Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió

Chương 8: Năm 2004



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chú thích: Thất lý hương là tên một bài hát của Châu Kiệt Luân, đây là một ca khúc mang màu sắc thanh xuân và thấm đẫm dư vị của mối tình đầu, có giai điệu bắt tai và ca từ rất đẹp, mọi người có thể nghe thử tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=t3_m3V4h5f0

1.

Đội tuyển Olympic của trường nhanh chóng được thành lập, trong đội có bốn mươi thành viên, sau giờ học sẽ đến lớp học mà nhà trường chỉ định để được bồi dưỡng.

Bạch Đông Viễn, người có mối quan hệ rất tốt với Lâm Hướng Tự cũng trúng tuyển. Bạch Đông Viễn là một con người vô cùng kỳ lạ, vẻ ngoài lạnh như băng, ngoại trừ Lâm Hướng Tự cũng chỉ nói chuyện với Hồ Đào và một số ít người khác, còn lại hầu như không tiếp xúc với người ngoài. Ngày thường, thành tích của cậu ta thảm hại đến không nỡ nhìn, đến hôm thi chọn đội tuyển bỗng nhiên được Văn Khúc Tinh quân* phù hộ, cứ như vậy mà trúng tuyển, một bước lên mây, trở thành “hắc mã hoàng tử”**.

*Chú thích 1: Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian

**Chú thích 2: “Hắc mã” ý chỉ người bất ngờ vượt lên ngoài mong đợi.

Lâm Hướng Tự từng nói với Hồ Đào: “Bạch Đông Viễn mới thực sự là một thiên tài, cậu ta đang ẩn mình ‘tu luyện’, sau này các cậu sẽ biết.”

Hồ Đào trượt đội tuyển, buồn bã mất một thời gian. Lâm Hướng Tự thấy cô rầu rĩ không vui, liền chủ động đề nghị bổ túc kiến thức cho cô vào cuối tuần, dạy cho cô tất cả những phương pháp làm bài hữu dụng mà anh biết. Khi đó McDonald’s, KFC chỉ mới trở nên phổ biến, vẫn chưa có học sinh kéo bè kéo cánh đến đó để làm bài, hai người họ dựa theo quy tắc cũ, cùng nhau tới thư viện thành phố.

Tới nơi, Hồ Đào mới phát hiện ra mình quên mang theo thẻ thư viện. Thấy Hồ Đào ủ rũ không vui, Lâm Hướng Tự liền kéo nhẹ móc khóa trên cặp cô, an ủi: “Cậu cứ từ từ đã, để tôi đi mượn cho cậu.”

“Phiền phức lắm, thôi không cần đâu.” Hồ Đào chần chừ nói.

Lâm Hướng Tự bĩu môi: “Nhìn kìa, thấy người vừa ra ngoài kia không? Nhìn đồng phục xem, cùng trường với bọn mình đấy.”

“Cậu quen à?”

“Không quen, nhưng tôi là ai chứ? Đường đường là Lâm đại soái ca, mượn cái thẻ thư viện thì có khó khăn gì?” Lâm Hướng Tự phản bác.

Nói xong, Lâm Hướng Tự đi lên trước, nói với nữ sinh đối diện ý muốn của mình. Nữ sinh kia cũng thật tốt bụng, liền đem chiếc thẻ thư viện đang kẹp giữa cuốn sách ra đưa cho anh.

“Cảm ơn, cậu cũng học Nhất Trung đúng không? Thứ hai tuần sau tôi sẽ đem trả cho cậu nhé.”

“Được.” Nữ sinh kia gật gật đầu: “Tôi là Hứa Nhiên Nhiên lớp 11A7.”

“Vậy hẹn gặp lại.” Lâm Hướng Tự nói.

Lâm Hướng Tự quay lại đưa thẻ thư viện cho Hồ Đào, không quên nhướng mày kiêu ngạo: “Tôi vừa xuất chiêu, đảm bảo không thành vấn đề.”

“Khiếp,” Hồ Đào bĩu môi, cẩn thận cầm tấm thẻ thư viện Lâm Hướng Tự đưa đến. Để đảm bảo, cô nhanh nhẹn ghi nhớ số thẻ: “Uầy, đây là một mỹ nhân đấy.”

Lâm Hướng Tự chẳng mấy hứng thú, chỉ liếc mắt nhìn qua tấm ảnh trên thẻ, ngả ngớn nói: “Đẹp đến đâu cũng không bằng cậu được, vừa lòng chưa?”

“Tôi thấy cô ấy đẹp theo kiểu rất cổ điển, tôi và bức ảnh chụp của cô ấy trông hoàn toàn khác nhau, làm sao bây giờ?” Hồ Đào lo lắng hỏi.

