Việc bàn hợp đồng với tập đoàn Y&S thuận lợi đến kỳ là, lúc về cũng vừa khi Nghiêm Hi Quang và nhà thiết kế Lý Dung cũng về lại Thâm Quyến. Bốn người cùng đi trên một chuyến bay.
Lạ là Lý Dung lại vô cùng nhiệt tình với một chuyên viên thị trường nho nhỏ là Thẩm Mộc Tinh đây, cô ấy nhắc tới chuyện hai người là đồng hương không chỉ một lần trên bàn cơm. Vừa khéo, trước khi xuất ngoại, Lý Dung là công nhân nữ ở nhà máy của mẹ, nhưng Thẩm Mộc Tinh lại không có chút ấn tượng nào về cô.
Một cô gái ăn mặc thời thượng với một chiếc áo sơ mi da hươu hồng nhạt kiểu cũ, rất khó để người ta liên tưởng tới cô đã từng làm công nhân tại một nhà máy thuộc da.
Lý Dung là một cô gái như thế.
Nói thật, ở trong nước, gương mặt vuông với xương gò má cao và đôi mắt hơi xếch của cô ấy không thể coi là đẹp; nhưng hẳn vì cách ăn mặc, hoặc được văn hóa nước ngoài hun đúc sâu sắc, mỗi cử chỉ hành động của Lý Dung đều mang chút gì đó rất Tây, khiến người ta thấy rất có khí chất, lại cũng vô cùng thoải mái.
Máy bay còn chưa cất cánh, tổng thanh tra đã đưa thảm cho Thẩm Mộc Tinh đắp.
Thẩm Mộc Tinh lặng lẽ liếc mắt, dịch chân của mình vào trong.
Tiếp viên nhắc nhở mọi người cài đai an toàn, Thẩm Mộc Tinh cầm một quyển tạp chí, cúi đầu lật xem. Một giọng vang lên trên đầu cô.
“Cô Thẩm.”
“Dạ?” Cô ngẩng đầu, Lý Dung đang mỉm cười nhìn cô.
“Chúng ta có thể đổi chỗ chứ? Nghiêm có việc muốn nói với cô.” Lý Dung nhìn cô một chút, lại gật đầu cười với tổng thanh tra.
“Cô Lý đang ở khoang hạng nhất, có thể đổi chỗ được sao?” Thẩm Mộc Tinh lễ phép hỏi.
“Tôi và Nghiêm không so đo mấy thứ này, cô đi qua là được.” Lý Dung cười một cái, mắt híp lại.
Thẩm Mộc Tinh liếc tổng thanh tra, tổng thanh tra nói: “Tiểu Thẩm, mau đi đi.”
“Vâng.”
Đến khoang hạng nhất, Nghiêm Hi Quang đang ngồi đó đọc sách. Máy bay sắp cất cánh, Thẩm Mộc Tinh vội ngồi xuống.
“Vì sao để em đổi chỗ với Lý Dung? Thế là không được.” Cô nói.
Nghiêm Hi Quang dời mắt khỏi sách trong tay, nhìn chiếc áo sơ mi mỏng trên người cô: “Anh không muốn để em ngồi cùng với bà già đó.”
Thẩm Mộc Tinh kinh ngạc: “Nên anh để Lý Dung người ta đổi từ khoang hạng nhất xuống khoang thường?”
“Anh với cô ấy không so đo mấy thứ này.” Anh lại cúi đầu xuống đọc sách.
Anh và Lý Dung trả lời như nhau.
Thẩm Mộc Tinh nhìn anh.
Không so đo…
Trước khi xuất ngoại hai người đã quen nhau, cùng ở nước ngoài đến sáu năm, quan hệ cũng không bình thường nhỉ?
Cô đang miên man suy nghĩ, Nghiêm Hi Quang đã cầm áo khoác của mình lên, nói: “Anh và Lý Dung là bạn rất thân, sau này em sẽ thường xuyên gặp cô ấy. Mặc cái áo này vào, lạnh đấy.”
Thẩm Mộc Tinh chần chừ một giây, đưa tay nhận, khoác lên người mình.
Đây là cái áo khoác có chất vải thoải mái nhất mà cô từng mặc, trên đó còn mang theo mùi của anh.
