Chuyện Lâm Hướng Tự cứ rảnh là tới tìm Hồ Đào, ít nhiều gì Hồ Lâm cũng biết. Ban đầu, cô ta liều sống liều chết ngăn Lâm Hướng Tự đến, sau đó vì không thắng nổi sự kiên trì của Hồ Đào nên đành bỏ cuộc.
Lâm Hướng Tự phát hiện ra cô em gái này của Hồ Đào chính là kiểu người ‘miệng dao găm tâm đậu hũ’ điển hình, mỗi khi đối mặt với chị gái đều cởi giáp đầu hàng.
“Tối nay cậu rảnh không?”
Hồ Đào miễn cưỡng cười: “Tôi ngày nào cũng ngồi không nên muốn tìm việc gì đó để làm, trước khi khôi phục lại ký ức tôi có thể làm việc gì không?”
Lâm Hướng Tự nói: “Cậu có thể đến công ty tôi chơi, gần đây bọn tôi đang sản xuất một bộ phim hoạt hình, cùng thể loại với ‘Hai vạn dặm dưới đáy biển’, là loại thám hiểm kỳ ảo đó, thú vị lắm.”
“Hóa ra cậu đang làm phim à?” Hồ Đào đói, “Nghe có vẻ rất lợi hại….. Sao cậu lại muốn làm phim?”
Lâm Hướng Tự cười nhàn nhạt: “Sau này có cơ hội sẽ nói cậu nghe. Đợi đến ngày phim của tôi chiếu, cậu có muốn đi xem không?”
“Có chứ.” Hồ Đào cười đáp, “Tối nay cậu tìm tôi có việc gì vậy?”
“Đưa cậu đi xem concert.”
Lâm Hướng Tự lấy từ ví ra hai tấm vé VIP, nói: “Mấy đại lý bán vé lậu cũng hết sạch vé rồi, muốn trở lại một thời thanh xuân khó thật đấy.”
“Châu Kiệt Luân sao?” Hồ Đào nói, “Cậu mau giấu kỹ đi đừng để Hồ Lâm thấy, lần trước con bé không mua được vé liền nổi điên, đập nát hết bình hoa cổ của chú Hồ đấy.”
Buổi tối, Hồ Đào sửa soạn xong xuôi, đứng bên cửa sổ. Lâm Hướng Tự đứng bên dưới, lo lắng đề phòng: “Cậu chắc chắn muốn nhảy xuống không?”
“Chẳng phải cậu nói trước đây chúng ta đều làm vậy sao?”
“Nhưng mà….” Lâm Hướng Tự nuốt nước bọt, “Đó là chuyện của mười mấy năm về trước, thời niên thiếu ngông cuồng mà…..”
Hồ Đào không thèm để ý đến anh, trèo lên bệ cửa sổ, trượt theo ống nước rồi nhảy xuống ở chỗ thấp nhất. Lâm Hướng Tự giang tay ra, vững vàng đỡ được cô.
Lâm Hướng Tự ôm Hồ Đào trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc:”…… Nặng quá đi.”
Khi Lâm Hướng Tự lái xe đến sân vận động, bên ngoài chật kín người, trên tay mỗi người đều cầm lightstick (gậy phát sáng), có những thiếu nữ đeo bờm phát sáng hình sừng trâu, trên mặt dán chữ “Jay”, không khí cực kỳ náo nhiệt.
Hồ Đào cúi đầu xem giờ, Lâm Hướng Tự tranh thủ cài lên đầu cô một chiếc bờm phát sáng hình sừng trâu.
“Trông ngốc quá đi.” Cô nói.
“Đẹp mà, khó lắm mới được xem concert một lần.” Lâm Hướng Tự nói, “Nào, tạo dáng mau lên, tôi chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, @Hồ Lâm.”
Hồ Đào:”……”
Hai người bị đám đông xô đẩy tiến dần vào sân vận động, bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu, hầu hết người trong khán đài đều là học sinh, tiếng hô hào chói tai như bao trùm cả bầu trời đêm.
