Thẩm Mộc Tinh và A Mẫn ở khách sạn gia đình tại Lhasa, gian phòng ấm áp thoải mái dễ chịu, trong nội viện hương trà bơ phiêu đãng, chủ nhà nuôi một con chó nhỏ, thường xuyên đi theo Thẩm Mộc Tinh và A Mẫn ở trong sân phơi nắng.
Con chó nhỏ rất đáng yêu, thường xuyên giương cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Tinh.
"A Mẫn, cô có nghĩ đến chuyện kết hôn không?" Thẩm Mộc Tinh ngồi trong sân đọc sách, đột nhiên hỏi như vậy.
A Mẫn đang tập yoga, nhắm mắt lại nói:
"Kết hôn? Không dám nghĩ, cả đời mắt lớn trừng mắt nhỏ với một người đàn ông sống hết đời, ngẫm lại rất tuyệt vọng."
Thẩm Mộc Tinh nghe cô nói như vậy, thì không nói gì nữa.
Trong khách sạn loáng thoáng nghe một bài hát đã cũ, do Hoàng Lỗi đã lên chức baba hát 《 Năm tháng như nước 》, Thẩm Mộc Tinh lẳng lặng nghe lời bài hát, có vài câu đả động cô thật sâu:
Đã từng có quá nhiều cơ hội để đền bù
Nhưng lại biến hạnh phúc thành sai lầm
Trên giao lộ tôi dừng lại nhớ về ngày đó
Điều gì khiến chúng ta vứt bỏ tình yêu không ngoảnh đầu
Thẩm Mộc Tinh đi đến trước mặt con chó nhỏ, ngồi xổm xuống, con chó nhỏ đang ngậm mảnh đệm vải gật gù đắc ý chơi, cô cười nói: "A Mẫn, tôi muốn kết hôn rồi, tôi muốn cùng người đàn ông chung sống nuôi một con chó nhỏ."
A Mẫn dừng động tác lại, có chút kinh ngạc: "Với ai thế? Là ai làm cho Thẩm tiên nữ không dính khói lửa trần gian của chúng ta động phàm tâm?"
Thẩm Mộc Tinh nghĩ đến Nghiêm Hi Quang, đã cảm thấy thật ấm áp.
Bọn họ chờ qua cuối mùa thu, lại chờ qua trời đông giá rét, đảo quanh năm tháng lại quay về.
Nếu cô không sai, thì Nghiêm Hi Quang cũng không sai, sao không to gan tìm về hạnh phúc mong muốn chờ đợi kia?
Thẩm Mộc Tinh nói: "Cùng người tôi yêu, trở về liền kết."
A Mẫn cảnh cáo cô: "Thẩm tiên nữ, độc thân một ngày, bằng cưới một năm đấy, cô hãy nghĩ mà làm nhá!"
"Nghĩ lại à, đã bốn nghĩ năm nghĩ ngàn nghĩ vạn nghĩ rồi!"
Thẩm Mộc Tinh cười nói, trìu mến nhìn con chó nhỏ, con chó nhỏ vẫn ngậm cái đệm vung qua vung lại, cô tập trung nhìn vào, thì ra là răng con chó nhỏ bị sợi chỉ của đệm mắc lại.
Thẩm Mộc Tinh nhìn nó bất lực, liền đưa tay giúp nó kéo đệm, không nghĩ rằng con chó kia đột nhiên trở mặt, một phát cắn lấy mu bàn tay cô!
"Á ——" Cô nhẹ kêu một tiếng.
Bệnh viện nhân dân Lhasa.
Thẩm Mộc Tinh vừa lấy xong một ống huyết thanh, từ phòng tiêm thuốc đi ra.
A Mẫn chờ bên ngoài phòng tiêm thuốc lấy, thấy cô ra thì đi qua.
"Tiêm xong chưa?"
"Xong rồi, bác sĩ nói phải tiêm nhiều lần."
