Lâm Hướng Tự quả thực không thất hứa, sau khi tốt nghiệp, anh liền trở về Trung Quốc.
“Chị đừng có mà mơ.” Hồ Lâm vừa ăn sushi vừa chậm rãi nói với Hồ Đào: “Chị nhìn chuyên ngành của anh ấy xem, hơn nữa chị biết giáo sư hướng dẫn của anh ấy là ai không? Ông ấy giống như Hermes của giới học thuật vậy đó, sách giáo khoa đại học của tôi chính là do ông ấy viết. Thôi, nói nữa chị cũng không hiểu đâu, tóm lại là một nhân tài như anh Hướng Tự chắc chắn sẽ bị ‘Bắc Thượng Thâm’* cướp mất, ai lại trở về đây?”
*’Bắc Thượng Thâm’ chỉ ba thành phố cấp một của Trung Quốc là Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến.
Hồ Đào đổ mù tạt vào đĩa của Hồ Lâm, hung dữ trừng mắt lườm cô ta một cái: “Ai khiến cô vừa ăn vừa nói nhiều như vậy?”
“Sao chị chẳng sốt ruột tí gì thế?” Hồ Lâm đặt đũa xuống bàn, “Nếu anh ấy không về thành phố C, bên ngoài có nhiều mỹ nhân như vậy thì xôi hỏng bỏng không hết à? Đều đã lớn tuổi rồi, bây giờ mà yêu đương thì chắc chắn sẽ tính đến chuyện cưới xin chứ còn gì nữa?”
Hồ Đào mấp máy môi, không đáp lời.
“Xem chị kìa, hay là anh Hướng Tự đi đến đâu thì chị cũng sẽ đi theo đến đó?”
Hồ Đào chỉ hận không thể dùng đũa chọc chết Hồ Lâm: “Tôi mà hèn mọn vậy sao?”
Hồ Lâm nghiêng đầu nhìn Hồ Đào, dừng một chút rồi nói: “Thật ra, đôi khi tôi mong chị có thể hèn mọn một chút.”
Kết quả, Hồ Lâm thế mà lại đoán sai rồi.
Lâm Hướng Tự về thẳng thành phố C, vừa đặt chân đến nơi, anh liền đem hết tiền đầu tư mấy năm nay của mình ra mở một công ty văn hóa và truyền thông. Hành động này của anh khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Bọn họ đều nhờ tôi hỏi rằng có phải cậu uống nhầm thuốc rồi không?” Hồ Đào cười nói.
Lâm Hướng Tự đành phải chậm rãi giải thích cho cô nghe: “Lớn đầu cả rồi, bình tĩnh chút xem nào.”
Công ty văn hóa và truyền thông của Lâm Hướng Tự bắt đầu với những tác phẩm truyện tranh và sách báo phổ cập kiến thức khoa học về đại dương. Bốn năm ở Mỹ, anh quen biết được với rất nhiều người, bỏ không ít công sức mới có thể mua được bản quyền của rất nhiều tác phẩm nổi tiếng để dịch sang tiếng Trung.
“Sách tranh cho trẻ em, truyện tranh cho thiếu niên và cả sách khoa học chuyên sâu cho độc giả trên hai mươi tuổi,” anh nói, “Sau đó là video, hình ảnh động, thậm chí là cả phim điện ảnh nữa. Cậu đã từng xem phim “Oceans” chưa? Quay rất được, nội dung gay cấn rất hay, nhưng lại chỉ phù hợp với một số ít người, là nhóm người lớn tuổi và có trình hộ học vấn rất cao. Thế nhưng thật ra đối với nhóm người này thì lại không cần phải ra sức tuyên truyền về việc bảo vệ môi trường, bởi vì chính bản thân bọn họ cũng tự biết ý thức được điều đó.”
