*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
12.
Thoáng cái lại tới cuối tuần, Cố An nổi hứng bà mai mời tôi về nhà con bé chơi.
Tôi vốn dĩ định từ chối nhưng nghĩ đến gương mặt điển trai của Cố Sâm, lại nuốt những lời đó xuống
Về đến nơi, Cố An một tay nắm tay tôi một tay gọi điện thoại.
“Anh ơi, sao giờ này anh vẫn chưa về?”
“Há? Anh không về á?”
Nghe xong, trong lòng tôi dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả.
Có lẽ không gặp được anh thật rồi.
Cố An vẫn chưa chếc tâm nói với thêm một câu, “Khiết Du cũng về với em đó.”
Ngắt điện thoại nó quay sang nhìn tôi, cười ngượng, “Xin lỗi mày nhé, tối hôm qua anh còn bảo anh sẽ về, nhưng mà hôm nay lại phải đi công tác gấp mất rồi.”
Mặc dù có chút thất vọng nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, đại khái là vì không biết phải cư xử thế nào cho phải nếu như gặp anh để cứu vãn lại hình tượng đã đổ vỡ tan tành kia.
“Không sao, mày nói có rạp chiếu phim ở trong nhà còn gì, hai đứa mình đi xem nhé.”
“Đúng rồi, tao đưa mày đi xem, những lần trước chỉ có một mình xem chán lắm.”
Mặc dù đã biết rằng Cố An là một cô bé có gia cảnh khá tốt, nhưng khi đến đây sự bề thế của ngôi nhà này vẫn khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Xem phim xong cũng khá muộn, hai đứa mới lật đật chia nhau đi tắm.
Tắm xong tôi mới nhận ra mình đã để quên khăn ở bên ngoài.
“Cố An.”
Gọi đến mấy lần mà không thấy hồi âm.
Tôi bắt đầu rét đến cả người run rẩy, đợi Cố An tới nơi chắc thành món thịt đông mất.
Ước chừng khoảng cách từ nhà tắm đến chỗ phòng ngủ cũng không xa cho lắm, tôi định bụng sẽ chạy qua đó, chỉ cần chạy nhanh nhất định sẽ không bị phát hiện.
Cố Sâm không có ở đây, hai bác thì ở thành phố khác, kể cả bị Cố An nhìn thấy cũng chẳng sao cả.
Dù sao cũng đều là con gái mà, cấu tạo cơ thể cũng có khác nhau là mấy.
Cuối cùng tôi cũng bị chính mình thuyết phục, nhưng vừa mới bước được 2 bước thì cửa lớn bất ngờ mở ra.
Tôi sợ tới mức suýt ngã, vội vã quay trở lại nhà tắm.
Chưa kịp đợi tôi mở miệng, từ bên ngoài đã truyền đến giọng nói quen thuộc, “Cố An.”
???
Sao lại là Cố Sâm?
Không phải anh sẽ không về sao?
Tôi đứng như trời chồng, nghẹn ngào cất lời, “Thầy ơi, là em.”
Lần đầu tiên mà chỉ nguyên việc giới thiệu bản thân cũng khiến tôi muốn òa khóc.
Bên ngoài im lặng mất một lúc mới có tiếng đáp lại, “Thật xin lỗi, khi nãy tôi có gọi nhưng không thấy ai trả lời.”
“Vâng, không sao ạ.”
Miệng thì nói vậy nhưng từ tâm can đến da thịt tôi đều sắp đông lạnh cả rồi.
Cho đến khi không cầm cự nổi nữa, tôi đành bất lực cầu cứu, “Thầy ơi, thầy có thể lấy giúp em chiếc khăn tắm được không?”
Nói rồi, tôi cảm thấy cả bầu không gian như lạnh thêm mấy phần
Nhưng kì lạ là, từ chân đến cổ thì lạnh đến mức sởn gai ốc, nhưng mặt và tai thì lại nóng phừng phừng
“Ừm.”
Cùng với đó tiếng bước chân của anh càng lúc càng nhỏ dần, rồi lại lớn dần…
Nghe thấy tiếng gõ, tôi hé cửa, đưa tay ra đón lấy chiếc khăn trên tay Cố Sâm.
Bởi vì không nhìn rõ, trong lúc mơ màng tôi đã chạm vào bàn tay của anh, trái ngược với tôi lúc này, bàn tay anh vô cùng ấm áp, tựa như đã sưởi ấm cho cả người tôi vậy.
“Em cảm ơn”, tôi ngắc ngứ mở lời.
“Không cần khách sáo”, không chỉ có tôi mà cả Cố Sâm cũng vậy, giọng nói của anh hôm nay ngoài sự ấm áp ra còn có vài phần khàn đục nữa.
Tôi quấn khăn cẩn thận rồi rón rén bước ra.