“Sao cái gì mà sao, lát nữa cậu cứ cúi thấp đầu xuống, khi đăng ký mượn sách nhớ đừng viết sai tên và số thẻ đấy.”

Thư viện thành phố có lịch sử khá lâu đời, bên trong còn trưng bày cả cổ vật, Hồ Đào nín thở, rón rén bước đi.

Lâm Hướng Tự tìm thấy một chỗ ngồi bên cửa sổ, liền đặt cặp sách xuống, lười biếng vươn vai: “Tôi đi tìm xem có quyển sách nào hay ho không.”

Lâm Hướng Tự rất thích đọc tiểu thuyết Kim Dung, nhà anh có trọn bộ đầy đủ các tác phẩm, được mẹ anh giữ gìn như kho báu, thế nên Lâm Hướng Tự cũng không dám động vào. Anh tìm thấy cuốn “Bạch mã khiếu tây phong” ở một góc khuất, liền giơ khoe với Hồ Đào. Hồ Đào nghi hoặc cầm cuốn sách lật qua lật lại, hạ giọng hỏi: “Cuốn này là Kim Dung viết á? Sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ?”

“Tóc dài não ngắn,” Lâm Hướng Tự lắc đầu, cũng hạ giọng thật thấp: “ ‘Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên’*, cậu từng nghe thấy hai câu thơ này chưa, cuốn này chính là ‘Bạch’ được nhắc đến trong đó đấy.”

*Chú thích: Đây là hai câu thơ được ghép nên từ chữ đầu tiên trong tựa đề của 14 bộ tiểu thuyết Kim Dung.

Bây giờ hai người đều đang ngồi xổm, để có thể nghe rõ giọng nói rất nhỏ của đối phương, khoảng cách của họ rất gần. Hồ Đào chỉ cần hơi nghiêng đầu, nâng mắt lên là có thể nhìn nhìn thấy rõ lông mi của Lâm Hướng Tự. Tim cô đập như sấm, liền ôm hết sách vào lòng, dứt khoát đứng dậy làm bộ phải về chỗ ngồi.

Lâm Hướng Tự lấy ra cuốn sách mà thầy dạy Olympic của anh tự biên soạn, dùng bút đỏ khoanh tròn vài tên đề rồi đưa cho Hồ Đào làm thử. Hồ Đào nhìn đề bài, ban đầu còn có thể làm được vài câu, về sau lại không làm thêm được câu nào nữa. Hồ Đào hơi uể oải, viết đề bài lên giấy nháp đưa cho Lâm Hướng Tự. Anh cầm lấy tờ giáp, viết phương pháp giải lên, sau đó lại lấy từ cặp sách ra một cuốn sách giải, lật đến trang có kiến thức này, dùng bút gạch chân rồi đẩy hết sang cho Hồ Đào.

Đây là kiến thức mà giáo viên chưa từng nhắc tới, Hồ Đào thấy vậy liền nghi hoặc viết trên giấy hỏi: “Trong bài kiểm tra có hỏi dạng bài này hả?”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu suốt ngày nghĩ đến lợi ích thôi. Học thêm cũng đâu có thừa, làm càng nhiều bài càng có thể hoàn thiện tri thức.”

Cho dù biết rõ rằng anh không hề có ý chế giễu mình, Hồ Đào vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. Tuy rằng thành tích của cô không tệ, nhưng so với Lâm Hướng Tự thì vẫn còn kém quá xa.

Khi hai người đi từ thư viện về qua sân vận động thành phố, liền thấy hai bên đường dán đầy poster Vương Phi cỡ lớn, người phụ nữ tóc ngắn, mặc một bộ váy trắng, cầm micro đừng trong bóng tối, mặt cúi gằm, không ai đoán được điều mà cô ấy đang suy nghĩ.

Nhan sắc thời thanh xuân của Vương Phi xuất sắc nhường này bảo sao Quách Tĩnh và Tạ Đình Phong mê như điu đổ - Ảnh 4“Thiên hậu Cbiz” Vương Phi thời trẻ

Hồ Đào dừng chân, ngẩng đầu lên nhìn: “Đẹp quá.”

Lâm Hướng Tự nhún vai: “ ‘Lúc sinh thời, gặp gỡ nơi ngõ hẹp là chuyện cuối cùng cũng không tránh khỏi’* con gái các cậu đều thích kiểu này.”

*Chú thích: Trích lời bài hát “Lưu niên” của Vương Phi. Link nghe:https://www.youtube.com/watch?v=49_nrcJ95PM

Hồ Đào bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Cậu từng đi đến buổi biểu diễn nào chưa?”