Bài “Ngày nắng” của Châu Kiệt Luân được phát trên sân khấu, Hồ Đào ngồi xuống, cũng khe khẽ ngân nga: “Ngày ấy vì anh mà trốn học, ngày ấy những cánh hoa rơi, gian phòng học ngày ấy, tại sao em chẳng thể nhìn thấy….”
“Cậu vẫn thuộc sao?”
Hồ Đào gật đầu: “Giai điệu này tôi nhớ rất rõ. Bài hát này cũ lắm rồi sao?”
“Cũng không phải,” Lâm Hướng Tự nói, “Chúng ta rồi sẽ già đi, nhưng thanh xuân vĩnh viễn không già cỗi.”
Lâm Hướng Tự vừa dứt lời, Châu Kiệt Luân liền bước lên sân khấu. Anh ấy mặc một bộ vest đen, vừa đi vừa cúi đầu chỉnh tai nghe, cả khán đài bỗng chốc sục sôi, tựa như một chùm pháo hoa ầm ầm nở rộ trên bầu trời nơi sân vận động.
Thời gian như nước chảy.
Biết bao năm tháng đã qua, bỗng chốc ùa về trong khoảnh khắc anh ấy cúi đầu nói “Chào buổi tối”.
Cũng trong chính khoảnh khắc này, Lâm Hướng Tự bỗng nhiên hiểu rõ ý nghĩa của Hồ Đào đối với anh.
Cả cuộc đời anh, hơn nửa thời gian đều có Hồ Đào kề bên sớm tối. Mãi cho đến một ngày, cô quên hết những tháng năm, quên anh, quên tất thảy, anh mới nhận ra bản thân mình chỉ còn hai bàn tay trắng.
Nếu như có một người đã cùng bạn trải qua rất nhiều giai đoạn đẹp đẽ trong cuộc đời, thì cho dù những người đến sau có tốt đẹp tới đâu, cũng vĩnh viễn không bằng được người đó.
Ai còn nhớ rõ Lâm Hướng Tự thuở thiếu thời? Ai còn nhớ rõ Hồ Đào thời niên thiếu?
Có đôi khi, điều chúng ta từ biệt không phải một người ta từng yêu sâu sắc, mà là một đoạn thời gian mãi mãi không thể quay về.
Bài hát thứ ba mở đầu cho concert là “Trở về quá khứ”, đã rất lâu rồi Châu Kiệt Luân không hát live bài hát này. Có lẽ là bởi cuộc sống của anh ấy bây giờ hạnh phúc mỹ mãn, những gì qua rồi thì cứ để nói qua đi, không nên nhớ lại làm gì.
“Muốn trở về quá khứ, để có thể viết tiếp câu chuyện của chúng ta, ít nhất cũng không để em rời xa anh thêm lần nữa…..”
Cả khán đài cùng hát theo, sân vận động to như thế, vậy mà đâu đâu cũng là thanh âm nức nở.
Giữa nhân thế vô tình, rốt cuộc có bao nhiêu người từng là những thiếu niên nhỏ bé sóng bước kề vai, cuối cùng đi tới cùng đường bí lối?
Tình yêu không là mãi mãi, ai chờ được ai mãi đến khi bạc đầu?
Lâm Hướng Tự quay đầu sang, lẳng lặng ngắm nhìn Hồ Đào giữa biển người tấp nập ồn ã.
Hồ Đào cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng quay đầu nhìn sang, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau. Tia sáng mong manh chiếu vào đôi mắt Lâm Hướng Tự, phía sau bọn là một khoảng biển rực rỡ được tạo nên bởi gậy phát sáng, Hồ Đào cảm thấy, trong mắt anh cũng chứa đựng cả một miền đại dương.
Mà cô, chỉ là một hạt bụi trong đại dương ấy.
Lại chẳng phải là hạt bụi duy nhất.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Hồ Đào hiện lên một cảnh tượng, trong KTV mờ tối, bọn họ từng cùng nhau hát một bản tình ca.