“Ý tưởng này hình thành là bởi khi còn ở Washington, có một lần tôi gặp được một nhóm du khách Trung Quốc và nghe thấy bọn họ kể về việc được ăn thử cá sủ vàng. Cá sủ vàng là động vật được bảo tồn của quốc gia, ấy vậy mà những người phụ nữ trung niên ba bốn mươi tuổi đó có thể hớn hở mà khoe khoang như vậy, không những thế còn xúi giục bạn bè của mình đi ăn thử,” Lâm Hướng Tự thở dài, “Đáng sợ hơn cả sự biến đổi của thiên nhiên chính là tư tưởng của con người. Nhưng bọn họ đều đã sống đến chừng đó tuổi rồi, quan niệm đã hình thành vững chắc, tôi vô pháp xoay chuyển đất trời.”
“Rồi đến lần đi Bắc Cực đó, Weibo của tôi bỗng nổi lên một cách khó hiểu, tôi được rất nhiều người chú ý, cũng nhận được rất nhiều tin nhắn. Bọn họ nói rằng bọn họ thậm chí còn lên Baidu để tìm hiểu kiến thức về bảo vệ đại dương, bắt đầu tẩy chay món vi cá mập. Cũng có người tìm đến tôi để nhờ quảng cáo, lúc đó tôi mới nhận ra, thời đại internet phát triển chóng mặt này có tốt có xấu, nhưng mặt tốt vẫn nhỉnh hơn một chút. Phạm vi người có thể tiếp cận được với những điều mới càng được trải rộng hơn, ngày càng có thêm nhiều người tình nguyện tìm hiểu và tiếp thu, giữ cho mình một trái tim hướng thiện.”
“Tôi muốn dùng hết khả năng của mình để có thể truyền bá tư tưởng bảo vệ môi trường đến thế hệ của chúng ta và cả những thế hệ đi sau của chúng ta nữa. Tôi muốn làm cho những hạt giống tốt đẹp đó bén rễ nảy mầm trong lòng bọn họ, bọn họ mới là tương lai của thế giới, chờ đến đi bọn họ lớn trên, hành tinh này mới có hy vọng.”
Hồ Đào nhìn sâu vào đôi mắt anh, cảm thấy cả người đều nổi hết da gà.
“Tôi thật sự rất vui, bởi cậu vẫn luôn kiên trì theo đuổi ước mơ của cậu. Cậu nói đúng, đáng sợ hơn cả sự biến đổi của thiên nhiên chính là tư tưởng của con người. Cầu chúc cho giấc mộng của cậu sẽ trở thành hiện thực.”
Vẫn luôn bước đi trên con đường cậu cho là đúng.
Vẫn luôn không ngừng bước đi như vậy.
Nhất định cậu sẽ gặp được người cùng chung chí hướng, trở thành đồng đội sát cánh kề vai.
Cô thật sự rất vui, bởi vì chàng trai mà cô thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm nay vẫn luôn tốt đẹp và rạng ngời như thế.
Trước khi khai trương công ty, Lâm Hướng Tự lại làm một việc khiến cả thành phố C không khỏi trầm trồ.
Anh dùng hai triệu tệ, mở ra một phòng triển lãm từ thiện. Phòng triển lãm nằm trong trung tâm thương mại của chính ông Lâm, Lâm Hướng Tự ký hợp đồng thuê hai mươi năm, làm thành một khu hai tầng với gác lửng.
Tầng một dùng để trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, chủ đề sẽ được thay đổi hàng tháng.
Tầng hai tập trung hoàn toàn vào chủ đề bảo vệ môi trường, ở khu triển lãm ảnh, anh mua những bức ảnh về hành vi săn bắt sinh vật biển tàn nhẫn của con người, về khung cảnh đại dương bị ô nhiễm nghiêm trọng và cả những tấm hình về cảnh biển đã từng xanh thẳm trong veo. Trên màn hình lớn treo ở vách tường, phim tài liệu ‘Oceans’ được phát đi phát lại.
Ngày khai trương đầu tiên, Hồ Đào dậy rất sớm, muốn đến giúp đỡ Lâm Hướng Tự nhưng lại nhận ra anh đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp hết cả rồi. Phòng triển lãm đang mở cửa miễn phí, mảng quảng bá truyền thông cũng được làm rất tốt nên khi vừa mở cửa lúc chín giờ thì khách tham quan đã nối liền không dứt.
Nằm giữa khu triển lãm ở tầng một là một kệ trưng bày bằng thủy tinh, thế nhưng trong đó lại trống không, chẳng để đồ gì cả.
