Cô xỏ dép lê mở cửa bước ra ngoài, phát hiện ra thật sự có bữa sáng, là sữa đậu nành và quẩy nóng, món ăn mà cô nhớ nhất suốt khoảng thời gian ở Úc, Hồ Đào bỗng rưng rưng.
“Anh dậy từ bao giờ thế?”
“Sớm hơn em một chút thôi,” Lâm Hướng Tự nói, “Anh hâm nóng lại cho em rồi đó, em mau ăn đi.”
Hồ Đào biết anh nói dối, nhà anh cách xa nội thành, không có quán chuyên bán quẩy nóng và sữa đậu nành. Chắc chắn anh đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, lái xe vào nội thành mua về rồi hâm nóng lại cho cô.
“Ngon không?”
“Ngon lắm,” Hồ Đào nói, “Ăn cả đời cũng được.”
Lâm Hướng Tự nhoẻn miệng cười tươi, đưa tay vỗ vỗ đầu cô.
“Đợi em ăn xong, anh dẫn em đến một nơi.”
Nơi Lâm Hướng Tự đưa Hồ Đào tới là nghĩa trang thành phố C.
Bà Hồ và Hứa Nhiên Nhiên đều được chôn cất tại đây. Lâm Hướng Tự mua hai bó hoa bách hợp bên ngoài nghĩa trang, đặt chúng trước hai bia mộ.
Mộ cửa Hứa Nhiên Nhiên nằm trước mộ bà Hồ, Lâm Hướng Tự nắm tay Hồ Đào đứng lặng trong chốc lát, không ai nói câu gì.
“Nhiên Nhiên,” lúc chuẩn bị rời đi, anh mới mở lời, “Nhiên Nhiên, đến bây giờ tôi vẫn cho rằng, cậu không nên cứu tôi. Tôi luôn nghĩ, nếu cậu còn sống trên đời, cậu sẽ có tương lai xán lạn ra sao. Cậu nhất định sẽ hạnh phúc hơn lúc hai mươi tuổi, sẽ có một gia đình, sẽ gặp được một người yêu thương cậu hơn tôi, sẽ có những đứa trẻ đáng yêu…… Nhiên Nhiên, xin lỗi cậu.”
“Nhiên Nhiên, cũng cảm ơn cậu.”
Hồ Đào hơi ngập ngừng, mấp máy môi, rồi lại lắc đầu không nói gì.
Sau khi tạm biệt Hứa Nhiên Nhiên, họ đi đến trước mộ bà Hồ. Trên mộ đặt một bó hoa hồng trắng còn tươi, Hồ Đào biết nhất định ông Hồ Cận vừa tới. Khi hạ táng bà Hồ, ông Hồ mua thêm mộ địa bên cạnh, không thể bên nhau trọn kiếp, ông mong khi từ trần có thể được chôn chung huyệt với bà.
Lâm Hướng Tự nói: “Dì à, con là Lâm Hướng Tự đây, không biết dì còn nhớ con không ạ? Con vẫn luôn nhớ dì lắm, chè xoài bột báng dì làm là ngon nhất, dì đi nhiều năm vậy rồi, con vẫn chưa ăn được bát chè xoài bột báng nào ngon hơn.”
“Con đưa Hồ Đào từ Melbourne về đây rồi, không biết dì có đồng ý,” Lâm Hướng Tự ngại ngùng xoa xoa mũi, sau đó nghiêm túc hỏi, “Dì à, dì giao Hồ Đào cho con được không ạ?”
Hồ Đào đứng bên cạnh, vẫn luôn cụp mắt không biết đang nghĩ gì. Thế nhưng khoảnh khắc nghe thấy Lâm Hướng Tự chân thành hỏi “Dì à, dì giao Hồ Đào cho con được không ạ?”, cô bỗng bật khóc, nước mắt như mưa.
Một cơn gió thổi qua, thổi bó hoa hồng trắng trước mộ bà Hồ nở rộ.
Bọn họ rời khỏi nghĩa trang, quay lại xe.
“Tiếp theo mình đi đâu?”