“Câu chuyện về hải âu yêu cá, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” (Trích bài “Biển san hô” – Châu Kiệt Luân ft Lương Tâm Di)
Hồ Đào không biết vì sao bản thân bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng, đau đến gần như hít thở không thông.
Cuối buổi biểu diễn, để đáp lại sự nhiệt thành của khán giả, Châu Kiệt Luân hát thêm hai bài hát. Tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra, bật đèn flash lên tạo thành một dòng sông ánh sáng còn rực rỡ hơn cả dải ngân hà.
Trong khoảnh khắc ánh đèn sân khấu dần tối đi, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến trên bầu trời, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống như lưu luyến muốn giữ lại bóng hình của ngôi sao đang xoay người rời đi ấy.
Biển người dần dần tản ra, trong sân vận động vẫn còn một số người hâm mộ đứng trong mưa cuồng nhiệt hô: “Kiệt Luân —— Kiệt Luân ——”
Bữa tiệc dù long trọng đến đâu rồi cũng kết thúc. Thanh xuân dù đẹp đẽ đến đâu, rồi cũng đến ngày chỉ còn là hồi ức mà thôi.
Lâm Hướng Tự đã xem dự báo thời tiết trước khi đi, thế nhưng cơn mưa này đến quá bất chợt, khiến người ta không kịp trở tay. Cũng may Lâm Hướng Tự mặc áo khoác, anh cởi áo khoác ra che lên đầu Hồ Đào, vì cô mà che mưa chắn gió.
Hồ Đào quay đầu nhìn anh, Lâm Hướng Tự nhướng mày cười: “Có phải cậu đang thấy tôi cực kỳ ngầu cực kỳ đẹp trai không?”
Hồ Đào: “…”
Ra khỏi sân vận động, màn mưa bao phủ người đi đường, ánh đèn xe và đèn đường đan xem trước mắt, khung cảnh mang một loại náo nhiệt rất yên bình. Nhóm người say mê âm nhạc vẫn chưa hoàn toàn tản ra, vẫn quơ tay múa chân giơ điện thoại lên chụp ảnh, có người đang cười, có người đang khóc, dường như tất cả mọi người đều trẻ lại mười tuổi trong một đêm.
Từng giọt nước mưa theo lá cây từ từ rơi xuống đầu Hồ Đào, cô ngẩng đầu, nước mưa lại rơi lên mặt cô. Lâm Hướng Tự dừng chân, một tay giữ nguyên áo khoác, tay kia nhẹ lau đi nước mưa trên khuôn mặt Hồ Đào.
Ngón tay ấm áp của anh và gió đêm lạnh lẽo cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.
Đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là nơi mái hiên anh đứng bên em chiều mưa ấy.
“Hắt xì!” Hồ Đào hắt xì một cái.
“Không sao chứ?” Lâm Hướng Tự lo lắng nhìn cô.
“Hơi choáng.” Hồ Đào nói.
Xe dừng lại bên đường, Lâm Hướng Tự suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu đến một nơi.”
Nơi Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào đến là căn hộ gần trường mà anh đã mua cho Hồ Đào, nơi cô ở trước khi gặp tai nạn. Lúc rời đi, Hồ Đào đã thu dọn sạch sẽ, có lẽ cô không bao giờ nghĩ tới việc sẽ trở lại nơi này.
Trước cửa có một đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn. Lâm Hướng Tự mở tủ giày ra, thấy một đôi dép khác màu xanh, hẳn là mua cho anh, thế nhưng anh chưa từng ghé qua một lần.
“Đây là nhà cậu sao?”
Lâm Hướng Tự lắc đầu, ngồi xổm xuống giúp Hồ Đào cởi giày khiến cô hơi giật mình. Anh giúp cô xỏ dép lê vào, nói: “Đây là nhà cậu.”
“Vậy sao cậu lại có chìa khóa?”
Lâm Hướng Tự bất đắc dĩ, đành phải nói cho cô rằng căn hộ này là do anh đứng tên, Hồ Đào chỉ là khách thuê.
