Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 18: Là Lão Đại Sao?



- 2 ngừơi...đang làm cái gì?_ Khải lắp bắp sợ hãi nhìn 2 thân hình đang quấn quýt trên giừơng. Đôi mắt xanh trợn trừng.

Bình thừơng chỉ cần nhìn cảnh này đã gây ra hiểu lầm lớn. Huống chi, nửa thân trên của Kiệt không mặc gì cả. Vòm ngực rộng lớn cứ như vậy bại lộ trứơc mặt Khải.

- Không phải nh..._ Du định lên tiếng giải thích lại bị Kiệt tà ác đè xuống lại.

- Như anh thấy đấy_ Kiệt nhếch môi lạnh lẽo đáp. Tay còn lại không ngừng trấn áp ngừơi trong lòng.

Nắm tay Khải siết chặt, cũng không hiểu vì sao bản thân lại tức giận đến vậy. Chỉ cảm thấy nơi trái tim thật khó chịu.

- Nhưng... 2 đứa là anh em..._ Khải tuyệt vọng muốn tìm cái lí do.

- Thì sao chứ? Bọn tôi không có 1 chút quan hệ huyết thống nào cả. Anh không có quyền ngăn cản chúng tôi yêu nhau_Kiệt hừ lạnh, đáp. Mấy cái ranh giới nhỏ nhoi này chưa từng làm ảnh hửơng đến hắn.

- Thế nào? Anh còn muốn làm phiền bọn tôi yêu đương, gắn bó?_ Kiệt nhứơng mày muốn đuổi ngừơi.

Du chỉ có thể ở 1 bên liên tục trợn trừng mắt lên nhìn Kiệt. Chết tiệt, bao nhiêu thế võ của cô dứơi tay hắn đều bị vô hiệu hoá cả. Cô căn bản không thể nhúch nhích.

Khải cắn răng quay ngừơi đi về phía cửa nhưng gần tới nơi lại khựng lại.

- Hửm? Chuyện gì nữa?_ kiệt không hiểu nhìn động tác của Khải.

- Anh chỉ muốn nhắc 2 đứa nhanh xuống ăn sáng kẻo trễ học_ Khải không quay đầu, nói. Không ai đoán đựơc cảm xúc của anh lúc này. Chỉ có giọng nói hơi run run như đang kiềm nén điều gì đó.

- Đã biết_ Kiệt cụt lủn đáp 2 tiếng.

Khải quay ngừơi liền rời khỏi. Anh sợ nếu đứng ở đó thêm chút nữa anh sẽ không kiềm lòng đựơc mà chạy đến bên Du.

Trong phòng. Kiệt rốt cuộc cũng buông cái tay đang che miệng Du ra.

Chát... Ngay lập tức, 1 cái tát vang dội đập thẳng làm má trái của Kiệt.

- Anh... Tại sao anh lại làm như vậy hả?_ Du quát lớn, tròng mắt có hơi ẩm ứơt.

Tại sao chứ? Tại sao hắn cứ luôn trêu ghẹo cô, chọc giận cô, còn làm ra những chuyện quá đáng như vậy?

- Thế nào? Không cam lòng? Không muốn để anh ta thấy sao? Anh biết em thích Khải! Anh ta sẽ nghĩ thế nào về em sau khi thấy cảnh này nhỉ? Quên nữa! Hiện tại 2 ngừơi chẳng phải là anh em sao?_ Kiệt tà ác vuốt cằm, 1 bộ dạng trêu chọc nói. Thực chất là trong lòng lại ghen tị không thôi.

Du dừơng như không thể phản bác đựơc gì! Phải. Ngay từ lâu cô đã rất thích anh Khải. Cô lại quên mất, bây giờ trên danh nghĩa thì Khải chính là anh trai của mình. Cô nên làm gì đây?

Du trầm mặc không đáp mà lặng lẽ vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồi. Sau đó cũng đi thẳng xuống lầu.

Kiệt 2 tay chống lên trán, trong đầu là 1 mảnh rối rắm. Không chỉ với Khải mà ngay cả hắn cũng là anh trai của Du. Hiện tại hắn ghét cái mối quan hệ này đến cực điểm.

Bạn cũng sẽ thích Không có truyện nào. Về phần Sang thì ngay từ sớm đã ra ngoài không biết làm gì. 3 ngừơi ngồi trên chiếc bàn, bầu không khí có hơi ngột ngạt.

.....

- Uây, mày... Ổn chứ?_ Minh Anh cắn răng thắc mắc. Sáng giờ Du cứ như ngừơi mất hồn ấy. Không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa.

- Hở? À ừ... Có chuyện gì sao?_ Nghe giọng Minh anh Du mới thoát ra từ trong suy nghĩ. Bộ dạng có bao nhiêu bơ phờ liền có bấy nhiêu.

- Mày....



