– Minh Anh? Sao mày lại ở đây?_ Cô gái vừa bứơc vào cũng ngạc nhiên hỏi ngựơc lại.
– Câu đó tao phải hỏi mày mới đúng chứ!
– ờ thì tao theo định vị GPS của tên Sơn đến đây. Thế… Hắn đâu?_ Quỳnh vô tư đáp rồi bứơc thẳng vào trong.
– Định vị?… GPS?_ Minh Anh ngạc nhiên vặn hỏi.
– Ừ thì… Thiết bị định vị tao gắn trên máy của Sơn ấy!_ Quỳnh nhún vai không sao cả, đáp (=_=)
Minh Anh vì lời này của Quỳnh mà trong lòng bực tức khó chịu. Ai lại đi cài thiết bị định vị vào điện thoại của ngừơi khác chứ? Tại sao cô ta có thể dễ dàng thốt lên những lời như vậy chứ hả?
Còn Du ngồi 1 bên từ khi thấy Quỳnh thì vẫn đang chìm sâu trong suy nghĩ.
– Sơn??… Này, tại sao hắn lại nằm bệnh viện vậy? Lại còn băng bó khắp ngừơi nữa, bị ngừơi ta đánh sao?_ vừa nhìn thấy Sơn nằm bất động trên giừơng, Quỳnh liền tuôn ra 1 đống câu hỏi.
– Lúc tao thấy thì cậu ấy đã vậy rồi. Tới giờ vẫn chưa tỉnh_ Minh Anh nhàn nhạt đáp.
– Ồ…_ Quỳnh chỉ ồ lên 1 tiếng rồi im lặng ngồi xuống.
– Minh Anh này, mày cũng nên giới thiệu ngừơi bạn này cho tao biết chứ nhỉ?_ Du lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
– À, tao quên mất. Để tao giới thiệu với mày, đây là Quỳnh, bạn thuở nhỏ của tao và Sơn. Lúc trứơc tụi tao đựơc gọi là Bộ Ba sấy_ Minh Anh cừơi cừơi đáp. Nhưng nhìn thế nào cũng không đựơc tự nhiên cho lắm.
Quả nhiên là cô đoán đúng, Minh Anh không phải là đang ghen với cô gái này đó chứ!?
Mà, Du đã thực sự đoán đúng. Minh Anh cũng nhận ra điều này. Nhận ra rằng mình thích Sơn nên mỗi khi Quỳnh làm ra hành động lớn mật gì đó cô liền ghen lồng lộng lên. Nhưng lại không muốn muốn nói ra, chỉ ém nhẹm trong lòng. Sợ làm mối quan hệ giữa 3 ngừơi tan vỡ.
– Chào!_ khác với lúc nói chuyện nhiệt tình với Minh Anh, Quỳnh chỉ quay sang nhìn Du vài giây lạnh nhạt chào cho có lệ.
– Mày thông cảm, tại gặp ngừơi lạ nên nó mới như vậy đấy_ Minh Anh cừơi trừ muốn xoá bỏ bầu không khí xấu hổ này.
– Ừm. Không sao mà_ Du cong cong môi đáp.
Tính tình Quỳnh vẫn chẳng thay đổi gì mấy a. Vẫn ghét ngừơi lạ như vậy, vẫn cách nói chuyện vô tư đến vô tâm kia.
Không ngờ trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy.
Cô trùng hợp quen biết Minh Anh_ ngừơi mà trùng hợp là bạn thân Sơn_ đàn em của cô. Giờ lại trùng hợp đụng mặt với Quỳnh.
Vị trí của Quỳnh trong bang cũng cao không kém gì Sơn. Vốn dĩ trứơc kia 2 ngừơi đều dẫn đầu 2 hắc bang khác nhau đựơc thừa hửơng từ gia đình. Nhưng sau đó họ đều đã đầu quân cho cô. Cuối cùng hợp lại thành 1 hắc bang mới là Hắc Ảnh. Và cô là ngừơi đứng đầu_ Huyết Ảnh.
….
– Vết thương của đại ca chưa khỏi, không nên cử động nhiều_ Cậu nói với ngừơi đang định ngồi dậy từ trên giừơng.
– Hừm! Mày quản nhiều quá rồi đấy! Nằm trên giừơng lâu như vậy khiến tớ thật khó chịu. Vết thương cũng đã tốt lắm rồi_ Chàng trai ngồi trên giừơng vỗ vỗ ngực, ra chiều tốt lắm.
Hắn là Phan Nhật Anh cũng chính là Snow_ thủ lĩnh hắc bang Bạch Ưng.
Nhật Anh không mặc áo, tấm mền rơi xuống để lộ cơ bụng săn chắc. Trên ngừơi còn có vài chỗ băng bó trắng xoá.
Hắn có mái tóc đen tự nhiên, phần mái hơi xoăn 1 chút. Mắt 1 mí to dài, tròng mắt màu nâu. Điểm nhấn chính là chiếc khuyên tai bạc trên tai trái kia.
– Bác sĩ đã nói mày không đựơc hoạt động mạnh 2 tuần lận đấy_ Tuy xưng hô là đại ca nhưng cách nói chuyện lại giống như ngừơi ngang hàng hơn.
– Biết rồi. Biết rồi. Không hoạt động mạnh, mày càng ngày càng giống ông già rồi đấy, cứ càm ràm mãi thôi_ Nhật Anh bĩu môi trả lời, khác hẳn với khi nói chuyện với những đàn em khác.