“Sao cậu lại đem nhà cho tôi ở?”
“Tôi muốn cậu sống tốt một chút.”
“Sao lại thế?”
“Vì tôi không chịu được cảnh cậu sống không tốt.”
Hồ Đào bệnh nặng chưa lành, lại phải dầm mưa, rất nhanh liền bị đau đầu và phát sốt nhẹ. Lâm Hướng Tự muốn đưa cô đi bệnh viện nhưng cô nhất định không chịu.
“Không đến bệnh viện đâu,” Hồ Đào bày ra dáng vẻ ghét bỏ, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, “Tôi ghét nơi đó lắm.”
Lâm Hướng Tự cũng không nỡ ép cô, cũng may trước đây cô đã chuẩn bị sẵn hòm thuốc trong nhà. Mỗi loại thuốc được phân chia rõ ràng, bên cạnh còn viết rõ liều lượng và hạn sử dụng. Lâm Hướng Tự biết những dòng đó là cô viết cho anh, dù không biết khi nào anh sẽ đến đây nhưng cô vẫn chuẩn bị kỹ càng đề phòng bất trắc.
Cô vẫn luôn ở phía sau anh, âm thầm vì anh mà làm rất nhiều việc nhỏ, có lẽ chính cô cũng chẳng đếm nổi những việc cô đã làm.
“Cậu ngủ một giấc đi, ngủ dậy vẫn thấy không khỏe thì chúng ta đi bệnh viện nhé?”
Hồ Đào gật đầu.
Lâm Hướng Tự ngồi cạnh Hồ Đào, lẳng lặng nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong đầu vẫn là khung cảnh náo nhiệt ồn ào của buổi biểu diễn, bài hát vừa được nghe như vẫn văng vẳng bên tai, Lâm Hướng Tự khẽ đưa tay chạm lên trán Hồ Đào, bàn tay khựng lại giữa không trung, một lát sau anh mới thu tay về. Anh nhẹ cúi người, âu yếm đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nhẹ như vậy, dịu dàng như thế, đến nỗi không ai phát hiện ra.
Tựa như cánh bướm phiêu du, khi bay qua biển cả bao la, bất chợt dừng chân trên một nhành cây trôi nổi.
Anh nợ cô một nụ hôn, nợ biết bao năm dài đằng đẵng.
Thế nhưng khi anh trả cho cô nụ hôn ấy, cũng là lúc cô đang say giấc nồng.
Trời hửng sáng, xa xa, bầu trời đêm xanh thẫm bị bao phủ bởi ánh bình minh đỏ hồng.
Lâm Hướng Tự ngồi bên mép giường canh giấc ngủ cho Hồ Đào suốt một đêm, bệnh dạ dày bỗng nhiên tái phát. Khi còn đi học sức khỏe anh rất tốt, mấy năm nay về nước gây dựng sự nghiệp, ngày đêm đảo lộn, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, tất cả chuyện trong công ty anh đều đích thân theo dõi, lâu dần bị bệnh dạ dày.
Dạ dày đau như bị xuyên thủng, Lâm Hướng Tự đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi, ở hiệu thuốc có thuốc dạ dày nhưng anh không dám đi, sợ sẽ làm Hồ Đào tỉnh giấc.
Dạ dày anh quặn thắt, đau đến chết đi sống lại.
Thế nhưng vẫn không so được với nỗi đau cô phải chịu đựng, Lâm Hướng Tự nghĩ, khoảnh khắc Hồ Đào rơi xuống từ vách núi đó, đau đớn đến nhường nào?
Mà hiện giờ, cô an tĩnh nằm trước mắt anh, say sưa chìm trong giấc ngủ. Tưởng tưởng đến chuyện không thể gặp lại cô nữa, cùng cô vĩnh viễn chia lìa, Lâm Hướng Tự thầm nghĩ, cho dù có phải moi hết ruột gan, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Cô từng nói, còn sống, cũng đủ khiến người ta rơi lệ.