Cố Sâm đứng đợi ở bên ngoài, thấy tôi đi ra thì liền đặt một túi sưởi vào lòng bàn tay tôi.
Sau đó vội vã quay về phòng ngủ của anh ấy, mặc dù cả quá trình diễn ra rất ngắn ngủi nhưng tôi vẫn phát hiện được gương mặt anh hình như đang ửng hồng…
13
Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường Cố An, vừa được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Sâm gọi chúng tôi ra ăn sáng.
“Chuyện tối hôm qua thật sự cảm ơn thầy lắm.”
Cả mặt anh lại ửng hồng, tối hôm qua vì điều kiện ánh sáng có hạn nên tôi chưa nhìn rõ lắm, hôm nay mới phát hiện, Cố Sâm lúc xấu hổ thực sự rất đáng yêu…
14.
Đang ăn dở chừng thì Cố An bất ngờ cất lời.
“Tiểu Du, đàn em tỏ tình với mày hôm qua hình như rất đẹp trai đúng không?”
“Ừm, cũng được.”
Tôi tùy tiện đáp lời.
Cố Sâm đột ngột buông đũa, lấy giấy ăn ra thong thả lau tay.
Cố An suýt thì bật cười, con bé lại hỏi tiếp.
“Thế mày tính sao?”
“Cố An, đừng tùy tiện giúp đỡ người ngoài.”
Cố Sâm đây là đang ăn giấm sao???
Tôi bắt chước anh đặt đũa xuống, không nhanh không chậm rất một tờ giấy ăn ra, “Tao từ chối rồi.”
Chưa đầy một giây sau, Cố Sâm lại cầm đũa lên, gắp đồ ăn vào bát của tôi.
Sau đó hình như phát hiện ra điều gì không đúng lắm, lại gắp vào bát của Cố An nữa.
…
Buổi tối cuối tuần, Cố Sâm đưa hai đứa chúng tôi ra ngoài dùng bữa.
Cố An muốn tạo cơ hội cho tôi và Cố Sâm nên gần đến nơi thì “có chút việc” nên không đi nữa.
Cố Sâm không đắn đo liền đồng ý luôn, chỉ dặn dò đúng một câu, “Chú ý an toàn, cũng không còn bé bỏng gì nữa đâu.”
Dùng bữa xong, anh đứng dậy đi thanh toán, hai cô gái ở bên cạnh bàn của chúng tôi bắt đầu bàn tán ra vào.
“Anh chàng kia đẹp trai quá, tao muốn xin phương thức liên lạc của ảnh.”
Nói rồi lại bổ sung thêm, “Mà không biết anh ấy có người yêu chưa nhỉ?”
Cô gái đi cùng hơi ngận ngự, “Hình như chính là em gái đi ăn cùng thì phải.”
“Bạn gái mà gọi người yêu là thầy á?”
Tôi hơi nóng m.áu, sao mà không được gọi chứ?
“Nói không chừng người ta thích vậy đó, mày không thấy động tác gắp thức ăn của anh chàng kia tự nhiên như thế nào à?”
Từ nóng giận tôi dần dần chuyển sang căng thẳng, nếu như có thật sự bị hai cô gái kia bắt đi mất thì tôi phải làm sao???
Sự thật thì tôi cũng đâu phải bạn gái anh ấy.
Tôi còn đang mải suy nghĩ miên man thì Cố Sâm đã trở lại, anh thuần thục kéo ghế để tôi bước ra rồi dịu dàng nói, “Đi thôi.”
Từ phía sau lại truyền đến tiếng xì xào, “Đã nói rồi, người ta yêu nhau mà.”
15.
Có khá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi khẳng định rằng Cố Sâm có tình cảm với mình vì vậy tôi quyết định đi trước một bước, tỏ tình với anh.
Hôm đó tôi vui vẻ bước về phía văn phòng của Cố Sâm, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nên ứng xử như thế nào nếu như anh ấy nhận lời mình
Nhưng chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng từ bên trong truyền ra.
Theo phép lịch sự, tôi đứng đợi ở bên ngoài đợi cuộc nói chuyện kết thúc rồi mới bước vào, ai ngờ căn phòng này cách âm quá kém.
Tôi thậm chí nghe được rành rọt từng chữ một.
“Thầy ơi, em thích thầy.”
Trái tim tôi trùng hẳn xuống, không ngờ, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng này.
Một lúc sau, Cố Sâm trả lời, vẫn là giọng nói nghiêm nghị và rành mạch như mọi ngày anh lên lớp.
“Thật xin lỗi, là thầy giáo của em, tôi hi vọng em có thể tập trung học tập, đem thời gian và sự tập trung của mình dành cho việc học tập và nghiên cứu…”
Cửa lớn mở ra, nữ sinh dùng hai tay che mặt, khóc tutu.
Tôi rút một tờ giấy ăn từ trong túi ra đưa cho cô ấy.