Anh Trai của Nấm

Chương 15: Lâm Vũ Minh...em sẽ không cho anh đi đâu nữa!



#Anh_trai:

#15: Lâm Vũ Minh...em sẽ không cho anh đi đâu nữa!

"Nấm!!!"

Tôi giật mình, tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, tôi căng mắt nhìn, rồi...tôi lại khóc tiếp! T___T

Chưa bao giờ, tôi thấy cái chữ "Nấm" nó nghe hay đến như vậy, chưa bao giờ tôi khao khát được nghe từ "Nấm" đến như vậy, chưa bao giờ tôi hạnh phúc khi được gọi bằng "Nấm" đến như vậy!

Ông anh trai trời đánh của tôi, đang bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi, lão thở hổn hển, mặt đỏ bừng. Thấy tôi ngồi khóc rũ rượi giữa nhà, lão hoảng quá, lao nhanh xuống chỗ tôi, nhanh chóng cầm tay tôi, lật qua lật lại:

-"Nấm sao vậy, có chuyện gì, lại cắt đứt tay, hay lại đau bụng?"

Nhìn lão lo lắng, vẫn đúng cái kiểu lo lắng như trước tới giờ, tại sao hồi trước cứ thấy lão nói kiểu này, tôi đều cho là lão đóng kịch? Ngốc quá! Thế rồi, tủi thân, thế rồi tự trách mình, thế rồi vì hanh phúc thế rồi, và nhiều thế rồi lắm....tôi ôm chầm lấy lão, khóc ầm lên:

-"Lâm Vũ Minh....coi như anh còn nhân tính, coi như anh còn biết thương người khác, nếu không thì, em sẽ hận anh cả đời!"

-"Nấm, anh xin lỗi mà, anh không tốt, Nấm đừng khóc nữa!"

Lão vỗ nhẹ nhẹ sau lưng tôi, khuôn mặt lão khó coi khủng khiếp, phải rồi, lâu lắm rồi, tôi mới khóc to như thế này, lão sợ là đúng thôi.

Tôi cứ để yên như vậy, tôi thậm chí thấy có yếu đuối hơn một tý cũng được, tôi cứ ôm riết lão, tôi sợ, tôi sợ thật sự, nếu như lần này mà con bỏ tay ra, không biết lão sẽ còn chạy đi đâu.

**

-"Chị Nấm, chị Nấm, anh Vũ Minh, điện thoại kìa, có tiếng nói nãy giờ chị còn không nghe!"

Cái giọng oanh vàng của con bé hàng xóm, thế là phá tan nát hết bầu không khí "như chia hề có cuộc chia li" đầy cảm động giữa tôi và ông anh trai, chết thật, nãy giờ còn chưa tắt máy điện thoại, không biết bố đã nghe thấy được cái gì rồi?

Tôi toan nhặt điện thoại, lão đã ngăn:

-"Bố gọi hả? Nấm đừng nghe, anh trốn về đó, bố biết, bố sẽ giận lắm!"

Nhưng không nghe sao được, bố cũng lo lắng mà, tôi tính phải nói cho bố một câu để bố an lòng thì con bé hàng xóm nhanh nhảu kia đã bớ được điện thoại, nó đã oang oang thông báo:

-"Bác Hùng nói gì cơ, anh Vũ Minh mất tích á?"

-"Anh Vũ Minh về nhà rồi bác Hùng ơi, không mất tích được đâu mà sợ!"

Nói xong, con ranh con đó tắt điện thoại, xong còn quay qua chen vào giữa tôi với lão, nó nhảy tót lên ôm lấy cổ ông anh trai tôi, nó ghì chắc cái đầu vào ngực lão, rồi nó cũng chẳng khác gì tôi, khóc tu tu:

-"Anh Vũ Minh, anh đừng đi đâu nữa nhé, em sợ lắm, chị Nấm cũng sợ lắm, bác Phụng cũng sợ lắm, con Miu, con Míc, con Bin cũng sợ lắm, thế nên, anh đừng bỏ đi nữa nha anh!"

Lão bế con bé lên, vẫn theo thói quen hôn lên trán nó một cái:

-"Anh không đi đâu nữa hết, anh ở nhà với chị Nấm và Bơ thôi, Bơ đừng khóc nữa, anh thương!"

Chưa bao giờ tôi thấy xúc động như lúc đó, chưa bao giờ một câu "anh không đi đâu nữa" của lão lại làm tôi thấy hạnh phúc như vậy!

Nhưng vừa hạnh phúc được mấy giây, lại thấy khuôn mặt của bà cô kia xuất hiện sau cảnh cửa, lão giật mình, tôi cũng giật mình, hai chữ "Vũ Minh" lại được cô ta xướng lên, tôi chẳng hiểu sao nghe chối tai quá, lần này chủ động chạy ra chắn trước mặt lão, mặt đối mặt với bà cô kia, chẳng biết vì xúc động hay tức giận, tôi hét toáng lên:

-"Cô nghe rõ đây, đây là anh trai cháu, đây là Lâm Vũ Minh, và cháu sẽ không cho phép ai đưa anh ấy đi đâu nữa hết, kể cả cô!"

Còn....

(hết chương, ta giải thích chút nè: phải đọc kĩ chap trước, có thấy ta viết: VŨ...Minh...mất...rồi không? Nếu ai tinh ý sẽ thấy toàn dấu 3 chấm, phải nhận ra, đây là bài điền từ vão chỗ trống chứ, tạm giải thích là do sóng điện thoại yếu, nên Nấm nghe nhầm. "Vũ Minh lại mất tích rồi">>> "Vũ minh mất rồi", nhầm hơi tai hại:v:v