"Con chó chết tiệt này, đợi ban đêm gió lớn tôi bắt nó đem nấu."
"Trách tôi trách tôi, ai biết đệm nhỏ kia là giường của nó? Chó nhỏ kiêng kỵ nhất là người khác động vào ổ của nó." Thẩm Mộc Tinh bất đắc dĩ cười.
A Mẫn đưa di động cho cô, đột nhiên một mặt bát quái lại gần:
"Cô thành thật khai báo, người đàn ông cô muốn kết hôn, có phải là Nghiêm Hi Quang?"
"Ách, làm sao cô biết?"
"Wao, là đại sư minh tinh đều tới tìm anh ta may quần áo sao? Mộc Tinh, cô muốn gả cho anh ta, hợp lý nha! Tôi ủng hộ cô!"
Thẩm Mộc Tinh xem lịch sử cuộc gọi, hỏi A Mẫn: "Khi nãy anh ấy gọi đến à?"
"Đúng nha, tôi nói với anh ta là cô bị chó cắn rồi, anh ta nói sẽ lập tức đặt vé máy bay tới, nghe giọng trong điện thoại, anh ta rất gấp đó."
" Sao cô lại không đáng tin như thế! Cô dọa anh ấy làm gì? Tôi chỉ bị chó cắn tý xíu, mất miếng da thôi!"
"Tôi không có dọa anh ta à, tôi chỉ nói cô bị chó cắn rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh ta hỏi là chó gì, tôi nói là chó Tây Tạng."
"Teddy cũng là chó Tây Tạng? Người đàn ông của tôi thành thật quá đấy! Cô nói như vậy anh ấy sẽ tưởng rằng là chó Ngao Tây Tạng đó bà chị ơi!"
---
Đời trước Nghiêm Hi Quang nhất định là con trâu.
Thẩm Mộc Tinh năm lần bảy lượt cường điệu anh không nên tới, anh vẫn cố chấp tới.
Khẩu khí nói chuyện nghiêm khắc anh dùng với cô là dạng đã rất nhiều năm trước
Khi đó cô tự mình chạy tới ký túc xá của Thẩm Minh đụng phải người xấu, chạy đến chỗ anh doạ anh sợ, Nghiêm Hi Quang nói, sao em không biết nặng nhẹ như thế!
Lần này Thẩm Mộc Tinh cũng nhận được trách móc nặng nề tương tự của anh, cuối cùng cô không lay chuyển được anh, nói:
"Được rồi, anh đến đi, em đã nói là không sao."
"Không nói thì anh vẫn muốn đến kiểm tra."
"..."
Sáng sớm anh đến Lhasa, Thẩm Mộc Tinh một đêm không ngủ, trời mới vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa khách sạn đã có động tĩnh.
Khoảng thời gian này khách tới ở rất ít, Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian mặc quần áo tử tế, xuống lầu, đã nhìn thấy anh.
Lhasa 3 độ c, trời trong xanh, gió nhẹ, anh mặc một chiếc áo khoác nỉ rất dài và dày, trên người có nếp nhăn do đi đường dài.
"Tìm cháu đấy." Thẩm Mộc Tinh nói với bà chủ.
Bà chủ cười có lỗi, nói với Nghiêm Hi Quang: "Chó nhà tôi cắn cô gái đó, thật có lỗi."
"Không sao."
Nghiêm Hi Quang nói vài câu với bà chủ, làm thủ tục nhập cư, liền đi tới trước mặt cô.
Trên người anh mang theo chút lạnh sáng sớm, xuyên qua áo ngủ mỏng trên người cô.
"Cắn ở đâu? Cho anh xem?"
"Chỗ này."
Thẩm Mộc Tinh đưa tay ra, để lộ ra miếng băng cá nhân.
Dưới băng dán cá nhân có hai hạt vừng lớn nhỏ màu đỏ thẫm, đã ngưng tụ thành vết máu.
