành rành từ lâu.
Nhưng đúng là đã sớm rõ ràng thật.
Anh – 25 tuổi, là đàn ông trưởng thành, trước đây cũng đã từng yêu đương, phát hiện ra tình cảm của bản thân cũng không phải là việc khó khăn. Anh có cảm tình với Giản Duy, không phải là thần tượng đối với fan, mà là cảm xúc của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đã lặng lẽ nảy mầm.
Chu Tĩnh nhìn thấy sự dịu dàng như ẩn như hiện trong mắt Giang Ngật, lập tức như lâm đại địch, trong đầu toàn là những suy đoán không hay.
Cậu ta muốn làm cái gì? Không phải là cậu ta…
Giang Ngật bỗng cười một tiếng: “Nhưng chị yên tâm, chị nói em đều hiểu. Cái gì em cũng không làm.”
Chu Tĩnh sửng sốt.
“Sự nghiệp của em, thời cơ hiện tại, những chuyện này em đã sớm nghĩ tới. Cho nên, chị không cần dằn vặt, em tự biết phân biệt nặng nhẹ.”
Giọng điệu của anh rất bình thản, lại thể hiện được sự chân thành trong đó.
Tảng đá trong lòng Chu Tĩnh cuối cùng cũng bỏ xuống được, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ khẽ hừ rồi đáp: “Chỉ mong cậu thật sự hiểu được.”
Giang Ngật nghĩ đến hành vi của bản thân, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Em hiểu. Hôm nay, là do em quá xúc động …”
Chu Tĩnh ngồi lại ghế sofa, hai người lâm vào trầm mặc.
Chị ta mắt lạnh quan sát anh, trong lòng vẫn có chút bất an, một lát sau đột nhiên nhướn mày, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Thực ra thay đổi góc suy nghĩ, cậu cũng không cần tiếc nuối, dù sao cứ coi như cậu muốn làm cái gì, cũng chưa chắc sẽ thành công.”
Giang Ngật quay đầu lại, nhìn chị ta.
“Chị nghe Lâm Hạo nói, Giản Duy học tập rất giỏi, là kiểu con gái có học thức, đa phần cũng tỉnh táo nhất, lý trí nhất. Cô ta hâm mộ cậu là một chuyện, nhưng nếu thật sự nói chuyện yêu đương với thần tượng, lại là một chuyện khác. Đối với cô ấy mà nói, giới giải trí phức tạp hỗn loạn như thế, có lẽ từ trước tới giờ Giản Duy cũng không hề nghĩ tới, muốn tìm một ngôi sao nổi tiếng làm bạn trai…”
Chu Tĩnh nhún vai: “Dù sao nếu là tôi, càng muốn tìm người quen thuộc ở ngay gần mình, hai bên có thể thông cảm thấu hiểu cho nhau, chứ không phải thần tượng xa xôi.”
Giang Ngật mím môi, trước mắt lại lóe qua hình ảnh buổi chiều ở hội trường.
Giản Duy cùng với vị đàn anh cùng trường đứng chung một chỗ, hai người con trai kia nhìn qua đều rất ưu tú, lại dịu dàng dỗ dành cô ấy. Người máy dâng hoa hồng lên, dưới ánh mặt trời, trong mắt Giản Duy tràn ngập hạnh phúc, xinh đẹp đến thế, khiến người ta không thể rời mắt.
Giản Duy đứng trước bàn sách, thả bó hoa hồng thả vào chiếc bình ngọc lưu ly.
Trong phòng có mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn, hoa Giang Ngật tặng cô là hoa hồng nổi danh Ecuador, cực nhiều, màu lại đỏ tươi, ánh sáng chiếu rọi vào, khiến bình hoa cũng lộ ra sắc đỏ mờ mờ ảo ảo.
Giản Duy ngắm nhìn vẻ ngoài hào nhoáng này, lại không kìm được nhớ tới vài tiếng trước, cảnh tượng trong nhà Giang Ngật.
Chu Tĩnh đi vào quá đột ngột, khiến cô sợ hãi bật lên thành tiếng, trong lúc giãy giụa, cô lập tức hiểu ra chị ta đang hiểu lầm chuyện gì.
Cô nam quả nữ, đêm tối tặng còn bó hoa hồng, thấy thế nào cũng có mờ ám!
Có lòng muốn giải thích một chút, nhưng Giang Ngật vốn không hề cho cô cơ hội, viện cớ để cho cô về trước. Mặc dù anh quan tâm gọi xe cho cô, nhưng Giản Duy vẫn cảm thấy tình huống có phần nghiêm trọng, nếu không, lấy tính cách ga lăng của Giang Ngật, đáng lẽ phải tự mình đưa cô …
Thôi chết, Chu Tĩnh nóng nảy như vậy, có lẽ nào lại động thủ không? !
“Một mình trốn ở đây làm cái gì?” Sau lưng truyền đến thanh âm.
Giản Duy quay đầu nhìn lại, dì Bạch đẩy cửa vào, cười nói: “Dì làm bữa khuya, muốn ăn không? Bánh trôi ủ rượu hoa hồng.”