“Về nhà nhé.” Anh nói, “Anh nấu cơm cho em ăn.”
“Được,” Hồ Đào suy nghĩ một lát, sau đó dè dặt đưa ra yêu cầu, “Anh bỏ ớt vào được không? Thật nhiều thật nhiều ớt nhé?”
Lâm Hướng Tự cười gật đầu, có lẽ là vì cảm thấy quá yên ắng, anh mở radio trong xe lên.
“Đài này vẫn hoạt động cơ đấy,” Hồ Đào nói, “Hồi cấp ba em thích nghe đài này nhất. Mỗi ngày sau khi tan học đều cắm tai nghe để nghe radio trên đường về nhà, anh còn nhớ không, khi đó điện thoại của em vẫn là màu hồng phấn đó.”
“Anh nhớ.”
Tiếng nhạc vang lên, người dẫn chương trình nói: “Chắc các quý thính giả đều biết, hôm nay, ngày 17 tháng 1 năm 2015, Châu Kiệt Luân và Côn Lăng cử hành hôn lễ tại nhà thờ Selby ở Vương quốc Anh, thanh xuân của biết bao người cũng bởi vậy mà kết thúc.”
Người dẫn chương trình có phần tiếc nuối: “Năm 2000, Châu Kiệt Luân ra mắt với album cùng tên “Jay”, chớp mắt đã qua mười lăm năm, các cô cậu thiếu niên mê mẩn nhạc Châu Kiệt Luân ngày đó đến nay đều đã trưởng thành. Không biết bây giờ bạn có còn nghe nhạc Châu Kiệt Luân nữa hay không? Chẳng hay người từng cùng bạn nghe nhạc Châu Kiệt Luân khi đó, giờ đây đang ở nơi nào? Hai người có còn bên nhau nữa hay không? Cả hai còn nhớ hay đã quên đi người ấy?”
Trong lúc đợi đèn đỏ, ngón tay Lâm Hướng Tự khẽ gõ lên vô lăng, anh bỗng thấp giọng mở lời: “Lần trước anh đọc sách, đọc được một đoạn này.”
Hồ Đào nghiêng đầu nghe anh nói, khuôn cằm anh cương nghị, sống mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt hoàn mỹ dịu dàng. Đã nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng anh lại càng ngày càng thêm anh tuấn, quả thực Thượng Đế đã yêu thương anh vô cùng.
Lâm Hướng Tự nghiêm túc nói: “Nếu mỗi người đều là một hành tinh nhỏ, thì những người thân và bạn bè đã mất đi của một người sẽ là vật chất tối xung quanh người đó. Tôi tha thiết cầu mong được gặp lại người, dù biết rằng sẽ chẳng cách nào gặp lại người được nữa. Nhưng lực hấp dẫn của người vẫn luôn tồn tại. Tôi cảm kích vì chùm tia sáng của chúng ta từng đan vào nhau, và người đã vĩnh viễn thay đổi quỹ đạo của tôi. Cho dù chẳng thể trùng phùng, người vẫn luôn là nguyên nhân để hành tinh của tôi mãi mãi không tàn úa, là một phần vĩnh cửu trong vũ trụ của tôi.”
Tôi tha thiết cầu mong được gặp lại người, dù biết rằng sẽ chẳng cách nào gặp lại người được nữa.
Hồ Đào nhất thời không biết nói gì cho phải, cô ngây người nhìn anh, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
“Và anh, sẽ tiếp tục tồn tại trong vũ trụ của em, chiếu sáng cho em mãi đến ngày tận thế, mãi đến ngày vũ trụ nổ tung. Hồ Đào,” anh chân thành nhìn sâu vào đôi mắt cô, ngoài ô cửa sổ là tuyết trắng ngợp trời, “Anh yêu em.”
“Anh cũng không biết còn điều gì đang chờ anh phía trước, nhưng Hồ Đào, anh yêu em, anh muốn vì em mà che mưa chắn gió.”
Cô đã đợi chờ trong suốt mùa đông dài lạnh giá, cuối cùng cũng đợi được ánh nắng chan hòa đủ làm tan chảy sông băng.