Trong khoang hạng nhất, không có một hành khách nào ngoài họ. Lần đầu tiên hai người ngồi gần như thế, ở một nơi yên tĩnh như vậy.
Nhập gia thì phải tùy tục, Thẩm Mộc Tinh uống một hớp cocktail miễn phí.
“Có hẹn với bạn trai rồi hả?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Hẹn gì? Anh còn băn khoăn chuyện bọn em ăn cơm chung?” Cô bỗng thấy người đàn ông ngồi cạnh này cố chấp tới buồn cười.
“Em chưa hẹn anh.” Anh thu mắt lại, nhìn sách trong tay.
“…”
Thẩm Mộc Tinh nhất thời nghẹn lời, ngửa đầu ngả ra ghế ngồi, chợp mắt.
Quái lạ là, nhắm mắt lại rồi mà cô vẫn cứ cảm giác có ai đó đang nhìn mình.
Cô mở mắt ra, quay đầu, quả nhiên thấy anh đang nhìn cô.
“Sao vậy?”
“Muốn hàn huyên với em.” Anh chủ động nói.
“Hàn huyên gì?”
Cô lại thái độ này.
Nghiêm Hi Quang trầm ngâm một lúc, mở miệng: “Mộc Tinh, lúc anh mới ra nước ngoài, gặp rất nhiều khó khăn, cho nên… không liên lạc được với em.”
“Ồ.” Phản ứng của cô bình thản đến lạ: “Khó khăn… ừm, không sao, em không so đo.”
“Nếu em không so đo, tại sao lại đi với người khác?” Nghiêm Hi Quang nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt như một đứa bé chẳng lõi đời.
Thẩm Mộc Tinh bỗng cười, ngồi dậy, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt anh: “Nghiêm Hi Quang, em bán mình cho anh à?”
Vốn đã nói vụng, anh lại nghẹn lời.
“Em muốn ngủ một lúc.” Bỗng nhiên cô thấy bực bội, lần nữa ngả ra ghế, trở về trạng thái “cự người nghìn dặm”.
Hiển nhiên, cô không muốn nhắc lại về quá khứ. Dù anh đã tìm được một cơ hội tuyệt hảo để trò chuyện với cô, nhưng lại không thành công.
Theo tính cách của Nghiêm Hi Quang, thì anh đã phải tự biết rồi. Nhưng hình như anh lại đang định thử lại lần nữa.
“Mộc Tinh, anh chưa từng vứt bỏ em, anh cho là chúng ta chưa từng chia tay.”
Thẩm Mộc Tinh dùng sự im lặng để nói cho anh biết, thứ gọi là “khó khăn”, “anh cho là”… đều quá yếu ớt.
“Mộc Tinh…”
“Nghiêm Hi Quang.” Cô mỉm cười, giọng lại rõ là mất kiên nhẫn: “Em nhớ là em đã nói, bây giờ em đã là người có bạn trai, em không muốn dây dưa với bạn trai cũ. Nếu anh muốn nối lại tình xưa với em, em nghĩ là em phải đổi chỗ lại với Lý Dung.”
Lời nói lạnh như băng của cô khiến Nghiêm Hi Quang triệt để mất đi khả năng ngôn ngữ.
Vốn không giỏi nói, anh đành phải dời mắt lại về sách.
“Thưa quý khách, máy bay gặp phải dòng khí lưu, có thể sinh ra xóc nảy, xin quý khách…”
“Thưa quý khách, máy bay gặp phải dòng khí lưu, có thể sinh ra xóc nảy, xin quý khách…”
Cô chợp mắt, loáng thoáng nghe thấy nhiều lần thông báo, người bên cạnh vẫn yên lặng.
Đổi mấy tư thế vẫn không ngủ được, Thẩm Mộc Tinh từ từ mở mắt ra, quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
Anh hơi nghiêng người ra trước, và vẫn đang đọc quyển sách đó.
Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, nghĩ thầm, ra nước ngoài rồi thì biến thành người công tác văn hóa hả?
Cô cắn môi, lặng lẽ châu đầu qua thăm dò quyển sách trong tay anh.
Trên trang sách toàn những nét vẽ non nớt, hình con lạc đà, chó, phòng ở. Bên cạnh những đường vẽ là những hàng chữ thuyết minh xiêu vẹo.