“Chưa, sao thế?” Lâm Hướng Tự liếc mắt nhìn cô một cái.

“Có phải tôi vẫn đang cầm rất nhiều băng nhạc của cậu đúng không? Sau này chúng ta hãy cùng nhau đến thật nhiều buổi hòa nhạc đi, xem được một người tôi trả lại cho cậu một cái, để xem nào, nhiều phết đấy, Vương Phi, Châu Kiệt Luân, Thái Y Lâm…”

Lâm Hướng Tự nghẹn họng đứng nhìn Hồ Đào, da mặt của của cô thật ra cũng không mỏng lắm.

“Cậu khôn thật đấy!”

“Có muốn lấy lại băng nhạc không đây?”

Lâm Hướng Tự giơ tay đầu hàng: “Đi đi đi, không đi làm cún.”

2.

“Này, cậu có cảm thấy từ khi Lâm Hướng Tự gia nhập đội tuyển thì cậu ấy dường như thay đổi hoàn toàn không?”

Một ngày nọ, Trình Khả Hân trộm nói với Hồ Đào.

Hồ Đào quay sang nhìn Lâm Hướng Tự, liền phát hiện ra sách vở trên bàn anh được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng đến kỳ lạ, không chỉ vậy anh còn giả vờ giả vịt đeo một cái mắt kính gọng màu vàng đồng, ngồi nghe giảng vô cùng ngoan ngoãn.

Cái người tên Lâm Hướng Tự này vốn gắn liền với dáng vẻ phóng khoáng phong lưu, bây giờ đeo thêm chiếc kính vào bỗng trở nên thật thanh cao văn nhã.

“Thấy gớm!” Hồ Đào rùng mình.

“Phải không?”

Hồ Đào suy nghĩ: “Để tan học tôi đi hỏi xem sao.”

Nhưng khi tan học, Hồ Đào bị Trình Khả Hân kéo đi vệ sinh, lúc quay lại lớp đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Hướng Tự. Trời xui đất khiến, cả ngày hôm nay cô không hề có cơ hội để có thể nói chuyện riêng với anh.

Mãi đến một lúc lâu sau, Hồ Đào mới gặp được Hứa Thành, một cậu bạn cùng đội bóng rổ khá thân thiết với Lâm Hướng Tự.

Hồ Đào hỏi cậu ta: “Lâm Hướng Tự đâu? Đang chơi bóng rổ à?”

“Bóng banh gì tầm này nữa, đang học đội tuyển rồi.”

“Học tuyển sao?” Hồ Đào cau mày suy nghĩ: “Cậu ấy đang ‘đánh trận’ gì trong đội tuyển à? Sao tự nhiên học hành chăm chỉ thế?”

“Phải, mà cũng không phải đâu.” Hứa Thành nói đầy ẩn ý.

Hồ Đào nghi hoặc: “Chuyện gì thế?”

“Cậu trực tiếp đi hỏi cậu ta đi,” Hứa Thành nhún vai: “Ai kia dạo này vừa gặp được tình yêu đích thực đấy.”

Hồ Đào đã lờ mờ đoán được ý tứ trong câu nói mờ ám của cậu ta. Cô đứng yên tại chỗ, giống như bị một tia sét từ trên trời đánh trúng, cảm thấy cả người rã rời.

Hứa Thành giơ tay ra quơ quơ trước mặt Hồ Đào: “Hồ Đào?”

Đến lúc này Hồ Đào mới cố gắng hít thở, nhẹ giọng hỏi: “Là ai thế?”

Hứa Thành không nhìn ra được sự khác thường của Hồ Đào, mồm năm miệng mười nói: “Hứa Nhiên Nhiên lớp 11A7, cũng không biết vì sao lại quen nhau nữa. Mà cậu biết đấy, cậu ta đánh nhanh thắng nhanh, tán gái vèo vèo như gió. Dạo này chỉ gặp được cậu ta ở thư viện hoặc lớp học tuyển thôi.”

Hồ Đào cảm thấy có một luồng suy nghĩ lóe trên trong đầu mình, nhưng cô không cách nào nắm bắt được nó.

Cô hé miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới phát hiện ra cổ họng mình khô rát, nói không nên lời.

Trên hành lang có mấy cậu nam sinh đi đến, hô lớn tên Hứa Thành. Cậu ta cười đập tay cùng bọn họ, nhìn thấy Hồ Đào vẫn đứng yên tại chỗ liền nói: “Trong tay cậu ôm sách gì thế? Để tôi cầm giúp cậu.”

Lúc này Hồ Đào mới lấy lại tinh thần, đưa đống sách cho cậu ta.

