Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy!

Chương 6: Người giấy



Có lẽ cũng không thắng anh được nhiều, nhưng chỉ một buổi tối ở chung Thẩm Mộc Tinh đã biết anh là người thế nào.

Dùng hết từ ngữ chân thật để miêu tả anh, chính là rất bình thường, hiền lành quá mức. Cân nhắc trước sau, Thẩm Mộc Tinh không hiểu tại sao bản thân không có một chút hiểu biết nào, lại suy nghĩ cho người ta chứ? Cô không hiểu.

Qua một đêm ngủ trên sàn nhà, ngày hôm sau, Nghiêm Hi Quang đưa cô đến trường đại học trình diện. Cô là học sinh đến sớm nhất, bảo vệ cửa là một bác khoảng hơn năm mươi tuổi., bác nhiệt tình tiếp đón bọn họ. Vừa nghe đến thành tích của Thẩm Mộc Tinh khi thi vào đại học, liền lộ ra ánh mắt tán dương, cầm lấy chìa khóa vui vẻ đưa họ đi đến ký túc xá.

“Điểm của cháu không cần nghi ngờ, nhất định sẽ được phân đến khoa Lý lớp Một. Đây chính là lớp trọng điểm, cô Trác Hoa sẽ là người hướng dẫn. Nhất định không sai.” Bác nói.

“Cô giáo có nghiêm khắc không?” Thẩm Mộc Tinh gặng hỏi bác bác già nhiều chuyện.Nghiêm Hi Quang đi phía sau, tay trái kéo hành lí, tay phải xách theo chăn nệm của cô, cũng không hao tổn nhiều sức lực. Cơ thể anh rắn rỏi, nét mặt bình thản.

Bác nói: “Nghiêm đó, di động cũng không cho mang theo, nhưng mấy người trẻ các cháu, cũng có thể lén mang vào! Cẩn thận một chút không để cô giáo tịch thu là tốt rồi!”

Bác chăm chú nhìn Nghiêm Hi Quang, liếc mắt một cái rồi nói với Thẩm Mộc Tinh: “Qua lại với bạn trai cũng không được phép!”

Thẩm Mộc Tinh cười cười không nói gì, lại nghe thấy tiếng Nghiêm Hi Quang trả lời:

“Cháu là anh của cô ấy.”

Thẩm Mộc Tinh bĩu môi: “Tai tôi vẫn hoạt động tốt đấy.”

Ký túc xá của trường đại học là ký túc xá của công nhân đường sắt. Trường học thuê tầng 4 và tầng 5. Chia ra khu nam và khu nữ. Người bảo vệ đưa họ đi thăm phòng nước nóng, sau đó đưa Thẩm Mộc Tinh lên tầng 5 của ký túc xá.

Một phòng có bốn giường, hai bàn học, bốn ghế dựa, một cửa sổ. Đơn giản sạch sẽ, vì là người đến đầu tiên nên Thẩm Mộc Tinh được ưu tiên lựa chọn giường nằm. Cô chọn một chiếc giường đơn độc gần cửa sổ, nhờ Nghiêm Hi Quang đặt hành lí lên giường.

Chọn xong giường ngủ, bác bảo vệ đưa chìa khóa cho Thẩm Mộc Tinh, rồi lại đi đón sinh viên mới khác.Sau tám giờ, trong ký túc xá mới bắt đầu có học sinh lục đục chuyển vào.

“Anh ngồi ở chỗ này một chút, tôi đi chuẩn bị nước cho anh rửa mặt.”

Thẩm Mộc Tinh rửa mặt, rồi lại cầm một chiếc ly sứ, đi vào phòng tắm.

Lúc cô bưng chậu nước đi ra, thấy Nghiêm Hi Quang đang đứng hút thuốc ở hành lang.

Cô đi tới.

“Ôi? Tại sao anh lại ra đây?”

Anh thấy cô tới, vội vàng tắt điếu thuốc quăng vào thùng rác, tay bỏ vào trong túi.

“Bên trong có người, không tiện.”

Thẩm Mộc Tinh thăm dò bên trong, liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang dọn dẹp đồ đạc ở giường đối diện.