Thẩm Mộc Tinh biết quyển sách này, nó tên là “Bầu trời của vừng”, do một bà lão mới biết chữ dùng những nét vẽ giản đơn họa ra cuộc sống của mình. Trải qua bao trắc trở, tấm lòng bà lão ấy vẫn ấm áp như cũ; bà dùng những đường nét đầy giản đơn và ngây thơ, biến tất cả những gì trong cuộc sống thành những thứ thật đáng yêu, và ghi lại trên những trang giấy.
Cô lặng yên ngồi lại không một tiếng động, nhìn bóng lưng đọc sách của anh, anh đang dùng đầu ngón tay trắng nõn vuốt lên những nét vẽ ngây thơ, đọc say sưa, nghiêm túc lật trang.
Có lẽ vì phải cúi đầu trường kỳ, lúc thả lỏng, người anh sẽ hơi gù.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm bóng anh, khóe môi cong lên một nụ cười yếu ớt mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện.
Cô đưa tay định chọc chọc lưng anh, muốn anh ngồi thẳng lên, tránh để sau này biến thành một ông lão còng lưng.
Nhưng tay vừa vươn ra, đã dừng lại giữa không trung…
Sau này anh biến thành một ông lão như thế nào, thì liên quan gì tới cô đây…
+++
Mỗi lần ra ngoài đều như một lần đi chuyển gạch ở công trường, chỉ muốn nằm ì ở nhà không nhúc nhích.
Lạ là cô không ra ngoài, Tiểu Trịnh cũng không hò hét muốn gặp mặt như trước. Hai người chỉ thi thoảng mới nhắn WeChat, chứ chẳng gần gũi như những lần đi công tác trước nữa.
Phụ nữ luôn mẫn cảm, Thẩm Mộc Tinh hơi bùi ngùi, chẳng lẽ quen nhau chưa được một tháng thì thời kỳ yêu cháy bỏng đã qua rồi?
Có thể trước đõ cô đã quá lạnh nhạt với Tiểu Trịnh, tay cũng không cho nắm, người ta khó tránh khỏi hoài nghi thành ý của cô. Thế là đang lúc chưa rõ tình huống, Thẩm Mộc tinh quyết định chủ động một lần, tìm cớ hẹn Tiểu Trịnh.
Không muốn bỉ ổi nói thẳng ra là ăn cơm, Thẩm Mộc Tinh nghĩ, lại quỷ thần xui khiến thế nào mà nhớ tới lời đề nghị của Nghiêm Hi Quang.
“Em có một đồng hương đang ở Thâm Quyến, muốn mời anh đi ăn bữa cơm, anh muốn đi không?”
Sau nguyên một ngày không nhận được tin nhắn của Tiểu Trịnh, Thẩm Mộc Tinh chủ động nhắn tin.
Nửa tiếng sau, Tiểu Trịnh nhắn lại: “Được, ở đâu?”
Địa điểm ăn cơm là nhà hàng trên tầng 21 của một khách sạn năm sao ở đường Hải Đức Ba, với nền thủy tinh nhìn thẳng xuống vịnh Thâm Quyến.
Địa điểm do Thẩm Mộc Tinh sắp xếp. Bình thường cô rất ít khi ăn cơm ở khách sạn cấp sao; nhưng nghĩ tới thân phận và địa vị của Nghiêm Hi Quang bây giờ, keo kiệt quá cũng không hợp. Vả lại ban đầu Nghiêm Hi Quang định đặt ở đó, cô cũng không đồng ý.
Thời tiết không lạnh như trước, ánh nắng xuyên qua thủy tinh, khiến chỗ cạnh cửa sổ mà Thẩm Mộc Tinh đang ngồi hơi nóng lên.
Cô là người đến đầu tiên, vừa cởi áo khoác ra, Nghiêm Hi Quang đã tới.
