Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 50: Mười tám tuổi



Edit: Đào Sindy

Chuyện kết hôn với Thẩm Mộc Tinh, là Nghiêm Hi Quang nhắc đến trên bàn cơm.

"Năm nay kết luôn sao?" Mẹ hỏi.

"Năm nay kết luôn, định xử lý hôn lễ ở quê, tổ chức tiệc báo đáp ở Thẩm Quyến." Nghiêm Hi Quang trả lời.

Ba vừa uống rượu xong, ông luôn im lìm không lên tiếng chợt hoạt bát hơn, liên tục tán thưởng nói: "Được đó, hai đứa thật không dễ dàng, không dễ dàng, chuyện kết hôn của hai đứa ba đồng ý."

Bà ngoại nói: "Tiểu Nghiêm à."

"Bà ngoại."

"Bà ngoại là nông dân, chưa từng đi Thẩm Quyến, nghe nói, người ở đó không ổn định, cháu cần vững vàng, với Mộc Tinh mới tốt."

"Bà ngoại, cháu cam đoan với bà, nhất định sẽ một lòng một dạ sống cùng Mộc Tinh."

"Tốt tốt tốt."

Tính tình mẹ luôn lo lắng, giờ phút này trên mặt có rất nhiều do dự: "Vậy nhà hai đứa đã mua rồi ư? Thời gian định khi nào năm nay? Ba con đồng ý chưa?"

Ba nói: "Chuyện của bọn nhỏ bà đừng nhúng tay vào."

"Hừ, tôi là mẹ hỏi vài câu không được à?"

Nghiêm Hi Quang cười: "Nhà mua rồi, xe cũng mua rồi, chờ chúng con về Thẩm Quyến làm xong chuyện sẽ tính đến hôn lễ, đến lúc đó dẫn mọi người đến."

"Nhà mua rồi sao? Đã mua đứt hay còn trả góp? Ở chỗ nào?"

"Ôi chao ôi chao bà ơi." Ba cắt đứt lời mẹ.

Ba xưa nay không dám đánh gãy lời mẹ, mẹ xưa nay cũng không chịu phục ba.

Nhưng lần này, mẹ lại ngoan ngoãn im lặng.

Thẩm Mộc Tinh phỏng đoán, có thể một người khi đã có tuổi, thật sự mềm mại hơn.

Thăm ba mẹ Thẩm Mộc Tinh rồi, hai người lại cùng nhau đi Thái Thuận*.

* Thái Thuận là một huyện thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang.

Trên đường cảnh vật thay đổi, khu nhà cũ của ông ngoại vẫn mang phong cách cổ điển ngày xưa, cứ như khu nhà nhỏ kia tọa lạc tại thời gian ngưng kết thế ngoại đào nguyên.

Ba Nghiêm Hi Quang ở khu nhà khác, mấy năm trước bởi vì say rượu mắc phải bệnh xuất huyết não,  ngôn ngữ hành động có chướng ngại, có khi không ra nhận người, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.

Bà ngoại và Nghiêm Hi Quang nấu cơm dưới bếp, Thẩm Mộc Tinh nói chuyện phiếm với ông thợ may già trong nhà.

Ông thợ may nhận ra Thẩm Mộc Tinh, nhưng không nói lời nào, luôn nói tê tay, không thoải mái. Thẩm Mộc Tinh dùng lược ngà của bà ngoại cạo vào tay ông thợ may. Ông thợ may nghiêng người trên ghế bành, bộ dáng hiền lành cười ha hả.

"Dễ chịu không?"

Thẩm Mộc Tinh ngồi xổm trên ghế bên cạnh, nắm lòng bàn tay ông thợ may, dùng lược cạo cạo nhẹ.

"Ừm ừm."

"Bình thường chú cứ dùng lược này cạo cạo vào lòng bàn tay, ngón tay sẽ không tê."

Ông thợ may hừ hừ gật đầu, không nói.

Ông luôn mơ mơ màng màng, để người bên ngoài không biết đến cùng ông nghe câu nào vào lỗ tai, câu nào không.

Thẩm Mộc Tinh cũng mặc kệ ông nghe lọt tai không, nói một mình:

"Chú Nghiêm, cháu và Nghiêm Hi Quang muốn kết hôn."