Rõ ràng Thẩm Mộc Tinh thấy anh nhẹ nhàng thở ra.
Cô đi lên lầu trước, anh đi sau lưng cô.
Thẩm Mộc Tinh rất nhớ anh nên không có chuyện gì cũng tìm đề tài để nói.
"Này, có phải anh nghĩ ngón tay em rớt mất, tàn phế rồi không?"
Không biết là cố ý tổn hại cô hay là thật lòng, Nghiêm Hi Quang nói: "Anh tưởng em bị chó Ngao Tây Tạng cắn."
"Vậy thì em không tàn phế cũng bị hù chết."
Thẩm Mộc tinh đứng trước cửa phòng, nhường chìa khoá cho anh mở cửa.
Nghiêm Hi Quang đút chìa khoá vào ổ, ngẩng đầu nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, cửa mở.
Thẩm Mộc Tinh vào cửa, đột nhiên cô nghĩ đến gì đó, chắp tay sau lưng xoay người hỏi anh: "Mà anh..."
Lời nói vừa nói phân nửa, thân thể liền bị người phía sau ôm lấy.
Nhịp đập của cô bỗng nhiên lạc nửa nhịp, giống như cái chén rơi giữa không trung đột nhiên bị chụp lấy.
Anh ôm cô thật chặt, áo ngoài lạnh buốt, da thịt lại nóng bỏng đặc trưng cho đàn ông.
Cặp mắt Nghiêm Hi Quang cuồng nhiệt nhìn chằm chằm cô, tưởng niệm thâm thúy trong mắt nồng đến không tan ra.
"Anh làm sao?" Môi anh ở trên mũi cô, cúi đầu, hô hấp nóng rực đập trên mặt cô, làm cho lòng người mất cân bằng.
Thân thể Thẩm Mộc Tinh chống lấy, hai tay đặt trước ngực anh, hai gò má nhiễm hồng, kiên trì nói cho hết lời vừa rồi:
"Anh... Em nhớ trước kia anh từng nói, coi như em bị người khác ăn vào bụng rồi phun ra, thì em vẫn là của anh..."
Vừa mới dứt lời, Thẩm Mộc Tinh đã hối hận.
Nghiêm Hi Quang không cho cô cơ hội chạy thoát, thật sự muốn ăn cô vào bụng.
Nụ hôn nóng bỏng kéo dài, cơ thể cuồn cuộn khát vọng.
Nghiêm Hi Quang cắn môi cô, mơ hồ dịu dàng hỏi: "Anh đã từng nói lời buồn nôn như thế sao?"
Thẩm Mộc Tinh chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt toàn thân đều run rẩy, thở hổn hển, dùng tiếng cười khàn đáp lại anh: "Anh đã nói... Anh đã từng nói..."
Nghiêm Hi Quang lần nữa hôn xuống, hai người chăm chú ôm nhau.
Phòng khách sạn này không lớn, hai ba bước đã đến bên giường.
Chân Thẩm Mộc Tinh mềm nhũn, liền bị anh lấn người đặt trên giường...
---
Nghiêm Hi Quang mới tới Tây Tạng một ngày, liền bị phản ứng cao nguyên.
Mới đầu, anh còn đùa là cô làm anh mệt, Thẩm Mộc Tinh còn đánh anh cắn anh.
Sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, lúc trước anh chỉ bị cảm, đến nơi này liền ho khan không ngừng.
Đến Tây Tạng du lịch, đau khổ của bệnh cảm cúm tăng thêm nhiều lần với ở đồng bằng, A Mẫn còn "Nhiệt tình" hỗ trợ tra xét tư liệu, nói là ở Tây Tạng, cảm cúm sẽ dẫn đến phổi có nước, bệnh này nguy hiểm chết người, có một nữ lư hữu* bởi vì cảm cúm mà chết trên đường.