Khác với mấy lần gặp trước, hôm nay anh cũng không mặc trang trọng lắm, chỉ tùy tiện mặc một cái áo lông kẻ ca rô có mũ, chỗ cổ áo lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng rất chỉnh tề - vô cùng bình thường và tùy ý. Tóc của Nghiêm Hi Quang rất dày, để dài một chút, tùy tiện chải ngôi 3 – 7. Sợi tóc đen nhánh khiến Thẩm Mộc Tinh liên tưởng tới nam tài tử Hồng Kông của thập kỷ 90 trước, thời trang thay đổi, hiện kiểu tóc này lại lưu hành lại, mấy tiểu thịt tươi đang hot cũng đều để kiểu tóc sạch sẽ truyền thống này.
Anh ngồi xuống đối diện Thẩm Mộc Tinh, vừa mới đặt người xuống ghế, Thẩm Mộc Tinh đã kêu anh: “Này…”
“Sao vậy?”
Thẩm Mộc Tinh vẫn xoắn xuýt: “Anh nói… có phải em không nên mời bữa này?”
Nghiêm Hi Quang ngồi xuống: “Không phải nói anh là đồng hương của em à?”
“Nhưng đây hiển nhiên là lừa gạt, anh là bạn trai trước của em, nếu anh ấy biết, có phải sẽ rất tức giận hay không?”
“Giận thì chia tay, sợ gì.” Anh cầm lấy menu trên bàn, lật xem.
Thẩm Mộc Tinh lườm anh một cái: “ Xem náo nhiệt, cũng không chê lớn chuyện…”
Một lát sau, Thẩm Mộc Tinh nhìn đồng hồ đeo tay, Tiểu Trịnh vẫn chưa đến, cô vừa uống nước trắng vừa xoắn xuýt.
“Không thì anh tránh đi trước đã? Em hỏi anh ấy xem anh ấy có ngại ăn cơm với bạn trai cũ của em không…”
Nghiêm Hi Quang vẫn lạnh nhạt, nói nghiêm túc lại khiến người ta tức chết mà không đền mạng: “Em để anh trốn đâu, dưới khăn trải bàn à?”
“Ghét quá! Em không đùa với anh đâu!”
“Anh cũng không đùa với em.”
Khóe môi anh hơi cong lên.
Thẩm Mộc Tinh phồng má, tức giận nhìn anh.
Nụ cười của Nghiêm Hi Quang dần thu lại.
“Giận rồi à?” Giọng anh mềm dịu.
“Nói nhảm… Nếu không phải anh đề ra cái yêu cầu không an phận này, sao em phải kinh hồn bạt vía như thế?” Thẩm Mộc Tinh tức giận nói: “Em thật sự muốn xem, rốt cuộc anh định làm gì.”
“Mộc Tinh, em nghĩ quá phức tạp về anh rồi.” Anh nói.
“Vậy vì sao anh cứ năm lần bảy lượt định gặp bạn trai em?”
Nghiêm Hi Quang cười nhạt: “Anh ta tới thì anh ngồi cạnh anh ta được không?”
“Để làm gì…” Thẩm Mộc Tinh cảnh giac snois.
Nghiêm Hi Quang không đáp.
Hai người nhìn nhau.
Anh bỗng đứng dậy, thỏa hiệp: “Nếu em đã lo vậy, anh qua ngồi bàn bên cạnh đi.”
Thẩm Mộc Tinh như được đại xá: “Được được, anh ngồi ở đó trước, em hỏi anh ấy đã, nếu anh ấy để bụng thì em nói là đồng hương em không tới được.”
Nghiêm Hi Quang thấy gương mặt nhỏ nhắn rầu rĩ của cô cuối cùng cũng nhẹ nhõm đi, cười, xoay người sang bàn bên cạnh ngồi. Hai cái bàn được ngăn bởi một bức tường gỗ thông rỗng ruột, người bên kia không nhìn thấy được mặt anh.
Qua tường ngăn, Thẩm Mộc Tinh nhìn bóng lưng anh, khó hiểu, vì sao anh lại muốn ngồi cạnh Tiểu Trịnh.
Có lẽ thật sự giống như anh nói, cô nghĩ quá phức tạp về anh?
Thẩm Mộc Tinh bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Dựa theo logic đơn giản của Nghiêm Hi Quang, lý do anh đề nghị muốn ngồi cạnh Tiểu Trịnh, hẳn là vì để cô ngẩng đầu một cái, là thấy được hai người…
Sau đó…
Có thể thấy rõ ràng trực quan, rốt cuộc mình thích ai?