Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 4: Nhà trọ



Hạ Thành muốn đi Hàng Châu trình diện, kéo hành lí ở ga tàu lửa, chuẩn bị qua kiểm tra an ninh.

Anh bỏ giấy thông báo trúng tuyển vào trong sách, sau đó đưa cái còn lại cho Thẩm Mộc Tinh, chỉ vào số điện thoại nói: “Sau này tìm tớ thì gọi số này, 24 giờ tiếp chuyện.”

Thẩm Mộc Tinh ghen tị muốn chết, cúi đầu tạm biệt: “Tớ muốn thi đỗ Thanh Hoa, làm gì có thời gian gọi điện cho cậu!”

Bỗng nhiên Hạ Thành nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, đôi mắt mở to dịu dàng giống hệt một cô gái:

“Đừng cãi tớ, cậu mà không gọi tớ sẽ chết mất.”

“Vậy cậu chết được rồi.” Thẩm Mộc Tinh theo thói quen huyên thuyên cùng anh, buột miệng nói.

Hạ Thành giật mình.

Thẩm Mộc Tinh lập tức hối hận, không ngừng vỗ vào miệng “bạch bạch”.

“Hừ hừ hừ! Tớ rút lại! Tớ rút lại! Tớ muốn cậu lên đường bình an.”

Bỗng nhiên mắt Hạ Thành trở nên thắm thiết, anh bắt lấy tay cô.

Chỗ kiểm tra an ninh người đến người đi, tiếng bánh xe của vali khiến Thẩm Mộc Tinh cảm thấy hoảng loạn trong lòng, lần đầu ánh mắt cô hiện lên vẻ bối rối nhìn anh.

Bỗng nhiên Hạ Thành kề sát mặt lại, Thầm Mộc Tinh hơi nghiêng về phía sau trốn tránh, động tác của anh liền dừng lại.

Nhưng anh vẫn nắm lấy cổ tay nhìn cô như cũ, ánh mắt trong suốt, hình ảnh cô dường như chiếu vào trong nước suối.

Thẩm Mộc Tinh lập tức ôm lấy anh, vô cùng xúc động nói: “Đến ôm một cái đi, cậu tình cảm như vậy tớ không quen.”

Thân thể Hạ Thành cứng đờ, buông lỏng tay cô ra.

Thẩm Mộc Tinh không thấy rõ nét mặt của anh, chỉ thấy dường như anh muốn nói điều gì, nhưng cô hi vọng anh đừng nói gì cả, ít nhất lần rời khỏi quê hương này, anh không cần nói gì.

Hạ Thành rất thông minh, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác của Thẩm Mộc Tinh trong mắt anh, cùng lời nói của cô, anh đều hiểu.

“Đi rồi, ngày ngày cố gắng học tập tiến về phía trước.” Hạ Thành buông cô ra, khẽ mím môi, sau đó không quay đầu lại quăng hành lí tới chỗ kiểm tra an ninh, rồi đi qua cửa kiểm tra.

Thẩm Mộc Tinh không đành lòng thấy anh rời đi, quay người lại, liền thấy em trai Thẩm Minh thở hổn hển chạy vào đại sảnh đợi xe.

Thẩm Minh gọi to: “Lão Hạ!”

Hạ Thành quay đầu, vẻ mặt lập tức trở thành vui mừng: “Thật không ngờ em lại đến đây!”

Thẩm Minh lướt qua Thẩm Mộc Tinh, chạy thẳng đến chỗ kiểm tra an ninh, hai người con trai cách hàng rào bảo vệ cầm tay nhau.

Thẩm Minh và Hạ Thành cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai người Thẩm Mộc Tinh không thể so sánh.

Hạ Thành mím môi, nắm chặt tay Thẩm Minh rồi ôm như những người đàn ông trưởng thành, sau đó nhanh nhẹn tách ra, “Thẩm Minh, chăm sóc cho chị của cậu thật tốt.”