"Hi Quang nó rất giỏi, thật sự rất giỏi, chúng ta ở Thẩm Quyến có nhà của chúng ta, lập tức liền làm hôn lễ."

"Năm nay cháu 26 tuổi, cùng với trước kia, bộ dáng thay đổi ra sao?"

Trong thoáng chốc bỗng nhiên ông thợ may như đã tỉnh, nhìn cô cạo thổi lòng bàn tay mình, ánh mắt điều chỉnh tiêu điểm: "Cô bé."

"Cháu còn tưởng rằng chú đã ngủ thiếp đi."

"Cô bé, rất tốt?"

"Rất tốt hả, chú thấy được sao?" Mắt Thẩm Mộc Tinh lập loè tỏa sáng.

"Ừm, tốt..."

Ông thợ may nhắm mắt lại, tựa trên ghế bành, nhẹ giọng hừ hừ, giống như lại ngủ thiếp đi.

Mộc Tinh là một cô gái có tính nhẫn nại.

Cô cười nhìn ông thợ may, lại dùng lược ngà chải vào lòng bàn tay ông.

Một chút một chút, nhẹ nhàng, máu nóng lên, cái gì cũng thông.

---

Ban đêm ở nhà ông ngoại, Thẩm Mộc Tinh bị phân đến phòng nhỏ treo giỏ trúc ở giữa.

Trong đêm lẳng lặng, ông ngoại, bà ngoại và ông thợ may đều ngủ rồi, bên ngoài ngẫu nhiên có tiếng chó sủa.

Nghiêm Hi Quang đứng ở cổng, nhì cô dưới ánh đèn  vàng ấm trải giường chiếu.

"Ngủ một mình à?" Anh hỏi.

"Đương nhiên."

"Không sợ sao?"

Thẩm Mộc Tinh quay sang, nhìn anh mang theo ánh mắt trêu chọc, cười nói: "Hứ, người lớn rồi, có gì để sợ chứ?"

Nghiêm Hi Quang ôm bả vai, lông mày nhíu lại: " Có tiếng chó sủa, là vì có ma."

Anh nói xong, đưa ánh mắt về phía cô, ra hiệu cô nhìn cửa sổ.

Thẩm Mộc Tinh buông chăn xuống, nhìn cửa sổ, bên giường treo giỏ trúc, trong giỏ trúc để cá khô, ngoài cửa sổ là một vòng trăng tròn.

"Chuyện này có gì mà sợ." Cô lườm anh một cái.

Nghiêm Hi Quang buông cánh tay xuống, đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, bờ môi dán trên cổ cô, nhẹ nói:

"Không phải trước kia em rất sợ sao?"

Thẩm Mộc Tinh bị anh trêu chọc đến cổ ngứa, cười dịu dàng: "Khi đó người ta chưa trưởng thành nha..."

Hồi tưởng đêm đó, khi cô còn trẻ đã rất sợ.

Sau đó lần đầu tiên họ nằm chung giường, loại cảm giác rung động lòng người kia, là cảm giác ngây ngô cả một đời khó có lại.

Nghiêm Hi Quang ôm cô, hai người ở trong phòng nhỏ thân mật cùng nhau, chậm rãi dạo bước, không tự chủ bị một vòng trăng tròn sáng tỏ hấp dẫn, anh và cô ôm nhau đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng thành kính, năm tháng bình an.

Nghiêm Hi Quang nói: "Rất nhiều chuyện em còn nhớ chứ?"

Thẩm Mộc Tinh nói: "Nhớ, mỗi một câu, mỗi một động tác của anh, em đều nhớ."

"Anh cũng vậy, rất nhớ." Nghiêm Hi Quang nói.

Dưới mặt trăng, nhiều phiền muộn, anh nhàn nhạt nhắc đến lúc ấy.

"Mộc Tinh, còn nhớ anh từng ở chỗ này nói với em gì không?"

"Nhớ, anh nói đến mẹ anh, anh nói bà ở ngoại quốc bặt vô âm tín."

"Đúng, anh trách bà ấy bỏ rơi chồng con, anh nói anh sẽ mãi ở bên cạnh em."