Cô gái thấy cô đi vào, cười nhã nhặn rồi tiếp tục công việc.

Thẩm Mộc Tinh đặt thau nước lên ghế, vẫy vẫy người con trai đang ở ngoài hành lang: “Anh vào đây.’

Nghiêm Hi Quang do dự một chút, rồi đi vào.

Thẩm Mộc Tinh nói với cô gái kia: “Anh trai của tôi, khi sáng ngủ ở nhà trọ, chưa rửa mặt được!”

Cô gái nói: “A! Không sao, để anh ấy rửa mặt đi!”

Nghiêm Hi Quang rất cao, ghế dựa lại thấp, anh phải cong người thành một tư thế không thoải mái lắm, vẩy nước lên mặt mình.

“Đưa tay đây.” Thẩm Mộc Tinh đổ vào tay anh chút sữa rửa mặt.

Anh rửa mặt xong, đứng thẳng dậy, trên trán ẩm ướt càng lộ ra vẻ đen đậm. Thẩm Mộc Tinh đưa khăn để anh lau mặt.

“Đến đây, xúc miệng đi.” Cô đưa ly nước lạnh cho anh.

Nghiêm Hi Quang cầm ly nước đi ra ngoài. Chẳng qua là ngại ngùng phun nước súc miệng vào bồn nước.

Cô gái kia thấy anh đi ra ngoài liền chủ động nói chuyện với Thẩm Mộc Tinh.

Bộ dạng của Thẩm Mộc Tinh không tính là xinh đẹp, nhưng cũng là kiểu thanh tú. Khi nói chuyện giọng nói cũng rất dịu dàng trầm tĩnh. Là cô gái khiến mọi người đều yêu thích khi tiếp xúc.

“Tên mình là Chung Lâm, thật vui khi cùng ở một phòng với cậu. Giúp đỡ nhiều hơn nha!”

“Mình là Thẩm Mộc Tinh, sau này là bạn cùng phòng.”

“Kia không phải là anh trai cậu, mà là bạn trai đúng không?” Cô gái mờ ám nháy mắt vài cái: “Thật đẹp trai.”

“… Là hàng xóm của mình.” Thẩm Mộc Tinh bất đắc dĩ cười nói: “Vì sao mọi người đều nói anh ta là bạn trai của mình chứ?”

“Cảm giác đó, ánh mắt của anh ấy luôn nhìn cậu.”

“Đừng nói đùa.”

Tại sao cô không cảm thấy Nghiêm Hi nhìn mình chứ? Ngược lại chính cô cũng không nhịn được nhìn anh.

Trong khi cô nói chuyện, Nghiêm Hi Quang đã trở lại. Anh cẩn thận lau chiếc ly rồi đặt trên bàn.

“Nếu không còn gì nữa, tôi đi đây!” Anh thản nhiên nói, ánh mắt lướt nhanh qua cô, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.

“Đừng, hôm nay tôi cũng không làm gì, để tôi mời anh dùng cơm.” Cô nói.

Chung Lâm xen vào một câu: “Dưới lầu có quán canh Ma Lạt của Tứ Xuyên, ngon lắm, cậu dẫn anh ấy đến thử đi.”

Nghiêm Hi Quang nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi phải về nhà.”

Thẩm Mộc Tinh hỏi: “Anh không muốn nếm thử canh Ma Lạt sao?”

Nghiêm Hi Quang nhìn thẳng cô, hơi dừng lại.

Thẩm Mộc Tinh nói tiếp: “Tôi không quen ai ở chỗ này, hôm nay cũng không biết làm gì, nếu anh vội thì cứ đi đi, trở về cẩn thận.”

Nghiêm Hi Quang mím môi, tránh đi ánh mắt của cô: “Thích ăn.”

“Như vậy mà gọi là thích ăn sao?” Cô nhìn bát canh Ma Lạt chưa được động đến, nói.

Nghiêm Hi Quang không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc, im lặng ngồi đối diện cô hít khói thuốc, nhìn cô không trả lời.

Thẩm Mộc Tinh thật sự không hiểu người con trai trước mặt mình.