– Hừm_ Tuấn hừ nhẹ 1 tiếng coi như lời đáp.
Tuấn chính là chàng trai (ở chương 16) hôm đó đi gặp mặt cùng với Trung và Tú.
– Mà nè, mày đã xử lí cái đám xen vào chuyện của chúng ta chưa?_ Nhật Anh nhàn nhã bốc miếng bánh trên dĩa bỏ vào miệng.
– Ừm. Bọn chúng khá khó xơi đấy. Nhưng tao vẫn chưa điều tra ra bọn chúng ở băng nhóm nào. Nhưng ở đó có 1 thằng nhìn quen mặt lắm. Tao thấy nó rất giống thằng phó thủ lĩnh bên Hắc Ảnh
.
– Hửm? Sao mày không nói sớm hơn hả?_ Nhật Anh bật ngừơi dậy cú 1 phát ngay đầu Tuấn.
– Gì hả?_ Tuấn ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn.
– Bao lâu nay tao cho ngừơi giả dạng Huyết Ảnh là để tìm tung tích của hắn ta mà. Nếu có chút thông tin nào thì mày phải nói tao biết chứ_ Nhật Anh giãy nảy, động tác cứ y hệt con nít.
– Đựơc rồi đựơc rồi. Nhớ lời bác sĩ dặn chứ? Không đựơc hoạt động mạnh! Yên tâm đi, mặc dù đã lỡ sai bọn đàn em dần hắn 1 trận nhưng tao sẽ cố gắng tìm hắn cho mày, đựơc chưa?_ không muốn Nhật Anh nổi tính trẻ con nên cậu đành lên tiếng trấn an.
Trứơc mặt ngừơi khác thì Nhật Anh là 1 kẻ lạnh lùng, độc đoán Nhưng khi ở trứơc mặt cậu thì bao nhiêu tính nết thực sự nó lại phơi bày ra hết. Vừa trẻ con, hay đòi hỏi và rất thích chọc ngừơi khác nổi điên.
Và 2 ngừơi cũng không hề hay biết kẻ đã bị bọn đàn em đánh lén kia còn đang nằm bất tỉnh nhân sự ở bệnh viện.
…..
Ở 1 quán cà phê nào đó…
– Cô tìm tôi có chuyện gì?_ cô gái bứơc đến 1 bàn ở trong góc, lập tức lên tiếng hỏi.
– Cô… Có muốn trả thù không?_ ngừơi lên tiếng không ai khác ngoài Trâm.
Còn ngừơi vừa mới đến chính là ngừơi cầm đầu nhóm đã đánh Du. Cũng là đám ngừơi bị Sang với Kiệt dần cho 1 trận đến nỗi phải chuyển trừơng.
….
– Tớ về trứơc đây, mày ở lại trông Sơn nhé_ Du nói trứơc 1 tiếng rồi bứơc ra ngoài.
– Ừm_ Minh Anh không nhìn Du, đáp.
Quỳnh vẫn còn ngồi 1 bên không có lên tiếng.
Du thở dài bứơc ra ngoài. Quen biết Sơn đã lâu nên cô biết, gia đình Sơn không đựơc hạnh phúc cho lắm. Ba mẹ cậu ly hôn từ lâu. Ba cậu lại đẩy cho cậu trách nhiệm nặng nề trông nom hắc bang rồi để cho cậu tự sinh tự diệt.
Kể từ lúc đó, việc gì cậu cũng phải tự mình gánh vác và chịu đựng.
Và có vẻ như Minh Anh vẫn chưa biết thân phận thật sự của Sơn.
Cô thề… Sẽ bắt kẻ nào làm Sơn ra như vậy phải trả 1 cái giá thật đắt.
….
– A, con gái về rồi sao?_ Hôm nay Khải không còn đơn độc 1 mình trong nhà bếp nữa, đã có ba cô_ ngừơi đàn ôm đảm đang ở đây rồi.
.
– Vâng. Mẹ… Vẫn chưa về sao?_ Thấy cả nhà đều có mặt chỉ trừ 1 ngừơi, Du lên tiếng hỏi.
– Ừm, Con cũng biết công việc của bà ấy rất nhiều mà, đâu có rảnh rỗi như ba con đâu chứ!_ ông Hùng gãi gãi đầu đáp.
– À_ Du chỉ đơn giản À lên 1 tiếng rồi không hề đả động đến chủ đề đó nữa.
Ba cô cũng không phải là ngừơi ăn không rỗi nghề. Ông ấy là 1 nhà văn, mà khoảng thời gian chuẩn bị cho 1 tác phẩm cũng khá lâu nên bình thừơng đều khá là rảnh rỗi.
Mới ở chung vài ngày mà cô đã phát hiện ra khoảng thời gian cô gặp mẹ rất ít. Sáng sớm chỉ ăn sáng liền đi. Buổi tối lại là ngừơi về nhà trễ nhất. Nói chuyện cũng không quá 2, 3 câu.
Cảm giác như có ngừơi mẹ này cũng như là không có. Cảm giác lúc nào cũng xa lạ.
Biểu hiện trên khuôn mặt bà ta thật là giả tạo. Không giống biểu hiện giữa mẹ và con mình 1 chút nào.
Cô còn phát hiện ra 1 điều.
Hình như mối quan hệ giữa Bà và Kiệt không đựơc tốt cho lắm. Bà chưa bao giờ hỏi thăm đến Kiệt. Và mỗi khi hắn đối mặt với mẹ mình, cô đều cảm thấy hắn không đựơc tự nhiên cho lắm.