“Việc đó còn để anh nói! Đấy là chị của em!”

Hạ Thành cố gắng kìm nén cảm xúc, cố làm ra vẻ kiên cường mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói em giúp anh để ý, đừng cho người con trai khác lại gần, theo dõi cho anh…”

“Em biết rồi!”

Thẩm minh lau nước mắt nơi khóe mắt, cười đấm anh một quyền.

Cách con trai thể hiện tình hữu nghị luôn luôn đơn giản và thô bạo.

Hạ Thành đi tới đại sảnh đợi tàu, hòa vào dòng người đi vào bên trong, Thẩm Mộc Tinh chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, bề ngoài giả vờ nhìn vào trong nhà ga, nhưng trong mắt như dòng suối không ngừng tuôn ra nước mắt ướt át, cô không ngừng đảo mắt, cuối cùng mới thu hồi nước mắt xuống xoang mũi, nuốt xuống tất cả cảm xúc.

Khi cảm xúc của Thẩm Mộc Tinh được phục hồi, liền thấy em trai Thẩm Minh vẫn đang đứng chỗ cũ, khuỷu tay chống trên rào chắn, cúi đầu lau nước mắt.

Thẩm Mộc Tinh cười xấu xa đi tới, ôm chầm lấy bờ vai Thẩm Minh.

“Chao ôi ô ô, khóc sao?” Bộ dạng của cô như đang xem trò vui, sờ sờ Thẩm Minh, bỗng nhiên thấy anh rơi xuống hai hàng nước mắt, Thẩm Mộc Tinh như phát hiện một thế giới mới, gào to: “Ấy ấy, để chị nhìn xem.”

“Tránh ra!” Thẩm Minh gỡ tay cô.

“Không tránh! Chị sẽ nhìn xem người đã từng phá thật nhiều vụ án, nhìn xem Tiểu Minh bắt được vô số kẻ bắt cóc hung ác, bây giờ lại rơi nước mắt a!”

Bỗng nhiên Thẩm Minh lau nước mắt, trong dòng người đông đúc trong nhà ra, ôm chầm lấy Thẩm Mộc Tinh.

Đầu của anh để trên vai cô, hai tay buông thõng, tư thế giống như trước đây.

Thẩm Mộc Tinh hoảng sợ, vội vàng vòng tay sau lưng anh như dỗ trẻ nhỏ, “Ôi làm sao vậy?”

“Người anh em của em đi rồi, em khó chịu.” Khi Thẩm Minh làm nũng thì chẳng cần phân biệt địa điểm hay thời gian.

“Được được được, chị biết em khó chịu, nhưng nhiều người nhìn chúng ta như vậy, về nhà rồi hãy khó chịu được không?”

“Em mặc kệ, em muốn ôm chị.”

Thẩm Mộc Tinh bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, vuốt đầu tóc đen cứng của anh.

Nếu lúc này Thẩm Minh mà bị kẻ trộm anh bắt được nhìn thấy, nhất định sẽ hộc máu mà chết.

Thẩm Minh nổi danh “Dính lấy chị điêng cuồng”, bởi vậy bạn gái Kaka của anh thường xuyên bị ăn dấm chua của Thầm Mộc Tinh.

Nhưng mỗi lần Kaka muốn chứng minh rằng địa vị của mình với cô đều giống nhau, khẽ lắc lắc chiếc bông tai khoa trương trên tai cô, nói:

“Anh ấy với em cũng như vậy, bề ngoài là hình dáng của người lớn, kẻ trộm nhìn thấy đều sợ hãi, nhưng thật ra vẫn là một đứa nhỏ, cực kỳ làm nũng!”

Kaka vừa cầm kéo điện cắt tóc cho khách vừa nói.

Thầm Mộc Tinh mang bao tay cao su, giúp gỡ những ống lô trên đầu khách, cười cười: “ Chị cũng không có cách nào.”