Trong khoảnh khắc, bộ não Hồ Đào bỗng nhiên có phản ứng. Hứa Nhiên Nhiên lớp 11A7? Chẳng lẽ là người đã cho cô mượn thẻ thư viện đó hay sao?

Cô khó khăn mở miệng: “Nữ sinh đó có mái tóc rất dài đúng không, giống con gái vùng Giang Nam thường được miêu tả trong các bài thơ, phải chứ?

“Hình như là thế,” Hứa Thành gãi đầu: “Thật sự tôi không nhớ rõ lắm đâu, con gái đều trông khá giống nhau mà.”

Sau đó cậu ta trộm liếc mắt nhìn Hồ Đào một cái, rồi lại kiên định nói: “Ngoại trừ cậu ra.”

Hồ Đào không có tâm trạng để đùa giỡn với cậu ta, ngẩn ngơ đứng đó. Hứa Thành đứng bên cạnh bỗng nảy ra một ý: “Lớp học tuyển của họ ở sau tòa nhà kia kìa, để tôi đứa đậu đi rình xem sao nhé, đi thôi.”

Lớp học tuyển ở khác tòa với khu mà Hồ Đào học, thông với nhau bằng một cái hành lang, Hồ Đào chưa từng đi qua bên đó.

Hứa Thành ra hiệu im lặng, kéo Hồ Đào trốn ở góc tường. Hồ Đào nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, liền thấy được Lâm Hướng Tự.

Anh ngồi ở bàn thứ ba từ dưới lên, vừa xoay cây bút trong tay vừa nghiêng đầu nói chuyện với nữ sinh bên cạnh. Hồ Đào đứng bên ngoài cửa sổ, không khỏi suy nghĩ xa xôi. Tóc mái của anh hơi dài, hơi che đi vầng trán và đôi mắt.

Đúng lúc đó, nữ sinh ngồi bên cạnh Lâm Hướng Tự ngẩng đầu lên. Ở vị trí này, Hồ Đào chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô gái đó, ánh hoàng hôn buổi chiều tà dịu dàng ôm lấy cô ấy, tựa như khung cảnh trong những cuốn truyện cổ tích, đẹp đến diệu kỳ.

Đây là lần đầu tiên Hồ Đào nhìn thấy Lâm Hướng Tự bày ra vẻ mặt dịu dàng như thế. Trong trí nhớ của cô, anh vĩnh viễn luôn là cậu thiếu niên ngồi trên đầu tường nở nụ cười hờ hững, phóng khoáng phong lưu.

Thật không ngờ được, năm năm trôi qua nhanh như chớp mắt, những năm tháng ấy đều đã rời xa, và anh cũng bỏ đi rồi, chỉ còn mình cô cố chấp đứng đây chờ đợi.

Hồ Đào cứ đứng mãi ở bên ngoài phòng học như thế, không biết Hứa Thành, người đưa cô tới đây đã đi trước từ bao giờ. Khi Lâm Hướng Tự tan học, đeo cặp chéo một bên vai bước ra ngoài với dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường lệ, nhìn thấy cô liền nhướng mày: “Sao cậu lại đứng ngây người ở đây thế?”

“Không có gì, đáng lẽ muốn tìm cậu có việc nhưng tự nhiên quên mất rồi.”

“Não cá vàng,” Lâm Hướng Tự cười cười: “Tiện đây, tôi mời cậu uống trà sữa nhé.”

Lâm Hướng Tự vừa dứt lời, liền thấy Hứa Nhiên Nhiên đeo cắp sách bước ra từ trong phòng học, cúi đầu, dáng vẻ vội vàng. Lâm Hướng Tự thấy vậy lớn tiếng gọi: “Hứa Nhiên Nhiên!”

Cô ấy quay đầu lại, nhìn Lâm Hướng Tự, rồi lại nhìn Hồ Đào.

Lâm Hướng Tự vừa cười vừa vẫy vẫy tay: “Tạm biệt nhé.”

“Tạm biệt.” Cô ấy nhỏ giọng đáp, sau đó chạy đi.

Hồ Đào hỏi: “Không đưa người ta về nhà à?”

Lâm Hướng Đảo giật mình, phát hiện ra ý tứ trong lời nói của cô, liền xấu hổ gãi gãi đầu: “Làm gì đã đến mức đấy.”

Hồ Đào gật đầy, xoay người, bỗng thấy trước mắt tối sầm, cả người hơi lảo đảo. Lâm Hướng Tự kịp thời giơ tay ra đỡ lấy cô: “Cẩn thận chứ.”

Hồ Đào xua xua tay: “Đứng lâu rồi nên chân hơi tê.”