“Cái gì đây?” Hồ Đào tò mò hỏi.
Hôm nay ánh mặt trời rạng rỡ, anh cùng cô đứng giữa phòng triển lãm, nắng vàng rọi xuống từ trên cao. Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, tựa hồ như quá khứ cay đắng đến không thể quên đi, chỉ có thể đau đớn mà vượt qua những đêm khuya tịch mịch đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc trong veo này.
Lòng bàn tay Lâm Hướng Tự đầy mồ hôi, yết hầu di chuyển lên xuống, anh cảm thấy đời này mình chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
“Cậu còn nhớ không, tôi từng hỏi cậu rằng làm sao để biết mình đã yêu một người, cậu nói chờ đến khi gặp được người đó thì tôi sẽ biết mà thôi.” Lâm Hướng Tự dừng lại một lát: “Bây giờ tôi biết rồi.”
Hồ Đào ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu vì sao tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này.
Lâm Hướng Tự đang định nói tiếp thì bỗng nhiên có một người xuất hiện trước cửa phòng triển lãm: “Hồ Đào?”
Lâm Hướng Tự và Hồ Đào cùng quay đầu ra, thấy được Chu Hành đã lâu không gặp.
Hồ Đào vô cùng ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
Chu Hành dựa người vào cửa, dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình: “Là cậu thật sao?”
Sau đó Chu Hành cười rộ lên: “Tôi đến đây để họp, tùy tiện vào trung tâm thành phố đi dạo một chút, đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho cậu hay không thì bỗng nhiên gặp được cậu thế này, tôi đang nằm mơ hả?”
Hồ Đào mỉm cười, đi về phía anh ấy: “Thật sự không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
Lâm Hướng Tự đứng sững người nhìn Hồ Đào đi về phía Chu Hành. Đây là lần thứ hai Lâm Hướng Tự nhìn thấy Chu Hành, lần trước là vào 3-4 năm trước, chân Hồ Đào bị thương, anh đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Hồ Đào nhẹ nhàng dựa vào lòng anh ấy.
Phải đến khi Chu Hành xuất hiện, anh mới thấy rõ được tâm tư của mình.
Nhớ về buổi hoàng hôn khiến anh tan nát cõi lòng đó, Lâm Hướng Tự lại nghĩ đến kết thúc của mình và Hứa Nhiên Nhiên, nghĩ đến bi kịch đau thương không thể vãn hồi năm ấy.
Nghĩ đến khoảnh khắc dưới muôn trùng biển sâu đó, khi Hứa Nhiên Nhiên chăm chú nhìn vào đôi mắt của anh. Có lẽ, anh vốn không có khả năng mang lại hạnh phúc cho người khác, anh đã sớm đánh mất đi tư cách đó rồi.
Chiều nay Chu Hành không có việc gì cần làm nên Hồ Đào đưa anh ấy đi dạo khắp nơi.
“Hồ Đào” Chu Hành gọi cô: “Thật ra, lần này cũng có việc cần tìm cậu. Nghe nói bây giờ cậu đang làm giáo viên dạy Tiếng Anh đúng không?”
Hồ Đào gật đầu, Chu Hành lại nói tiếp: “Tôi có quen biết với hiệu trưởng trường đại học Melbourne, gần đây bọn họ đang triển khai một chương trình trao đổi du học sinh để giao lưu văn hóa, cậu có muốn tham gia không? Tôi nghĩ là giáo viên Tiếng Anh cũng cần ra nước ngoài giao lưu, trải nghiệm nền văn hóa và cuộc sống ở một đất nước lấy Tiếng Anh làm tiếng mẹ đẻ.”
Hồ Đào lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Cậu đừng vội từ chối tôi,” Chu Hành liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Hồ Đào, giơ hai tay lên, “Phải phải phải, thú thật, đúng là tôi có tâm tư, nhưng tâm tư của tôi có đáng sợ gì đâu chứ? Chẳng lẽ tôi lại cưỡng đoạt con gái nhà người ta giữa thanh thiên bạch nhật sao? Không phải trước kia cậu vẫn luôn muốn ra nước ngoài hả?”