- Minh Anh..._ Chưa đợi để Minh Anh nói hết câu thì bên ngoài đã có tiếng gọi vọng vào.

Nhìn kĩ liền phát hiện chính là tên con trai ra về hay sang tìm cô.

- Chuyện gì hả?_ Minh Anh không quay đầu bộ dạng chán ghét nhăn mày nói.

- Về thôi! Còn ở đây làm gì vậy hả?_ Cậu nắm tay Minh Anh giọng điệu ra lệnh.

Mà khi Du nghe tiếng của chàng trai liền hơi nhíu mày ngẩng đầu lên. Giọng nói này sao lại quen như vậy nhỉ? Cậu ta làm cô nhớ đến 1 ngừơi.

- Mồ. Phiền phức, không về!_ Minh Anh dứt khoát cắt ngang. Nhỏ bạn còn đang bị như vậy, sao cô có thể bỏ mặc chứ?

- Nè, tao muốn đi công viên giải trí_ Du bỗng nhiên thốt lên 1 câu chẳng liên quan...

- Đựơc, chúng ta đi công viên_ Nhưng Minh Anh không nói 2 lời liền gật đầu đồng ý. Này xem như giúp Du xả stress đi.

Thế là Minh Anh chẳng nói thêm lời nào mà kéo thẳng Du đi,cũng chẳng thèm ngó ngàng đến ngừơi nào đó. Còn ngừơi con trai kia thì bất đắc dĩ phải lẽo đẽo theo sau. Ôi! Sự nghiệp cua gái của cậu thật là dài đằng đẳng a.

Ngừơi con trai này chính là Sơn. Thanh mai trúc mã của Minh Anh. Vì ở gần nhà nên 2 ngừơi thân nhau từ khi còn rất nhỏ.

Công viên giải trí

- Bên này, bên này...._ Minh Anh hí hửng kéo Du thử đủ loại trò chơi. Du chỉ cừơi cừơi yếu ớt theo sau. Sơn cũng chỉ biết ảo não nhìn ngừơi nào đó hăng hái không thôi.

Sau 1 hồi chạy nhảy khắp nơi nào là Đu quay, xe điện đụng, tàu lựơn siêu tốc, nhà ma. Cuối cùng Minh Anh mới dừng lại ở 1 ghế đá có bóng râm.

- Mày ngồi đây, Để tao đi mua nứơc_ Minh Anh đẩy Du ngồi xuống rồi hấp tấp chạy đi mất. Mà nãy giờ cô quên hẳn luôn cái ngừơi cao lớn đi phía sau.

Lúc này Du mới có thời gian nhìn đến cậu. Lúc trứơc khi nhìn từ xa đã biết cậu là ngừơi đẹp trai. Đúng thật là không có chỗ nào chê đựơc. Khuôn mặt thanh tú, mắt to dài, mũi cao, môi đỏ không mỏng cũng không quá dày.

- Chào, chúng ta làm quen 1 chút đi, mình là Du, Hoàng Thanh Du_ Du khá niềm nở chào hỏi Sơn. Cũng bởi vì ở cậu,cô cảm thấy sự quen thuộc.

- Tôi là Sơn, Đỗ hoàng Sơn, bạn trai Minh Anh_ Sơn cũng ngồi xuống ghế đá, mở.miệng chào hỏi.

- Tôi chưa bao giờ nghe Minh Anh nói là cô ấy có bạn trai đấy_ Du hơi híp mắt, tuy cừơi nhưng không hiểu sao làm Sơn nhìn vào liền cảm thấy rùng mình.

- Khụ khụ... Không nói không có nghĩa là không phải_ Sơn ho khan 2 tiếng, như bị nói trúng tim đen. Không đựơc tự nhiên lắm né tránh tầm mắt của Du.

- Ồ, vậy sao? Để tớ đi hỏi Minh Anh thử nhé! Nhiều khi nó ngại nên không dám nói ra đấy thôi_ Du đứng dậy làm bộ muốn đi. Hé mắt nhìn Sơn thấy cậu không nhúch nhích liền thắc mắc. Chẳng lẽ cô đoán sai sao? 2 ngừơi họ thật đang quen nhau?

Du vừa đi vừa suy nghĩ đến nhập tâm không ngờ rằng từ đằng sau Sơn tiến đến vỗ vai cô. Du vì quá bất ngờ, theo bản năng của ngừơi học võ. Cô ngay lập tức chộp lấy cánh tay kia, kéo 1 phát, vật ngừơi kia vòng qua vai làm Sơn ngã phịch xuống đất.

- Lão đại_ Sơn dừơng như không thể tin đựơc bật thốt lên.

- Không... Không phải. Cậu nhận nhầm ngừơi rồi._ Du né ánh mắt của Sơn, phủ nhận.