Mắt Giản Duy sáng lên, mà dì Bạch lại nhìn xuống, dừng trên bó hoa hồng: “Đây là…”
Giản Duy hốt hoảng, lúc cô vào nhà vừa hay dì với bà ngoại ra ngoài tản bộ, cho nên cũng không biết cô còn cầm theo nó trở về: “Đây là hoa ạ, bạn con tặng …”
Vừa nói xong cô liền hối hận, ngốc quá! Phải nói là tự mua chứ!
Quả nhiên, dì Bạch nở nụ cười: “Ôi chao, Duy Duy của chúng ta thật sự là đã lớn ,còn có cả người tặng hoa, còn là hoa hồng đỏ nữa…”
Giản Duy đau đầu đáp: “Dì đừng hiểu lầm, cái này chỉ là bồi thường, không có ý gì đâu ạ.”
Dì Bạch không tin, “Là con trai tặng?”
“Vâng…
“Con traitặng hoa hồng cho con, sao có thể không có ý gì?”
Giản Duy ngẩn ra, một lát sau, mới thử dò hỏi: “Dì… Thực sự cảm thấy như thế?”
“Đúng vậy. Chắc chắn là thích con mới tặng.“
Tim cô đập bịch bịch, bị lời nói của dì Bạch làm cho mông lung.
Dì Bạch nói: “Dì biết, bà ngoại con sẽ cảm thấy con còn bé, nhưng con gái đến cái tuổi này, cũng có thể tìm bạn trai. Cái cậu họ Chung này không tệ, rất xứng đôi với con…”
Giản Duy hiểu ra, đỏ mặt đáp: “Dì Bạch, đây không phải hoa của Chung sư ca tặng!”
Dì Bạch kinh ngạc: “Hở, không phải con đi ra ngoài với cậu ấy sao? Không phải của cậu ấy, thì là ai…”
Giản Duy dở khóc dở cười. Hóa ra dì Bạch cho rằng Chung sư ca tặng hoa cho mình, nên vừa nãy mới có suy nghĩ đó, mà mình thì suýt đã bị mê hoặc …
Cô khẽ thở dài, giọng nói có chút thương cảm, lại có phần bất đắc dĩ: “Nếu dì mà biết hoa này là ai đưa, thì sẽ hiểu, anh ấy đối với con, tuyệt đối không có ý tứ về phương diện kia …”
Dù sao, anh ấy xa xôi như vậy, ngôi sao nổi tiếng hào quang chiếu rọi cơmaf.
Bị dì Bạch quấy nhiễu một lát, Giản Duy cũng chẳng còn tâm tư mà lo lắng cho Giang Ngật. Đúng rồi, anh ấy đã không phải là Giang Ngật của ngày xưa, ngay cả Chu Bội Bội Chu Tĩnh dù biết cũng phải nịnh nọt, trong lúc anh đang nổi như cồn không phải nói đánh là đánh được.
So ra thì, vẫn nên lo lắng cho cái tâm tư thiếu nữ thầm thương trộm nhớ của bản thân thì hơn!
Cô chụp ảnh hoa hồng, rất nghiêm túc tìm góc độ. Ánh sáng trong thư phòng là màu vàng nhạt, bình hoa được đặt trên bàn viết, góc phải phía dưới lộ ra một đoạn rèm cửa sổ màu xanh sẫm.
Trong ánh sáng ấy, hoa hồng đỏ giống như được tắm mưa phùn, tạo ra một vẻ đẹp vừa ướt át lại trong sáng.
Cô nhìn một lúc, lại không kìm được nghĩ, Giang Ngật mua chúng lúc nào nhỉ? Hai người họ cùng nhau vào nhà, trước đó chắc chắn không có thời gian, cho nên, anh còn cố ý thừa dịp mình không để ý, mở cửa lấy hoa, rồi giấu vào trong phòng?
Nghĩ đến dáng vẻ lúc anh làm chuyện này, lòng cô đột nhiên trở nên mềm mại khó nói thành lời.
Vì cho mình niềm vui bất ngờ, anh ấy cũng sẽ hao hết tâm tư…
Ngón tay lướt lên trên, nhìn thấy tấm hình chụp lúc tối, ba tâm liên tiếp, đều là món ăn Giang Ngật làm.
Giản Duy cắn môi, nảy ra suy nghĩ, lên weibo, đăng bốn tấm hình, món ăn trước, hoa hồng là chốt hạ. Sau đó cô gõ từng chữ: “Thực sự là không nhịn được, muốn khoe khoang một chút.”
Chọn đăng lên.
Cô thỏa mãn thở dài một tiếng, nằm vật xuống giường.
Không quan tâm dưới phần bình luận sẽ bùng nổ như thế nào, Giản Duy chỉ nhìn lên trần nhà, khóe môi càng giương càng cao, cuối cùng không kiềm chế được bật cười.
Đúng vậy, mình không thể có được Giang Ngật, nhưng có sao đâu? Mình đã đạt được ước mơ mà vô số người tha thiết muốn có.
Giang Ngật nấu ăn, Giang Ngật tặng hoa… Hàng vạn cô gái cả ngày đứng dưới ánh nắng chói chang, chỉ vì có thể từ xa nhìn thấy anh một lần, mà mình lại cùng anh đi siêu thị, còn đến nhà anh, thân thiết cùng nhau dùng bữa tối…