Vị khách có lẽ cũng quen với Kaka, nhìn tấm gương nói: “Người yêu của cô là cảnh sát?”

Kaka nói: “Cảnh sát gì chứ, ở đội Hình sự làm hiệp cảnh, không phải công việc tốt gì.”

“Hiệp cảnh ảnh? Không tệ…”

“Không tệ ở chỗ nào? Nơi nguy hiểm nhất thì bọn họ phải xông lên đầu tiên, tiền lương cũng không bằng một nửa của cảnh sát.”

Vị khách nói: “Chúng ta ở một nơi nhỏ, có trường hợp nghiêm trọng nào đâu, việc bắt kẻ trộm cũng không còn nữa.”

Kaka buông kéo điện, nhanh nhẹn dùng cọ bông nhỏ quét trên cổ khách, mở miếng choàng trên người khách ra, hơi run nói: “Dù sao thì sau này tôi mà có tiền, sẽ bảo anh ta từ chức!”

Thẩm Mộc Tinh cười.

Đây là tiệm uốn tóc lý tưởng của em gái.

So với việc cô thi đậu Thanh Hoa thì khó khăn hơn.

Trong khi các học sinh đang ở thời điểm phơi nắng điện thoại mới, laptop mới, Thẩm Mộc Tinh mang theo bao sách cũ ngồi trên xe đò đi học lại.

Cô vẫn là một cô gái luôn an phận nghe lời, lúc học ở nhà trẻ đã học thuộc ba trăm bài thơ Đường, học tập đối với cô là một nhiệm vụ bẩm sinh.

Khi còn trẻ thành tích của cô nhất định đều đạt vương miện, khiến cô ở trong mắt bạn bè trong trường đều vô cùng tỏa sáng.

Nhưng hôm nay, mỗi một thanh niên rời thị trấn nhỏ lên đường đi học đại học, trên đầu đều có một chiếc vương niệm nhỏ, mà cái trên đầu cô dường như không hề sáng lên.

Nhưng không sao, chỉ cần cô cố gắng một năm, cô có thể một lần nữa thắp sáng vươn miệng của mình.

Xe buýt chậm rãi khởi động, Thẩm Mộc Tinh đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm động viên bản thân, trong lúc vô tình lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.

Xe dừng lại chờ đợi, anh tiểu thợ may lên cửa xe, theo thân xe bắt đầu chuyển động mà cẩn thận đi vào.

Mắt Thẩm Mộc Tinh sáng lên, nhiệt tình vẫy vẫy tay về phía anh, anh tiểu thợ may thấy, không biểu tình gì nhiều, lập tức đi về hướng cô.

“Anh đi lấy hàng à?” Thẩm Mộc Tinh không hiểu tại sao vô cùng vui vẻ, hai người cô độc đi chung đường hẳn là sẽ không buồn tẻ.

Anh ngồi xuống bên trái cô, sờ cổ cổ tay áo sơ mi theo thói quen, sau đó quay đầu nhìn cô một cái, rồi thu hồi ánh mắt, khẽ mím môi, không nhìn cô nói: “Ừ, phụ kiện của máy hỏng rồi, ở trấn trên không có bán.”

Đôi khi Thẩm Mộc Tinh cảm thấy chống lại ánh mắt của anh tiểu thợ may là một chuyện rất khó khăn.

Anh luôn nhìn người khác với ánh mắt vô cùng khuôn phép, sau đó nhìn đi chỗ khác, cho dù có nói chuyện với người ta, cũng không hề nhìn vào mắt họ.

“Cô thì sao? Đến trường à?” Anh dùng tay sờ vào vải dệt chỗ tựa lưng, hỏi cô.

“Đúng rồi a!”

“Hôm nay là thứ Bảy.”

