Anh Thích Em Như Vậy

Chương 37: Room tour phòng vợ



Diêu Mỹ Nhân vẫn theo chủ trương: ai về phòng người nấy.

Nhưng chồng cô thì không.

Anh ở phòng anh, tắm táp xong lại mặt dầy mò sang phòng vợ. Cả hai người không có thói quen chốt cửa phòng, vì họ trước đây đều cho rằng mình với đối phương không tới mức sẽ sang phòng nhau. Lạnh nhạt tới mức dửng dưng, dù có mở cửa mời thì cũng chả ai thèm vào phòng ai làm gì. Mọi tương tác chỉ là ngồi nói chuyện về việc của gia đình nội - ngoại tại phòng khách.

Giờ khác rồi, cô không hoan nghênh thì anh cũng bất chấp.

Phí Thiệu Dương thấp thỏm hồi hộp hé cửa, ngó vào không thấy người đâu. Anh nhìn phòng thay đồ sáng đèn, đoán có lẽ Diêu Mỹ Nhân ở đó.

Căn hộ của họ rất rộng, chỉ có 2 ngủ 1 khách, nhưng mỗi phòng ngủ đều đủ tiện ích từ nhà tắm tới phòng thay đồ tích hợp để đồ. Thậm chí mọi nơi đều có hệ thống hút ẩm và điều chỉnh nhiệt độ riêng. Phòng cô có tủ rộng thiết kế để cả váy vóc, túi xách, giầy dép, trang sức. Phòng anh có thêm cả khu vực trưng bày đồng hồ và nước hoa.

Chung nhà, tài sản đứng chung tên, nhưng chủ nhà lại không hề biết hết về nhà của mình. Anh không biết phòng cô như nào, cô chẳng bận tâm anh có gì trong phòng riêng. Cô chỉ yêu cầu duy nhất một việc là anh không được đưa người phụ nữ khác về nhà. Cô đồng ý anh có nhân tình, nhưng tuyệt đối không cho phép anh làm bẩn nơi gọi là “nhà”. Tài sản và địa bàn, cũng như thể diện của cô không thể bị làm lem luốc.

Anh nhìn quanh căn phòng của vợ, một sự ấm áp dâng lên bởi thiết kế xinh yêu với tone màu be vừa dễ thương vừa hiện đại.

Đi vào thêm vài bước, anh nhận ra chủ nhân căn phòng này đã dành rất nhiều tâm huyết, chứng tỏ cô rất yêu bản thân.

Thảm chân cũng dễ thương, rèm cửa cũng dễ thương, đèn ngủ nhìn lạ lạ cùng tone màu, đèn chùm cao cấp không diêm dúa. Cứ nghĩ vợ anh thích những màu lạnh và trầm, Phí Thiệu Dương cười thầm khi Diêu Mỹ Nhân cũng tâm hồn thiếu nữ đó chứ. Ở góc phòng hướng ra view thành phố là chiếc ghế võng lười. Đầu anh chợt nảy số liên tưởng hình ảnh Diêu Mỹ Nhân ngồi đung đưa ở đó và ngắm nhìn thành phố từ trên cao, dù sáng sớm hay đêm tối đều có vẻ đẹp riêng.

Còn có một máy chiếu lớn đang chiếu phim hoạt hình “Tom và Jerry” trên tường trống phía trước giường ngủ.

Làm sao anh không nhìn giường cho được, bởi mục tiêu của anh là đêm nay phải hạ cánh trên giường vợ mà.

Cơ mà giường này hơi nhỏ, nhỏ hơn giường ở phòng anh. Chăn gối có họa tiết hoa nhí, thêm một gối ôm dài. Phí Thiệu Dương đang nhẩm nghĩ, có anh rồi thì vợ sẽ ôm anh, bỏ cái gối ôm đi cho đỡ chật chội, hợp lý quá chừng luôn ấy.

Và mắt anh bị thu hút bởi chiếc áo lót ren màu nude ở giữa giường, có vẻ bị ném một cách tùy tiện.



Không phải lần đầu Phí Thiệu Dương thấy áo lót phụ nữ, nhưng anh lại rất hứng thú với chiếc áo này của vợ. Đi tới và cầm lên, vừa mềm mại vừa khiêu gợi, Phí Thiệu Dương còn ngửi được mùi thơm đặc biệt. Phải rồi, áo lót của phụ nữ có một mùi hương cực kỳ cuốn hút và có thể gây nghiện. Tay chơi như anh biết mỗi người phụ nữ sẽ có một mùi hương riêng và không ai giống ai.

Anh nhận định mùi của vợ đặc biệt nhất, bởi vừa hít hà đã khiến não anh bị ấn tượng, cảm giác kinh điển chắc cả đời ám ảnh mất.

Hành động kì lạ có vẻ hơi “biến thái” của Phí Thiệu Dương bị Diêu Mỹ Nhân dựa tường ở xa yên lặng đứng nhìn.

Anh nhìn thấy cô thì hơi chột dạ, nhưng vẫn mỉm cười giơ áo lót của cô lên khá vui vẻ.

Ơ mà khoan…

Một tối, vợ anh đổi style xoành xoạch thế?

Lúc đầu thì cuốn khăn tắm. Rồi thay đồ bộ. Giờ thì váy lụa hai dây, lại còn màu đen, có áo lụa mềm mịn khoác ngoài nhưng hờ hững.

Dáng đứng thì…

Thân dựa tường, chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, xương quay xanh lồ lộ quyến rũ chết anh mất.

Rồi dễ thương dữ chưa? Tại sao cả căn phòng dễ thương, cô lại đùng đùng xuất hiện với bộ dạng nữ chủ vừa ngầu vừa “ngon”???

Diêu Mỹ Nhân không hề ngại hay khép nép. Có vẻ là phòng của cô nên cô vô cùng thoải mái và tự tin. Không lên tiếng, mà cô chỉ nhìn và nhìn, đợi Phí Thiệu Dương giải thích về việc anh hiện diện ở phòng cô với hành động kì cục khó hiểu.

- Room tour một chút.

- Ai cho phép?

- Tôi đi vào không thấy em. Nhưng cái này hay đấy!

Phí Thiệu Dương lắc lắc áo lót trước mặt, vẻ hớn hở và mắt sáng bừng như thể phát hiện được bảo bối. Cô đi tới, một phát giật lấy áo của mình rồi đuổi người.



- Tôi phải đi ngủ. Anh về phòng anh đi.

- Em đang xem hoạt hình mà.

Làm sao mà anh về dễ thế được, phải kiếm cớ thôi.

- Tôi mở cho bớt nhàm chán chứ tuổi nào rồi còn xem hoạt hình.

- Tôi thích xem “Tôm và Jerry “

- Kệ anh!

- Phòng tôi không có máy chiếu.

- Xem laptop, điện thoại ấy.

- Mỏi mắt.

- Thì mai tự lắp máy chiếu mà xem.

- Tôi lại muốn xem bây giờ. Thế này đi, tôi ở đây xem hết sẽ về.

- Không.

Cô phũ phàng từ chối nhưng anh cứ ngồi lì trên chiếc ghế đơn. Chán chả buồn nói, Diêu Mỹ Nhân thở dài rồi mặc kệ, cô đâu thể bê anh lên và ném ra ngoài, nên thay vì lèo nhèo thì coi đối phương vô hình cũng được.

Cô khẽ liếc qua thời lượng bộ phim, còn cỡ hơn 15 phút nữa là kết thúc. Ok, cô sẽ nhẫn nhịn thêm chút thời gian ấy.