Khi Hồ Đào về đến phòng ký túc xá, ba người kia vẫn chưa trở về. Có lẽ là bởi sinh viên đã tốt nghiệp rồi nên trường học đặc biệt ưu ái, không cắt điện vào đúng mười hai giờ đêm nữa. Thế nhưng Hồ Đào cũng không bật điện, cô thấy hơi mệt, ngồi trên ghế một lúc, bức rèm bên cạnh vẫn còn đang mở, ánh trăng len lỏi vào phòng, lặng lẽ dừng lại trên người cô.
Cô cầm điện thoại trên tay, muốn gọi cho Lâm Hướng Tự một cuộc điện thoại nhưng rồi lại không biết nên nói gì.
Hồ Đào bất giác ghé mặt vào bàn ngủ thiếp đi. Màn hình điện thoại chợt lóe, có tin nhắn mới nhưng cô không đọc được.
Rạng sáng, cửa phòng ngủ bị mở mạnh ra tạo nên một tiếng “Ầm”. Hạng Khiết Khiết vừa thở hồng hộc vừa bật đèn lên, nhìn thấy Hồ Đào vừa choàng tỉnh giấc đang ngồi trên ghế liền vội vàng hỏi: “Hồ Đào, cậu có nhìn thấy Uyển Tĩnh không?”
Hồ Đào mờ mịt lắc đầu. Hạng Khiết Khiết thấy vậy thì thở dài thườn thượt, lấy điện thoại ra gọi điện: “Cậu ấy không về ký túc xá.”
“Làm sao thế?”
“Haiz,” Hạng Khiết Khiết thở dài, “Thất tình.”
Hồ Đào nghe vậy thì giật mình, không còn ngái ngủ nữa mà ngồi thẳng dậy nhìn Hạng Khiết Khiết: “Uyển Tĩnh sao?”
Hạng Khiết Khiết gật đầu.
“Không tìm thấy người luôn hả?”
“Mới vừa nãy vẫn ngồi uống rượu với nhau, cậu ấy bỗng nói là muốn ở một mình một lát. Tề Duyệt ngốc ngếch thế mà lại để cậu ấy đi thật luôn rồi.”
Hồ Đào nhíu mày: “Các cậu gọi điện cho bạn trai của cậu ấy chưa? Sao lại chia tay vậy?”
“Nguyên nhân cụ thể thì chưa nói, haiz, anh ta cũng đang đi tìm khắp nơi rồi.”
“Hay là cậu ấy về nhà?”
Hạng Khiết Khiết lắc đầu: “Không biết nữa, tôi không có số điện thoại của người nhà cậu ấy, chắc bạn trai của cậu ấy sẽ có đấy.”
Giây tiếp theo, chuông điện thoại của Hạng Khiết Khiết vang lên, giọng nói của Tề Duyệt lớn đến mức người khác có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cô ấy dù cách cả một màn hình điện thoại: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Ở sân thể dục đây này! Cậu mau tới đây đi!”
Hạng Khiết Khiết và Hồ Đào thậm chí còn không kịp khóa cửa phòng, chạy xuống tầng thì phát hiện cổng ký túc xá vẫn đóng chặt. Phòng trực ban vẫn đang sáng đèn, hai người họ nuốt nước bọt, rón ra rón rén đi vòng qua phòng trực ban để đến bên hàng rào cạnh đó.
Hồ Đào trợn mắt lườm cô ấy một cái: “Cậu nghĩ tôi trèo được không?”
Hạng Khiết Khiết thở dài: “Thôi, hay là cậu về phòng đợi đi. Tìm được người là ổn rồi, tối qua cậu uống nhiều rượu như thế, nhỡ may lát nữa lại có chuyện không hay xảy ra thì chúng ta đừng mong lấy được bằng tốt nghiệp…”
Bà cô già Hạng Khiết Khiết còn chưa khuyên răn xong thì Hồ Đào đã nhanh nhẹn leo lên rào chắn, sau đó đạp chân lên đỉnh hàng rào, nhẹ nhàng thả người nhảy xuống đất rồi đứng vững vàng.
Hạng Khiết Khiết nhìn mà choáng váng, Hồ Đào phủi phủi tay rồi hất tóc: “Cậu quên rồi à? Tôi còn học cả leo núi đấy.”
“Không biết cảnh này mà bị đám con trai kia thấy được thì bao nhiêu người hiểu ý mà rút lui nhỉ,” Hạng Khiết Khiết cảm thán, “Nữ thần hóa ra lại là chị đại.”
Hai người hớt hải chạy đến sân thể dục, cổng sân thể dục vốn cũng bị khóa nhưng may mà có người đã phá khóa trước đó nên hai cô có thể dễ dàng đi vào.