“Đầu tiên là đến kí túc xá báo danh thôi! Không muốn bị trễ học nên tôi ở kí túc, đây là lần đầu tiên ở bên ngoài ký túc, bỗng nhiên cảm giác thi không đậu vào trường cao đẳng thì bị đuổi ra khỏi nhà!” Cô tháo tai nghe xuống, cười ngu ngơ.

Tiểu thợ may ngại ngùng câu môi nói: “Sẽ không đâu.”

Anh an ủi thật ngắn gọn, khiến Thẩm Mộc Tinh không biết nói gì.

Thật may là cô ngồi gần cửa sổ, có thể quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh.

Bởi vậy anh cũng ngắm phong cảnh, chỉ là ánh mắt của cô xem ra, cảm thấy, cảm thấy anh ta giống như đang nhìn cô.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thẩm Mộc Tinh bất ngờ quay đầu nhìn anh, quả nhiên người ta đang ngắm phong cảnh.

Anh thấy cô quay đầu, ánh mắt đang nhìn ra ngoài liền thu lại, nhìn mắt cô, tập trung, chân mày khẽ động.

“Muốn nghe nhạc không?” Thẩm Mộc Tinh giơ tai nghe trong tay lên.

“Ừ.” Anh không thể từ chối, vươn hai đầu ngón tay sạch sẽ cầm tai nghe, bỏ vào bên tai gần cô.

“Bài “Phiêu diêu” của Châu Tấn.” Thẩm Mộc Tinh lẩm nhẩm tìm bài, mang tai nghe rồi nhìn ngoài cửa sổ.

Anh đột nhiên xuất hiện trong đời

Nhiễu loạn nhịp bước yên ả của em

Sợ yêu sẽ tự chuốc phiền não

Sợ không yêu sẽ thao thức ngày đêm…

Trời dần tối, cửa sổ thủy tinh biến thành một msetj kính phản quang, chiếu đến bộ dáng của anh.

Thẩm Mộc Tinh luôn luôn suy nghĩ, rốt cuộc anh đang nghĩ điều gì?

Đôi môi cong vẻ khinh bạc, trầm mặc ít nói, đôi bàn tay đẹp, đối với một cô gái mà nói, có thể chết người.

Nghĩ đi nghĩ lại đã thấy mi mắt muốn rũ xuống.

Lúc đang buồn ngủ, Thẩm Mộc Tinh bị người con trai bên cạnh nhẹ nhàng huých vào khuỷu tay, cô ở trong sương mù dần tỉnh lại.

“A… Đã đến?”

“Không phải, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn, xe bị chặn lại.”

Thẩm Mộc Tinh nhìn ra bên ngoài, trời đã tối rồi, xe bị chặn lại nối nhau thật dài, không thể động đậy.

“Thật xui xẻo!” Thẩm Mộ Tinh thảm thiết kêu lên một tiếng.

“Cô mới có tin nhắn.” Anh nhắc nhở.

Thẩm Mộc Tinh mở điện thoại ra liền thấy một cái ** gửi tin nhắn, là tin nhắn của trường cao đẳng bổ túc, báo cho mọi người lúc báo danh thì chuẩn bị theo đồ đạc.

Thẩm Mộc Tinh nhíu mày nhìn điện thoại, miệng mở to như cá bị thiếu oxi, cô không thể tin được vào mắt mình, quay người hỏi người con trai bên cạnh: “Hôm nay không phải ngày 27 sao?”

“Ngày 26.” Anh trả lời.

“Trời ạ! Tôi lại có thể nhớ nhầm ngày báo danh! Sáng mai mới báo!”

Hai người xuống xe cũng đã 9 giờ tối, Nghiêm Hi Quang đương nhiên giúp cô mang hành lí đến trường bổ túc, trường ở gần nhà ga, là một khu nhà phát thanh truyền hình, học viện thuê tầng một. Bảo vệ cửa nói ngày mai mới có giáo viên đến để phân kí túc xá, hôm nay không tiếp.