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống. Cô nghẹn ngào hồi lâu, mãi mới có thể cất lời: “Em cũng yêu anh.”
Một cơn gió mạnh thổi tới, thổi cánh hoa đào trong hồi ức lả lướt phiêu dạt tới phương xa.
Bay qua muôn vàn ngày đêm, mang theo mọi ưu thương từng có.
Em yêu anh, thời gian thấm thoắt, năm tháng tựa thoi đưa, em dùng cả sinh mệnh của mình, yêu anh tha thiết.
Hôm nay là một ngày rất bình thường của thành phố C. Năm, sáu giờ chiều, đường phố tắc nghẽn, đèn đỏ sáng trưng như tạo thành một dòng sông tĩnh lặng. Thế nhưng ai cũng kiên nhẫn đợi chờ, bởi mỗi người đều biết rằng chắc chắn sẽ đến lúc phố phường thông thoáng. Tựa như đời người, dù phải chống chọi với bão táp mưa sa, nhưng chỉ cần kiên nhẫn đợi chờ, sẽ có thế thấy được cầu vồng diệu kỳ sau cơn giông bão.
Chờ thêm chút nữa, ai cũng sẽ có thể về nhà.
Radio trong xe đang phát bài “Ngày nắng” của Châu Kiệt Luân: “Phải chờ bao lâu nữa tôi mới có thể ở bên cạnh em đây….”
Khuôn mặt Hồ Đào vì hơi nóng của điều hòa mà trở nên phiếm hồng, cô dựa vào cửa sổ xe, mơ màng như sắp ngủ thiếp đi. Lâm Hướng Tự buông một bàn tay đang đặt trên vô lăng xuống, dịu dàng bao bọc lấy tay cô.
Hồ Đào không ngăn được cơn buồn ngủ, mi mắt cố mở ra nhưng không được. Ở khoảnh khắc trước khi đôi mắt hạnh khép lại, cô lại nhìn thấy vật trang trí trong xe của Lâm Hướng Tự. Là hai con thỏ làm bằng gốm sứ, một con cầm trái tim, một con cầm chiếc đồng hồ.
“Từ hôm nay trở đi, em trao trọn trái tim mình cho anh, hy vọng anh có thể giữ gìn thật tốt.”
“Được, từ hôm nay trở đi, anh giao cả quãng đời còn lại cho em, hy vọng có thể bên em trọn đời trọn kiếp.”
Ta yêu nhau, dài lâu như thế.
Hồ Đào đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô quay về ngày đầu tiên gặp Lâm Hướng Tự.
Anh ngồi trên bờ tường, đung đưa đôi chân thon dài, không nhanh không chậm mà quay đầu lại cười với cô. Bầu trời tháng chín xanh thẳm tươi mát, trong veo như vừa được gột rửa, những tán cây ngô đồng như đang mở rộng chào đón anh, lá cây xanh mướt một màu. Ánh mặt trời hơi cúi người, hôn khẽ lên gương mặt thanh tú của người thiếu niên, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Đó là khoảnh khắc mở đầu của thanh xuân, như ánh mặt trời mong manh của mỗi sớm tinh mơ, như hạt giống chen đất nảy mầm, như dòng suối trong lành chảy về những con sông, như dòng sông miệt mài hướng về biển lớn, như những đám mây tan về phía chân trời.
Như anh, xuất hiện trong sinh mệnh của cô, khiến cô trở tay không kịp.
Anh đưa tay ra, cười nói với cô: “Xin chào, tôi là Lâm Hướng Tự, ‘Lâm’ ghép từ hai chữ ‘Mộc’, ‘Hướng’ trong hướng Nam, ‘Tự’ nghĩa là hòn đảo nhỏ, rất vui được gặp cậu.”
“Tôi là Hồ Đào, ‘Hồ’ ghép từ ‘Dương’ và ‘Đích’, Đào nghĩa là hoa đào, rất vui được gặp cậu.”
Lần đầu gặp được người, lại cứ ngỡ đã quen biết từ lâu. Từ ban ngày cho tới lúc trăng lên, ngày đêm hoài thương nhớ.