Hồ Đào hỏi: “Vậy cậu có biết vì sao tôi muốn ra nước ngoài không?”
“Bây giờ cũng đoán được sơ sơ rồi,” Chu Hành xỏ tay vào túi quần tây, bĩu môi, “Hôm nay tôi cũng có đọc được lý lịch của cái cậu kia ở bên ngoài phòng triển lãm, cậu là vì cậu ta, phải chứ?”
“Nếu đã biết rồi, vậy cậu còn…”
Chu Hành nói: “Hai tháng học tập ngắn hạn thôi mà, Hồ Đào, đâu phải chuyện gì to tát. Có lẽ tôi không hiểu quá rõ con người cậu, nhưng cậu không cảm thấy cuộc sống của cậu quá hạn hẹp sao? Bên cạnh cậu thậm chí còn không có bạn bè, cho dù là con trai hay con gái, không có ước mơ, không có hoài bão, không có khát vọng, cũng không có ý định muốn mở mang tầm mắt, ngắm nhìn thế giới bao la… Hồ Đào, cuộc sống của cậu không nên chỉ có một mình người đó.”
Hồ Đào cười rộ lên, sợi tóc khẽ tung bay trong cơn gió dịu dàng, cô thở dài: “Bởi vì cậu ấy, là tất cả của tôi.”
Chu Hành ở lại thành phố C ba ngày, lúc rời đi cũng không báo cho Hồ Đào. Chờ đến khi anh ấy đã trở lại Melbourne, lúc xuống máy bay mới gọi cho Hồ Đào một cuộc điện thoại.
Hồ Đào nhận được điện thoại của anh ấy, không biết nên nói gì.
“Biết cậu không thích tôi rồi mà,” Chu Hành thản nhiên nói. “Nhưng cậu cứ suy nghĩ về chuyện tôi nói với cậu đi, khi nào nghĩ thật kỹ rồi thì hẵng nói với tôi.”
“Cảm ơn cậu.”
“Không cần, tôi đã nói là tôi có tâm tư rồi mà.”
Vừa hay hôm nay Lâm Hướng Tự đến trường của Hồ Đào tìm cô: “Hai ngày trước việc của phòng triển lãm bận quá, bạn của cậu đi đường xa đến đây, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Hồ Đào bất đắc dĩ nhún vai: “Cậu ấy đi về rồi.”
Lâm Hướng Tự giật mình: “Nhanh vậy sao?”
“Cậu ấy nhiều việc lắm.”
Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào đi ăn đồ Nhật, rót rượu gạo vào ly, lại thấy Hồ Đào đang thất thần, Lâm Hướng Tự cụp mắt: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ đến chuyện bạn tôi nói với tôi trước lúc cậu ấy quay về,” Hồ đào gắp một miếng cá chình nướng nhỏ, “Cậu ấy hỏi tôi có muốn đi Úc không.”
Lâm Hướng Tự ngẩn người: “Vậy cậu…”
“Tính sau đi,” Hồ Đào nói, “Đột ngột quá, tôi còn chưa chuẩn bị gì cả, IELTS cũng chưa thi. Nhưng tôi rất muốn đi… Muốn thử ngắm nhìn dáng vẻ của Châu Úc, nếu không sẽ cảm thấy… mình thua kém người ta.”
Lâm Hướng Tự nắm chặt tay thành nằm đấm, rồi lại không thể không buông lỏng ra. Anh muốn nói, đừng đi, nước Úc xa như vậy, chúng ta sẽ lại bị phân cách ở hai vùng Nam Bắc bán cầu, cậu đừng đi, ở lại đây, được không? Thế nhưng anh có tư cách gì đây? Lâm Hướng Tự thầm tự hỏi lòng mình, anh lấy thân phận gì để ngăn cản cô thực hiện ước vọng, theo đuổi giấc mơ của cô cơ chứ?
Trước đây khi anh đi Mỹ, Hồ Đào đã bao giờ nói với anh câu “Đừng đi?” Cô luôn ủng hộ anh, động viên anh, sát cánh bên anh kia mà. Bây giờ đổi lại, đến lượt anh tiễn cô đi.