Trên sân thể dục có một chiếc xe cũ được cải tạo thành khán đài, Tề Duyệt và Đường Uyển Tĩnh ngồi trên đỉnh xe.
Tề Duyệt nhìn thấy Hồ Đào và Hạng Khiết Khiết thì vô cùng vui vẻ, từ đằng xa vẫy tay gọi hai người họ đến.
Hai cô trèo lên xe ngồi cạnh Đường Uyển Tĩnh, nhìn thấy xung quanh cô ấy có một đống vỏ bia rỗng và cả chai bia chưa mở nằm lăn lóc trên mặt đất. Hồ Đào tiện tay cầm lấy một chai bia, hỏi Đường Uyển Tĩnh: “Thế này là sao vậy?”
Đường Uyển Tĩnh quay sang, cô ấy say đến mơ màng, mặt đỏ bừng như tôm bị nấu chín, đầu cô ấy đau như muốn nứt ra.
Đây là lần thất tình đầu tiên trong cuộc đời Đường Uyển Tĩnh, có lẽ trên đường đời dài rộng phía sau, cô ấy sẽ thất tình thêm nhiều lần nữa. Nhưng chắc hẳn những lần sau đó sẽ chẳng bao giờ khắc cốt ghi tâm như thế này.
“Bọn tôi quen biết bảy năm, yêu nhau bốn năm trời, đều là mối tình đầu của nhau, thậm chí còn ra mắt gia đình hai bên hết cả rồi. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng bọn tôi sẽ mãi nắm tay nhau như vậy, kết hôn rồi sinh em bé, êm ấm dài lâu mãi cho đến khi bạc đầu. Không phải trong sách đã nói vậy sao, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”*
Vậy mà… rốt cục đã sai ở đâu cơ chứ?
Bắt đầu từ bao giờ, hai người họ ngồi đối diện nhìn nhau nhưng không nói nổi một lời, cho dù muốn phá vỡ đi không khí gượng gạo ngượng ngùng cũng chẳng có đề tài gì để nói. Anh ấy bước chân vào xã hội, việc phải lo nghĩ chính là làm thế nào để mua nhà, mua xe, để được thăng chức tăng lương, còn Đường Uyển Tĩnh vẫn hoài mơ mộng viển vông, muốn được dạo chơi đây đó, muốn đi nước ngoài du ngoạn nghỉ ngơi.
Thế rồi người bạn trai kia không nề hà mà nói: “Uyển Tĩnh, những cuốn sách em nhắc đến đó, đã lâu lắm rồi anh không còn đọc nữa.”
Đường Uyển Tĩnh trả lời: “Những cái như xào nấu số liệu, P2P mà anh nói đó, em cũng dốt đặc cán mai.”
Bọn họ đều không còn muốn cùng nhau chúc mừng từng ngày kỉ niệm, không còn muốn hao tâm tổn trí để lấy lòng đối phương nữa. Chỉ còn có thể lơ đễnh nói vài lời an ủi qua loa, im lặng ăn xong bữa cơm cho phải phép.
Ai cũng chẳng sai, chỉ trách thời gian vô tình đem anh và em từ hai người đã từng thân thuộc biến thành hai kẻ xa lạ giữa dòng đời vội vã.
“Là tôi đề nghị chia tay,” Đường Uyển Tĩnh nói: “Tôi không tiếp tục gắng gượng được nữa. Tình yêu giữa chúng tôi, đã chết rồi.”
Trên hàng lông mi của Đường Uyển Tĩnh vẫn còn vương giọt nước mắt trong ngần, lóng la lóng lánh, cô ấy quay sang hỏi Hồ Đào: “Hồ Đào, vì sao cậu có thể làm được như vậy chứ? Qua nhiều năm như thế, sao vẫn luôn thương nhớ một người?
Hồ Đào mỉm cười, mở ra một chai bia rồi giơ lên cao như muốn cụng ly cùng trời đất, cô uống một ngụm lớn rồi mới nói: “Bởi vì người ấy là Lâm Hướng Tự, thế nên đối với tôi, đó cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.”
“Hồ Đào,” Đường Uyển Tĩnh ngẫm nghĩ một hồi rồi nghiêm túc hỏi cô: “Cậu sẽ yêu cậu ấy suốt đời sao?”
“Năm năm, rồi mười năm sau… Chẳng sợ người cậu ấy yêu sẽ không bao giờ là cậu, cậu vẫn sẽ cố chấp yêu cậu ấy sao?”