Lúc cô không quen anh, trong lúc nói chuyện, Thẩm Mộc Tinh còn có thể qua loa vài câu, nhưng từ lúc ở chung đêm qua, Thẩm Mộc Tinh cho rằng bọn họ đã thân hơn một chút, không nghĩ tới sau khi trở thành người quen của Nghiêm Hi Quang, anh càng ít nói chuyện hơn.

Rõ ràng Thẩm Mộc Tinh cũng không nói chuyện với anh, anh thích hút thuốc, nên để anh hút thuốc là được rồi.

Đi ra khỏi quán ăn nhỏ, Thẩm Mộc Tinh nói: “Anh đi hướng trái hay hướng phải vậy?”

“Hướng phải.”

“Tôi đi hướng trái, vậy tôi đi đây.” Cô nói.

“Tạm biệt.” Anh vươn một bàn tay lên vẫy vẫy.

“Bye bye.” Thẩm Mộc Tinh bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi lại mỉm cười: “Đi thôi đi thôi.”

Anh lui về phía sau từng bước rồi xoay người rời đi.

Thẩm Mộc Tinh nhìn bóng lưng cao gầy của anh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống vắng.

Nhớ… Muốn cùng anh hàng xóm này trở về, về nhà có ba, mẹ, em trai. Nơi này chỉ có bàn học, phích nước nóng cùng canh Ma Lạc.

Nghiêm Hi Quang đi được một quãng dài, chậm rãi dừng lại, xoay người, nhìn về hướng người kia đang rời đi. Trời thật u ám.

Bóng lưng của thật sự yếu ớt, bước chân có chút nặng nề, giống như một người giấy bị cuộc sống đưa đẩy, rồi biến mất trong gió.

Vòng thi vào trường đại học đối với học sinh nội trú học lại thật sự vô cùng khó khăn. Thẩm Mộc Tinh – người lần đầu tiên rời khỏi nhà để đi thi khi trở về liền có được sự yêu quý từ mọi người. Mẹ cô không còn lạnh lùng nghiêm mặt nữa, bà bày ra một bàn thức ăn mà cô thích, cha cô và bà ngoại thì luôn nhắc tên cô, còn Thẩm Minh cứ ôm lấy cô hệt như một chú khỉ con, không ngừng cọ cọ vào ngực cô, Thẩm Mộc Tinh cười, tùy ý để anh làm nũng mà không trêu chọc.

Mẹ cô cùng bà ngoại kể cho cô nghe tin tức mấy ngày gần đây, trước kia Thẩm Mộc Tinh chưa từng nghĩ, một nơi nhỏ như thế này, hàng xóm xảy ra chút việc nghe qua cũng rất thú vị.

Con trai nhà ai đó đã bỏ học đi ra nước ngoài, bà con nhà ai đi ra nước ngoài bây giờ giàu có nên quay về, nhà nào đó gả con gái đã tặng của hồi môn bao nhiêu vạn, nhà ai đó lại thêm một em bé.

Anh thợ may trẻ đã mua một chiếc xe, mẹ cô nói anh thường lấy xe đi nhập hàng, bà sẽ tìm cách làm thân với anh, sau này có thể đi nhờ xe đến thăm cô. Mẹ cô luôn khéo léo trong tính toán.

Thẩm Mộc Tinh không ngờ lần đầu tiên mẹ đến thăm cô chính là vì cô giáo mời tới.

“Nói bao nhiêu lần rồi, không được mang điện thoại di động, mới khai giảng vài ngày, em không thể ngồi im được à? Chẳng thể tập trung được thì làm thế nào sống sót qua một năm học?”

Trong hành lang, chủ nhiệm lớp răn dạy cô trước mặt mẹ, Thẩm Mộc Tinh chắp tay sau lưng, không nói lời nào, mẹ cô tức giận, đẩy cô: “Mau hứa với cô đi! Lần sau không như thế nữa!”

Giáo viên ở Trung Quốc đều vậy, khi có việc đều muốn tìm đến phụ huynh, người lớn dạy bảo mới hiệu quả.