“Đón xe trở về thôi.” Nghiêm Hi nói.

“Trễ như vậy mà đón xe ngược về, sẽ giết chết tôi mất, ngày mai tôi còn muốn ngồi xe quay về nhà, quên đi, tôi không nói nữa, tôi sẽ tìm một phòng trọ nào đó gần trường học ngủ một đêm! Còn anh thì sao?”

“Tôi cũng ở phòng trọ.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Dường như hai người đi hết cả con phố cũng chưa tìm được phòng. Quang cảnh nhà ga vào Chủ nhật, lúc 9 giờ tối, tìm một chỗ ngủ thật sự không phải là chuyện dễ dàng, đừng nói là hai căn phòng.

“Hay là một phòng như vậy, không cửa sổ, không nhà vệ sinh, có máy tính, có được không?”

“Chúng tôi sẽ xem lại, cảm ơn.” Nghiêm Hi Quang lại nhấc hành lí lên muốn rời đi.

Quả thật hai chân Thẩm Mộc Tinh đã muốn đứt ra rồi, lúc này liền lười biếng thỏa hiệp nói: “Ôi mẹ ơi… tôi không đi được nữa! Ở phòng này đi!”

Nghiêm Hi Quang nhìn cô như người ngoài hành tinh.

“Anh mang hành lí của tôi đi vài con phố rồi” Cô áy náy nói “Đừng đi nữa, chúng ta nghỉ ở đây một đêm đi.”

Thẩm Mộc Tinh nói xong cúi đầu tìm giấy chứng minh thư.

Nghiêm Hi xấu hổ đến mặt ửng đỏ, không nói gì nữa, lấy ví rút tiền ra, đặt tiền và với chứng minh của cô cùng nhau, giao cho người chủ.

Vừa gọi mẹ, mẹ cô liền điện thoại tới. Đầu óc Thẩm Mộc Tinh kêu ù ù một tiếng.

“Ký túc xá thế nào hả?”

“A…” Thẩm Mộc Tinh chột dạ nhìn Nghiêm Hi Quang, ôm điện thoại đi đến chỗ yên tĩnh, bày ra vẻ bình thường nói: “Rất tốt. Con nhận giường rồi, chết rồi, không nói chuyện với mẹ nữa a…”

Cắt đứt cuộc gọi với mẹ,Nghiêm Hi Quang đã lấy được chìa khóa cùng số phòng.

Anh giơ tay lên về phía cô, cầm hành lí của cô đi lên lầu, Thẩm Mộc Tinh đi theo sau.

Phòng trọ trang hoàng màu sắc rực rỡ, ngọn đèn có vẻ âm u, vì tiếc kiệm chi phí, cầu thang không biết làm từ vật liệu gì, được che bằng một màu đỏ thẫm, khi giẫm lên vang lên tiếng vang trống rỗng.

Thẩm Mộc Tinh lần đầu tiên ở nhà trọ, ở gần nhà ga nên tốt xấu lẫn lộn, loại phòng trọ giá rẻ này hạng người nào cũng có, cô đặc biệt chú ý, đi từng bước giống như gần giẫm phải mìn, cứ nơm nớp lo sợ, so với hoàn cảnh xa lạ này, bên cạnh cũng không phải là hàng xóm thân thuộc, nhưng khiến nàng có cảm giác an toàn.

“Nghiêm Hi Quang, trước kia anh có tới nơi này rồi sao?”

“Không có.”

“Tôi cũng không có, hành lang u ám như vậy, như trong bức hình ma quỷ của Hồng Kông vậy…”

Cô nghe thấy Nghiêm Hi Quang khẽ hít một hơi, giống như xấu hổ cực kỳ, cuối cùng anh nhịn không được nói:

“Tôi đưa cô lên phòng, tôi có mang theo màng ngủ, sáng mai tới đón cô.”

“Không được, anh không thể đi!”