Hồ Đào cười khổ, lại uống thêm một ngụm bia, vị đắng chát của bia thấm vào từng tế bào, cô nói: “Không phải là chẳng sợ, mà đã biết rõ rằng sẽ không, cậu ấy sẽ không yêu tôi. Nhưng thật ra từ bỏ cũng là một loại dũng khí, tôi biết mình không có dũng khí đó, tôi biết tôi không làm được.”
Tề Duyệt và Hạng Khiết Khiết đều nghiêng đầu sang nhìn Hồ Đào.
Hồ Đào cười: “Các cậu không biết đâu, trước khi gặp được cậu ấy, cuộc đời tôi thảm hại vô cùng, sau đó còn gặp một số chuyện, bị bạn bè xung quanh tẩy chay hết. Khi đó cậu ấy đặc biệt cao ngạo, cũng có rất nhiều người không ưa cậu ấy, hai người chúng tôi đồng bệnh tương liên*, liền chơi với nhau từ đó đến giờ. Kiểu người như cậu ấy cho dù không có bạn bè vẫn có thể tự mình chơi vui vẻ, khác hoàn toàn với tôi, tôi luôn rất tự ti, tính cách lại nhạy cảm, thế nên cậu ấy thường đưa tôi đi chơi, chọc cho tôi cười, coi tôi là một người bạn quan trọng, kéo tôi ra khỏi thế giới cô độc mà tôi tự tạo nên cho mình.”
“Sau đó, khi mẹ tôi qua đời,” Hồ Đào hít sâu một hơi, “Khi đó tôi thật cực kỳ tuyệt vọng, cảm thấy mình đã để mất đi tình yêu duy nhất trên đời, sống như vậy thì thà chết còn hơn. Buổi tối hôm đó, cậu ấy xuất hiện trước mắt tôi, nói với tôi rằng, ‘Hồ Đào, cậu đừng sợ hãi’; ‘Cậu xem, trên đời này không chỉ còn lại mỗi mình cậu’; ‘Cậu không phải là một người cô đơn’. Lúc đó tôi liền nghĩ rằng, à, hóa ra tôi vẫn còn cậu ấy, nơi này vẫn còn có người tôi muốn yêu thương, tại sao tôi có thể tùy tiện tìm đến cái chết như vậy cơ chứ.”
Đây là lần đầu tiên Hồ Đào kể cho người khác nghe về tình cảm của cô với Lâm Hướng Tự.
“Với tôi mà nói, cậu ấy là mặt trời, chiếu sáng nửa đời dài rộng cô độc của tôi.”
Mạc Văn Úy từng hát, người tình cô đơn ơi, thử nỗ lực tìm kiếm mà xem, sẽ luyến tiếc mà thấy hiếm ai được như ý nguyện, thật khiến người ta cảm thấy nặng lòng.*
“Nhìn kìa, nhìn kìa,” Đường Uyển Tĩnh lúc say thật giống như một đứa trẻ, cứ luôn kéo vạt áo của Hồ Đào, Hồ Đào nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy mây đen dần tản ra, nửa vầng trăng tỏa sáng dịu dàng giữa trời đêm tịch mịch. Đường Uyển Tĩnh cười rộ lên, nói: “Cậu xem, cậu xem kìa, mặt trăng đó.”
Hồ Đào lấy điện thoại ra định chụp một bức ảnh, thế nhưng ánh sáng quá mờ, chụp thế nào cũng không lưu giữ lại được vẻ đẹp của bầu trời đêm. Khi cô quyết định bỏ cuộc thì phát hiện ra trong máy có tin nhắn chưa đọc.
Là tin nhắn của Lâm Hướng Tự. Ngón tay Hồ Đào run run bấm mở tin nhắn, anh nói: “Chúc mừng cậu đã tốt nghiệp, quãng đời sau này phải cố gắng nhiều hơn nữa nhé. Hồ Đào, gặp được cậu, tôi cảm thấy rất vui.”
Ngón tay Hồ Đào dừng lại trên màn hình, đó chỉ là một lời chúc vô cùng đơn giản mà thôi. Cô đã nín nhịn rất lâu, đã nuốt nước mắt vào lòng rất nhiều, rất nhiều năm, khoảnh khắc này đây rốt cuộc cũng vỡ òa.
Cô tốt nghiệp rồi.
Thời đại học sinh của cô, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Mười năm tiếp theo, sẽ có rất nhiều người thay đổi tên họ, thay đổi ngoại hình, thay đổi nơi ở, thay đổi ước mơ, thay đổi bạn đồng hành, thay đổi cả cuộc sống.
Chỉ còn lại một mình cô, đứng giữa biển trời ký ức, cố chấp chẳng nỡ xa rời.