Cô đã đợi chờ người kia lâu như vậy, giữa anh và cô, ít nhất phải có một người được hạnh phúc, như thế là đủ rồi.
“Đi đi thôi,” Lâm Hướng Tự bưng chén rượu sứ trắng như ngọc trước mặt mình lên, khẽ cụng vào chén của Hồ Đào, nói: “Đi mà ngắm nhìn bờ biển Gold Coast trong truyền thuyết.”
“Phải rồi, ngày đó ở phòng triển lãm, có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi không?” Hồ Đào hỏi.
Lâm Hướng Tự cười cười: “Có sao? Tôi không nhớ rõ nữa rồi.”
“Vậy thôi, chắc cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
Lâm Hướng Tự gật gật đầu, ánh mắt rời khỏi Hồ Đào, hướng ra ngoài ô cửa sổ mở toang, anh nhìn về phía xa xa, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Nơi đó thật xa, thật xa quá. Anh nghĩ, trên đời này, khó nhất có lẽ là lưỡng tình tương duyệt*, tiếp theo mới là thiên trường địa cửu.
* Lưỡng tình tương duyệt: Hai người đều có tình cảm với nhau.
Việc khai trương phòng triển lãm thành công vang dội, thậm chí có cả những người từ thành phố khác ghé thăm. Đặc biệt là thanh thiếu niên, tốp năm tốp ba đứng trước màn hình lớn, nhìn biển rộng thẳm xanh, khe khẽ thì thầm nho nhỏ, không biết ai lớn tiếng nói: “Chờ đến lúc tôi lớn lên, nhất định sẽ trở thành một nhà hàng hải, ở trên biển theo gió vượt sóng!”
“Tôi phải làm một bác sĩ thú y! Vậy sẽ có thể chữa khỏi cho rất nhiều rất nhiều động vật bị thương!”
“Tôi đây phải làm nhà khoa học! Làm cho con người nghe hiểu được lời nói của cá heo!”
Lâm Hướng tự đứng cạnh đó, không biết vì sao bỗng nhiên cảm động đến đỏ bừng cả hốc mắt.
“Lớn tuổi như vậy rồi mà.” Anh thầm tự cười nhạo chính mình, dường như thấy được Lâm Hướng Tự mười hai tuổi, nhiệt huyết sục sôi mà nói với Hồ Đào rằng, đây là giấc mộng của tôi.
Cậu nhất định cũng sẽ vì tôi mà cảm thấy tự hào, nhỉ?
Hôm nay, sau khi phòng triển lãm đóng cửa, khách tham quan đã rời đi hết, Lâm Hướng Tự ngồi một mình ở cầu thang của phòng triển lãm rất lâu, anh nhớ đến một vài những câu chuyện nhỏ nhặt năm xưa, sau đó cầm chiếc điều khiển mini trên mặt đất lên, ấn nút bật.
Kệ thủy tinh trống không nằm giữa phòng triển lãm phát ra âm thanh rất nhỏ, ô cửa nhỏ dưới đáy kệ mở ra, một tấm ảnh được đẩy lên.
Cô hỏi anh, hôm đó anh có chuyện gì muốn nói với cô?
Anh muốn nói rằng, Hồ Đào này, thật ra cậu không biết đâu, tôi còn ôm trong lòng một giấc mộng nữa…
Ánh đèn lạnh lẽo của phòng triển lãm rọi thẳng vào bức ảnh, cô gái mặc chiếc áo lông vũ màu đen ngồi trên nóc xe Hummer, hướng về phía ống kính nở rụ cười tươi sáng rạng ngời.
Sau lưng cô là ngợp trời tuyết trắng, mái tóc dài đen nhánh của cô buông xõa, môi hồng răng trắng, nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta trầm trồ.
“Nếu tôi chết, thì cậu có vì tôi mà khóc không?”
“Không khóc, tôi sẽ chết cùng cậu.”
Ngoắc tay thắt cổ, trăm năm không được đổi thay.
Bạn thân nhất, Lâm Hướng Tự cười chua xót, cũng là xiềng xích chắc chắn nhất, gông cùm nặng nề nhất.