Bị mẹ đẩy như vậy, nước mắt của Thẩm Mộc Tinh liền rơi xuống.

Cô giáo cũng có kinh nghiệm, khi đối mặt với học sinh học lại, chưa bao giờ dám nói chuyện một cách sâu sắc, bà dịu giọng:

“Được rồi, cũng đã giữa trưa, em cùng mẹ ăn cơm đi. Em là người cô chú ý, đừng mắc phải sai lầm nữa rõ chưa!”

Thẩm Mộc Tinh khóc đến đỏ mắt, vẻ mặt đau khổ đi theo mẹ ra phía sau trường học. Vừa ra tới cổng trường, Thẩm Mộc Tinh liền nhìn thấy một chiếc xe màu bạc đậu ở phía trước. Nghiêm Hi Quang ngồi trong xe hút thuốc, vừa thấy hai người đi ra anh liền đẩy cửa xe đi xuống, một tay hút thuốc một tay mở cửa sau, mặt không chút thay đổi nhìn Thẩm Mộc Tinh.

Gương mặt cô liền đỏ lên.

Mẹ cô ngồi vào trong xe, trên mặt cố gắng lộ ra vẻ uy nghiêm, lạnh như băng nói: “Mẹ ngồi nhờ xe của anh Nghiêm đến, bây giờ phải về rồi, không thể chậm trễ được. Con lên xe, mẹ hỏi con hai câu.”

Đáy mắt Thẩm Mộc Tinh hơi ửng đỏ, cô có chút không cam tâm, ánh mắt oan ức nhăn lại. Cô lắc lắc đầu, không hề di chuyển.

“Mẹ, đi chỗ khác rồi hỏi…”

Mẹ cô chớp mắt đã muốn ngồi trở lại trong xe của Nghiêm Hi Quang, nói: “Có gì mà vội vàng, lên xe.”

Trong mắt mẹ cô, Nghiêm Hi Quang là một người dưng bình thường, mặc dù xấp xỉ tuổi của Thẩm Mộc Tinh, nhưng bà luôn cư xử như với người lớn hơn con mình. Một cô gái bị cô giáo mắng khóc, ở trước mặt người lớn, có gì mà mất mặt?

Thẩm Mộc Tinh vẫn còn nhăn nhó vào xe, Nghiêm Hi Quang nhìn vào gương chiếu, cô cũng nhìn thoáng qua anh, nhưng anh đã tránh được ánh mắt của cô.

Mẹ cô hỏi thẳng vào vấn đề: “Con với Hạ Thành có phải là người yêu của nhau không?”

“Không phải.” Thẩm Mộc Tinh mở miệng phản đối, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Giọng nói của mẹ cô rõ ràng rất tức giận: “Không phải? Chẳng lẽ cô giáo vu khống nói con yêu đương sao? Tin nhắn trong điện thoại là thế nào? Tình cảm này, yêu này, không phải là hai đứa nhắn sao?”

“Mẹ!” Thẩm Mộc Tinh bực tức, khóc nức nở ngắt ngang lời mẹ mình.

Đều là do Hạ Thành, như thế nào mà gửi tin nhắn lúc cô đang học. Sáng sớm Thẩm Mộc Tinh quên chỉnh về chế độ rung. Tin nhắn vừa vang lên, cô nhìn điện thoại của mình, liền thấy tin nhắn từ Hạ Thành:

“Mộc Tinh, nhớ tớ không? Tớ rất nhớ cậu.”

Nghiêm Hi Quang dùng bật lửa kiểu truyền thống, là loại ròng rọc kiểu cũ, dùng ngón tay cái ấn xuống, có thể nghe thấy tiếng lửa được bật lên.

Thẩm Mộc Tinh đang khóc ngẩng đầu lên, thấy anh khoát tay lên cửa kính, yên lặng hút thuốc.

Không biết vì sao, trong lòng cô có một loại khổ sở không nói nên lời.

Rốt cuộc cô không nhịn được nữa, đẩy cửa xuống xe, lau nước mắt, không để ý đến lời mẹ đang dạy bảo, chạy ngược với dòng người đông đúc, đi về trường học.