Anh Trai của Nấm

Chương 49: Cô bé Giang đó...là người yêu của con à?



Xin chào, Mai Hương chúc các bạn một ngày vui vẻ nhé!

Mai Hương đang khá là vui, ừ, thì thì bây giờ sóng gió qua rồi, mọi chuyện rắc rối, phụ huynh chúng tôi thu xếp ổn rồi.

Kể ra bây giờ mới thấy mẹ ruột Lâm Vũ Minh giỏi, doanh nhân thành đạt có khác, sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, ngon lành cành đào.

Cái tên Quân... rách quần nào đó, ờ nó chính là thằng đăng bài bôi nhọ anh em chúng tôi, tức không, nghe xong lại thấy...biết ơn chị Giang ghê gớm. Phải tôi gặp hắn tối nay có khi anh Quân nào đó sẽ phải ca bài ca "xuân này con không về mất"..hahahaha

Mai Hương đùa vậy thôi, đừng có kích động, giết người là đi tù mọt gông đó các bác ạ.

Chị Giang thì sợ, khóc riết, khóc sưng mắt luôn, lúc đó thấy thương chị ghê, ai bảo chị xinh đẹp quá làm chi cho anh Quân yêu không dứt được, ai bảo chị vô tình làm chi, người ta tỏ tình thì từ chối khéo đi, ai đời phũ phàng:

-"Giang thích Vũ Minh, kể cả không thích Vũ Minh thì Giang cũng không thích một người như Quân đâu!"

Đó, người ta không hoàn hảo chăng nữa, chị cũng nên khéo léo từ chối chứ, để đến lúc người ta cực đoan lên rồi, người ta quay qua ghét Lâm Vũ Minh, ghét cả chị, rồi, liền lụy sang một kẻ....ngây thơ trong sáng vô tội đáng thương là em. T___T

Các bác nhìn gương đó mà rút kinh nghiệm nhá.

Nói vậy chứ thấy chị Giang khóc sưng mắt, tôi lại chẳng dám nói gì, cứ im im.

Cuối cùng chú công an bảo chị là phòng vệ chính đáng, không có tội gì cả, tất cả chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ tội là tội bác phụ huynh nhà anh Quân..rách quần, trước thì nằng nặc đòi kiện cáo, kết quả lúc bị chị Giang kể lại sự tình, thì chỉ biết im thin thít, con trai quý hóa nhà bác, rốt cuộc thì đúng là một thằng chẳng ra gì, bác trai kính mến ạ!!!

Bố mẹ tôi với mẹ ruột lão vẫn là đồng ý gửi cho bác phụ huynh đó một số tiền viện phí, mặc dù tôi nghĩ, chẳng tội gì phải làm thế cả.

Hời....

Nhà mình đâu có nhiều tiền chứ?

Tiếc! Tiếc đứt ruột.

Thế nhưng nhìn thấy Lâm Vũ Minh bình yên bước ra khỏi phòng thẩm vấn, chút tiền đó liền tự động tan vào hư vô. Tôi giật mình phát hiện ra, tiền không còn là thứ tôi quan tâm nhất nữa, hình như tôi tìm thấy thứ còn hấp dẫn hơn cả tiền nữa rồi.... ><

Aaaa, chết tiệt, lâm Vũ Minh, anh trở nên hấp dẫn như vậy từ bao giờ?

(Lâm Vũ Minh: anh vốn vẫn rất hấp dẫn, chỉ tại Nấm không để ý thôi!)

Nhìn thấy lão, nhìn cái mặt đó, tôi chột đạ, rụt cánh tay lại, dấu sau lưng, cái tay hèn hạ hồi nãy đã không thương tiếc mà tát lên mặt lão một cái. T___T

Cơ mà ai bảo lão ngu, hay lo chuyện bao đồng cơ chứ!

Tôi nhìn cái mặt còn có 5 dấu tay của tôi, tự an ủi bản thân mình là: cái tát đó là giúp lão khôn ra.

Đúng rồi, là giúp anh trai ngu ngơ ngờ ngệch của tôi sáng dạ ra!

**

Chỉ tiếc là, cho người ta một bạt tai, đêm về mất ăn mất ngủ các bác ạ. Khổ lắm!!

Lão hiền chẳng nói gì thì thôi, chứ mà mẹ tôi với mẹ lão, cứ xúm vô hỏi:

-"Thằng Quân tát con à?"

-"Không!"

-"Đứa nào đánh con, đứa nào mà ra tay mạnh như vậy chứ?"

-"Thật ra thì...."

Cái "thật ra thì.." của lão làm tôi run lên.

Tôi ngồi trên phòng, hắng giọng ho khan, ho át cả tiếng mấy người dưới nhà nữa, mục đích duy nhất là lão đừng khai tôi ra. Tôi sợ, để hai bà mẹ già đó biết tôi xuống tay không thương tiếc với thằng con trai bảo bối của họ, tôi e là khó được sống yên ổn.

Cuối cùng thì thấy lão không nói gì thật.

Coi như anh còn có chút..nhân tính!

Tôi trên này rướn người ra dỏng tai lên nghe ngóng tiếp.

Lão chắc cũng mệt rồi, nhưng hai bà mẹ thì con sung sức quá, mẹ tôi uống phải mấy cốc bia, bây giờ cứ như người nhà trời, ăn nói hào sảng kinh khủng, thế rồi chẳng hiểu sao bà hồn nhiên hỏi một câu:

-"Vũ Minh, có phải cô bé Giang hồi nãy là...người yêu của con không?"

Câu hỏi của mama làm tôi giật mình suýt rơi xuống giường.

Nhưng đúng là câu hỏi này của mẹ, cũng là câu hỏi của tôi, có đúng là Lâm Vũ Minh thích chị Giang hay không???

Còn...