*nữ phượt thủ
"Không được, lập tức đi bệnh viện ngay." Thẩm Mộc Tinh càng ngày càng cảm thấy đáng sợ.
Nghiêm Hi Quang không dễ chịu, kéo tay cô an ủi: "Không sao, dân mạng quá khoa trương."
"Khoa trương cái gì chứ! Thật sự có người vì ở cao nguyên bị phổi có nước mà chết! Lỡ như có thì sao! Không được, lập tức dẫn anh đi bệnh viện, cho đến khi khỏi bệnh lại xuất viện."
Nghiêm Hi Quang thấy cô gấp gáp, mệt mỏi cười.
Trong lòng anh nghĩ, đời trước Thẩm Mộc Tinh nhất định là con trâu.
Đi bệnh viện ở hai ngày, bác sĩ chích thuốc, uống thuốc, vừa mới chuyển biến tốt, ho khan còn có chút đau.
Thẩm Mộc Tinh ởi bệnh viện một tấc cũng không rời, nhìn dáng vẻ anh suy yếu mệt mỏi, đau lòng một trận.
Nghiêm Hi Quang nhận điện thoại, vừa nói công việc, trên tay cũng đánh xong.
Thẩm Mộc Tinh từ ngoài phòng bệnh vào, mang theo một bọc lớn.
"Em về lấy đồ dùng cho anh rửa mặt, còn có, đây là quần áo trong một tiệm nhỏ em mua cho anh, dùng để thay ra rồi giặt!"
Cô lấy từng thứ từng thứ ra.
Toàn thân Nghiêm Hi Quang không có sức lực, đầu nặng chân nhẹ, trêu cô: "Sao không mua cho anh quần áo người dân Tây Tạng hay mặc?"
"Có quần áo mặc đã không tệ rồi." Cô trừng mắt liếc anh một cái: "Không cho anh tới, anh lại tới? Chịu khổ, cũng không uổng?"
"Đáng." Nghiêm Hi Quang nhìn cô, cười như không cười.
Mặt Thẩm Mộc Tinh đỏ lên, không nhìn anh, làm bộ lục đồ trong bọc.
Đảo đảo lấy ra một sợi dây đỏ.
Lôi ra ngoài, là một sợi dây bình an.
Mắt Nghiêm Hi Quang hơi híp.
Đó là một sợi dây bình an nhạt màu, phía dưới treo một cây kéo nhỏ.
"Bùa hộ mệnh của anh cho em." Cô để bùa bình an vào tay anh.
Thẩm Mộc Tinh lộ ra chút ngượng ngùng, nhưng kiên trì nói những lời buồn nôn: "Đương nhiên giữ lại, lúc anh đi em giữ lại tưởng niệm, sao có thể ném chứ, mà lại, cũng vì nó, em mới yêu anh ngay."
Nghiêm Hi Quang hơi kinh ngạc.
Tâm sự thiếu nữ xoay chuyển muôn vàn, sao anh hiểu hết được?
Lúc trước anh luôn trầm mặc lái xe tải như thế, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, muốn cầm bùa bình an này nhìn một chút, anh lại cố chấp muốn tháo nó xuống, để vào tay cô.
Khi đó lòng cô giống như đột nhiên bị một chàng trai trầm mặc ít nói mở ra.
Cô nghĩ, chàng trai này không nói nhiều, nhưng có một trái tim biết quan tâm.
Mắt thấy cô vui vẻ, anh đều có thể lấy cho cô, là một người đáng giá để phó thác.
Nghiêm Hi Quang cầm bùa bình an mất hồn, Thẩm Mộc Tinh liền nói:
"Bệnh cảm của anh mau tốt hơn, bệnh đỡ rồi, chúng ta liền trở về, không ngây ngốc ở đây nữa."
Cô nói: "Đến Thâm Quyến, đã là tháng giêng rồi, chúng ta về thăm nhà, thăm ba mẹ một chuyến nhé."