- Không thể nào. Chính là lão đại mà. Vết sẹo này, còn có động tác lúc nãy nữa. Không thể nhầm lẫn vào đâu đựơc_ Sơn thập phần khẳng định, mừng rỡ nắm lấy cánh tay Du.

Du biết bản thân đã bị phát hiện và cũng không thể chối đựơc nữa nên đành gật đầu.

....

- Không ngờ thằng nhóc cậu còn nhớ cái sẹo này luôn đấy_ Du sờ sờ vết sẹo dài chừng 3 cm hơi nổi ở bắp tay trái.



- Nhớ lúc trứơc ngày nào em cũng cầm tay lão đại ra soi vết sẹo này mà. Dù sao thì cũng nhờ chị đỡ cho em 1 nhát em mới còn nguyên vẹn mà ngồi đây_ Sơn như lạc vào kí ức những ngày đầu khi 2 ngừơi mới gặp nhau.

Sơn xuất thân từ gia đình có truyền thống đều làm hắc đạo, sống trong bóng tối của xã hội.

Khi đó, cậu bị bọn giang hồ đuổi giết, rơi vào 1 con hẻm cụt. Biết mình đã hết đừơng trốn thoát, sơn chỉ có thể nhắm mắt chịu trói.

Bỗng nhiên, trong đám đó có 1 tên nổi điên, cầm dao muốn xông lên đâm Sơn. Biết mình không thể tránh thoát, Sơn nhắm mắt chờ đợi con dao đâm tới. Khuôn mặt dứơi mặt nạ đã trắng bệt không còn chút máu.

Nhưng... Nhắm mắt hồi lâu mà chẳng có gì xảy ra cả. Mà xung quanh như rơi vào yên lặng. Sơn lúc này mới từ từ mở mắt ra, bất ngờ lại thấy trứơc mặt mình là 1 bóng ngừơi gầy nhỏ.

Mà trên tay cô cắm 1 con dao, đâm thật sâu vào da thịt. Máu nhỏ tong tong xuống đất từng giọt.

- Đông đúc như vậy mà lại đi ăn hiếp 1 kẻ đơn độc, thật không biết xấu hổ_ Cô gái hùng hồn nói, giọng nói trong trẻo đến không ngờ. Mái tóc dài phấp phới trong gió, lộ ra chiếc mặt nạ màu bạc..

- Nhóc con, mày là ai hả? Lại dám cản trở bọn đây làm việc_ 1 tên có vẻ là đại ca lên tiếng.

- Tụi bây không có đủ tư cách biết tên tao_ cô cuồng vọng lại kiêu ngạo, khí thế lãnh liệt 10 phần làm bọn kia cảm thấy run sợ.

- Thật là kiêu ngạo, bay đâu, bắt hết 2 tên này lại cho tao_ Đẩy lui cảm xúc sợ hãi trong lòng, hắn ta quát lớn ra lệnh

1 hồi chém chém đánh đấm cứ diễn ra như vậy.

Sơn ôm vết thương chăm chú dõi theo từng bứơc đi, từng cú đánh của cô. Bàn tay tuy nhỏ bé nhưng lực lựơng lại cực kì mạnh mẽ, chưa tới 3 phút đã xử xong 1 đám 8 ngừơi.

- Không sao chứ?_ cô dịu dàng vươn tay về phía cậu. Sơn cảm thấy dừơng như dứơi tấm mặt nạ ấy cô đang nở nụ cừơi.

Đặt tay vào bàn tay nhỏ nhắn kia. Sơn bỗng nhiên muốn biết nhiều hơn về cô. Từ đó, cậu đã quyết tâm đi theo con ngừơi này. Tuy nhìn cô yếu ớt nhưng bất kì ai cũng không thể khing thừơng.

.....

Dứt hồi tửơng, trở về hiện tại.

- Không cần gọi tớ là lão đại cũng đừng tự xưng là em nữa, dù sao thì chúng ta cũng bằng tuổi nhau mà_ Du cừơi gựơng, nói.

- thói quen rồi, rất khó thay đổi a_ Sơn gãi gãi đầu, đáp.

- Nhưng sao ban đầu cậu lại không nhận thân phận thật của mình vậy?_ Sơn cực kì tò mò, ngay từ đầu cô đã phủ nhận lời nói của cậu.

- Thật ra thì....

- Tao mua nứơc về rồi đây_ Đang định nói thì Minh Anh chạy từ xa tới, la lớn.

- Về thân phận của tớ... Không cần nói cho ngừơi khác biết, nhất là minh anh. Chuyện kia... Hôm khác chúng ta sẽ nói tiếp_ Du thấp giọng nói.

Tuy không hiểu lắm nhưng Sơn vẫn gật đầu đồng ý.

.....

Nick face của ta là Du Coin nha!

Avatar là nhỏ mặc áo đỏ.

Mọi ngừơi nhớ add ta, chứ nhiều tên giống nhau quá ta chả phân biệt đựơc ai với ai.