Thẩm Mộc Tinh cúi đầu xuống, đáy lòng mơ hồ chua xót.

"Nhắc chuyện này làm gì, chúng ta bây giờ tốt bao nhiêu."

Nghiêm Hi Quang lắc đầu, nói: "Khi anh ở nước ngoài, có lần cùng Sử Lỗi bày quầy bán hàng, bị cảnh sát tuần tra đuổi, anh ôm quần áo trốn trong khu vực quản lý xi măng cả đêm không dám ra."

Đây là lần đâu tiên anh ở trước mặt cô nói những thứ này, trước kia ở Thẩm Quyến, anh đều nói ánh sáng lập nghiệp thế nào.

Khó khi anh thổ lộ tâm sự, Thẩm Mộc Tinh nén hô hấp an tĩnh nghe.

"Đêm đó là mười lăm tháng giêng, mặt trăng vô cùng tròn, giống mặt em lúc mười □□ tuổi, lúc ấy anh rất nhớ em, anh nghĩ, có phải anh đã oán mẹ quá nhiều, còn em thì lại oán anh."

Thẩm Mộc Tinh lắc đầu, phủ nhận oán giận của mình.

Thật sự, những năm đó cô đau khổ chờ mong, so với năm tháng gian nan của anh, đơn giản thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ đã từng oán, nhưng bây giờ một chữ Thẩm Mộc Tinh cũng không muốn nhắc tới, đã qua rồi, cô may mắn, cô cảm kích.

Thẩm Mộc Tinh dùng gương mặt cọ xát trên vai anh, nói: "Hi Quang, anh nói, nếu như lúc trước chúng ta không tách ra, thì sẽ thế nào?"

Nghiêm Hi Quang cười, không nghĩ ra được.

Thẩm Mộc Tinh còn nói: "Có thể hay không, đứa bé có thể đánh xì dầu* rồi?"

* đánh đấm giả bộ cho có khí thế

Nghiêm Hi Quang trả lời: "Sẽ không, anh không thích đứa bé, không cần."

"Anh không thích đứa bé sao?" Cô thử thăm dò hỏi.

"Không muốn."

"Tại sao?"

"Phiền." Anh nói: "Nó sẽ bôi nước miếng lên quần áo anh."

Thẩm Mộc Tinh nhịn không được cười anh: " Có đôi khi anh thật là ngây thơ."

Nghiêm Hi Quang rất nhanh bỏ qua chủ đề này, nói: "Mộc Tinh, không có nếu như, rất nhiều chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra."

"Ừm, em hiểu."

----

Thoáng qua mười lăm, lịch làm việc dày của Nghiêm Hi Quang khiến anh không thể không lập tức trở về Thẩm Quyến, Thẩm Mộc Tinh cũng mua vé máy bay cho Thẩm Minh, ba người cùng rời khỏi quê nhà.

Trước khi đi mẹ còn cho Thẩm Minh một khoản tiền.

"Em con không cầm, con thay mẹ cầm cho nó, Thẩm Quyến giá hàng cao, cần dùng tiền nhiều."

"Mẹ, có con và Nghiêm Hi Quang ở đây, sao để con trai mẹ bị đói chứ?"

"Tiền của con là của con, tiền của mẹ là của mẹ."

"Mẹ..."

"Nghe lời mẹ, cầm, mẹ nợ thằng nhóc này."

Thẩm Mộc Tinh biết, mẹ luôn vì Thẩm Minh phạm tội mà cảm thấy hổ thẹn, cô biết, sở dĩ thuở thiếu thời Thẩm Minh rối rắm như thế, cùng yêu mến thiếu khuyết của ba mẹ có quan hệ rất lớn.

Thẩm Mộc Tinh nhận tiền, về Thẩm Quyến Thẩm Minh đã có thêm nhận biết mới.

Thẩm Minh vào tù sáu năm, tất cả kiến thức đều dừng lại lúc mười tám tuổi.

Đây là lần đầu tiên cậu ngồi đường sắt cao tốc, lần đầu đi máy bay, lần đầu ăn trái cau, lần đầu ngồi...

Cadillac.

Xuống xe, Sử Lỗi phái người đi đón Nghiêm Hi Quang, sắp xếp thêm một chiếc xe đưa hai chị em về nhà.

Thẩm Minh ngồi vào xe, trợn mắt cả lên.

"Chị, chị mướn xe à?"

"Không là xe của bạn anh rể em."

" Xe tốt như vậy... chị phát tài à?"

Thẩm Mộc Tinh cười cười: "Chị đây, vừa mới thất nghiệp, hiện tại mới nhận được thông báo phỏng vấn công ty. Nhưng anh rể em rất giỏi, xe và nhà đều là anh ấy mua."

Thẩm Minh hơi kinh ngạc: "Vậy anh ấy làm gì?"

Thẩm Mộc Tinh cười: "Vẫn  làm thợ may chứ sao."

Thẩm Minh hỏi: "Làm thợ may có thể lừa nhiều tiền như vậy sao? Kiếm được nhiều hơn Hạ Thành không?"

Thẩm Mộc Tinh suy nghĩ: "Hạ Thành lừa bao nhiêu? Chị không nghe nói."

Thẩm Minh trả lời: "Một tháng năm sáu vạn hay là một năm năm sáu vạn nhỉ?"

Thẩm Mộc Tinh không trả lời vấn đề của cậu, mà nói: "Em trai, em phải nhớ kỹ, lừa bao nhiêu tiền không phải tiêu chuẩn một người."

Thẩm Minh nói: "Ở Thẩm Quyến không phải vậy sao?"

Thẩm Mộc Tinh lắc đầu: "Có người vì kiếm tiền mà trở nên càng tốt hơn, có người vì kiếm tiền mà trở nên rất thảm, ở thành thị đều như thế này. Chị không màng em kiếm bao nhiêu tiền, chị chỉ hy vọng em làm một người đàn ông chững chạc có trách nhiệm, giống người đàn ông của chị vậy."

Thẩm Minh đưa tay nhéo cằm của cô: "Rõ ràng chỉ kém một tuổi, sao bây giờ chị lại già như thế?"

Thẩm Mộc Tinh nói: "Bởi vì trong lòng chị em luôn mười tám tuổi!"

Thẩm Minh thu tay lại, ánh mắt lấp lóe.

Thẩm Mộc Tinh thấy cậu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, cảnh tượng cao lầu như rừng phồn vinh phản chiếu trong con ngươi u ám của cậu.

Cô nói: "Em trai, bây giờ coi như em chỉ mười tám tuổi."

" Thanh xuân của em vừa mới bắt đầu, em có chị yêu thương em, có anh rể làm chỗ dựa, em đi chinh phục thành thị này, tìm một công việc em thích, lại tìm một cô gái đàng hoàng, được chứ?"

"Nhưng em có án cũ."

Thẩm Mộc Tinh nghĩ tới một câu tối hôm qua Nghiêm Hi Quang nói, chăm chú nhìn Thẩm Minh, nói:

"Không có cách nào, rất nhiều chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra."

Thẩm Minh muốn nói lại thôi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nghiêm Hi Quang gọi điện thoại tới, Thẩm Mộc Tinh nhận lấy để bên tai, giọng bình ổn của anh truyền vào tai: "Mộc Tinh, đến nhà chưa?"

"Còn chưa nhanh như thế "

"Em còn rất nhiều thứ chưa chuyển tới, đêm nay anh và Thẩm Minh giúp em chuyển."

"Được, anh nhanh làm việc của anh đi, đừng quan tâm bọn em nữa."

Nghiêm Hi Quang lại bồi thêm một câu: "Em bảo Thẩm Minh viết lý lịch sơ lược, bây giờ là năm mới, rất nhiều công ty đã bắt đầu thông báo tuyển dụng rồi."

"Biết rồi, cúp đi cúp đi." Thẩm Mộc Tinh cười nói.

Đang muốn tắt điện thoại, Nghiêm Hi Quang còn nói: "Mộc Tinh, ngày mai chúng ta đi đăng kí đi."

Tim Thẩm Mộc Tinh để chậm một nhịp, hít sâu một hơi, gương mặt tràn ra mỉm cười, như nắng ấm ngày xuân:

"Ừ, được."