Sang giờ này vẫn đang ngồi trong phòng mình loay hoay ở trên bàn làm việc.
Tay phải đang cầm cây viết chì tô tô vẽ vẽ. Tay trái đang cầm 1 cục gôm, lâu lâu lại bôi bôi tẩy . Bộ dáng cực kì chăm chú.
Lát sau bức tranh đã đựơc hoàn thành . Đó là 1 bức tranh phong cảnh, có cây, có núi, dứơi tán cây còn có 1 đàn hươn đang gặm cỏ non. Tuy chỉ vẽ bằnh chì mà Nhìn bức tranh lại sống động như thật vậy.
Đủ có thể thấy đựơc tài nghệ của ngừơi hoạ sĩ này cao siêu đến mức độ nào.
.
Sang nhìn bức tranh vừa hoàn thành trong tay, bất giác lại thở dài.
Lúc trứơc cậu vốn dĩ chỉ thích vẽ tranh khoả thân. Nhưng từ sau khi vẽ tranh của Du thì bỗng nhiên lại không thích bất kì ngừơi nào ngoài cô ra làm ngừơi mẫu cho cậu.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
– Là ai? _ đặt bức tranh trong tay xuống, Sang không mặn không nhạt hỏi.
– Anh đây_ 1 giọng nói trầm ấm hơi khàn khàn vang lên. Vừa nghe, Sanh i liền nhận ra là giọng của Kiệt.
– Vào đi_ Đối với Kiệt cậu đã không còn bài xích như trứơc nữa.
Kiệt bước vào phòng, tự nhiên ngồi xuống ghế. Trước khi đến đây hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn chỉ là cảm thấy không yên lòng nên mới đến đây dò hỏi 1 phen. Không biết Sang đã biết việc Du về nước chưa?
Sang cẩn thận xếp lại bức tranh trong tay rồi mới quay lại nhìn Kiệt.
Đôi khi, có 1 người giống y hệt mình từ khuôn mặt lẫn thân hình cũng là 1 phiền não.
– Có chuyện gì sao?_ Sang rót ly nước mời Kiệt.
– Ừm… Cũng không có gì, qua hỏi thăm em trai của mình 1 chút cũng không được sao? _ Kiệt nhướn mày, tiếp nhận ly nước, đáp lời.
– Ồ. Thật vậy sao? Nếu nói anh qua đánh tôi còn nghe hợp lý hơn 1 chút ấy_ Sang nhìn Kiệt, giọng điệu có chút mỉa mai.
Sống chung với nhau bao lâu nay, chẳng lẽ 1 chút tâm tư này của Kiệt cậu còn không rõ sao!! Kiệt không phải là tên rảnh rỗi đến mức không có việc gì liền chạy sang thăm người khác.
– Ha… Xem ra cậu khá hiểu anh trai của mình nhỉ? Nhưng không may là cậu đoán sai rồi!!_ kiệt nhếch môi, có đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận rằng hắn đến đây là để thám thính tình địch của mình.
Mặc dù Sang không có biểu hiện gì bất thường nhưng hắn biết cậu cũng giống hắn. Khi Du đi Trong lòng đều đau đớn muốn rỉ máu.
Không khí trong phòng rơi vao yên lặng. Kiệt vẫn chưa biết nên mở miệng như thế nào để Sang không nghi ngờ.
Lỡ như Sang chưa biết việc Du đã về nước. Lúc nay hắn hỏi ra không phải là tăng thêm cho mình 1 tình địch sao?
Nhưng nếu như Sang biết được Du đang ở đâu thì sao? Việc này còn nguy hiểm hơn gấp mấy lần.
Nhưng giả dụ như cậu biết tin tức của Du cũng chưa chắc chắn được là cậu sẽ cho hắn biết.
.
Kiệt nhíu mày suy nghĩ 1 lúc lâum lúc này hắn mới nhận ra còn 1 đống thứ hắn chưa suy nghĩ đến.
Sang cũng 1 mực trầm mặc đợi Kiệt lên tiếng trước.
.¹ hơn 1O’ sau….
Sanh có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, định lên tiếng thì bỗng dưng Kiệt đứng dậy.
– Anh về phòng trứơc đây…._ Kiệt ung dung phán 1 câu rồi quay lưng bứơc đi.
Để lại Sang ngồi đó còn có chút ngơ ngác. Không lẽ cậu đã đoán lầm, Kiệt thật sự là chỉ đến thăm cậu hay sao? Hắn… Quởn đến mức độ đó!””!!!
Bạn học Kiệt của chúng ta, sau khi suy nghĩ thấu đáo liền muốn tự mình điều tra tung tích của Du. Bởi trong thâm tâm của hắn vẫn xem Sang là 1 tình địch đáng gờm.
…..
Ngôi nhà nhỏ của Du…
Du đang cầm điện thoại trên tay, gọi cho Sơn..
– Lão đại có gì sai bảo a>_ Sơn vẫn xưng hô cung kính như thừơng lệ.
– Bảo anh em đi điều tra giùm tớ xem mấy năm nay Kiệt thừơng làm những gì, gặp phải những chuyện gì. 1 chữ cũng không đựơc sót_ Du nói, giọng điệu có chút ra lệnh.
Tuy 2 ngừơi cũng là bạn thân Nhưng cũng không thể trách cô khi dùng giọng điệu này đựơc. Là Lão đại mà 1 chút uy nghiêm cũng không có thì sao mà dẫn dắt đàn em đây.
.
Đương nhiên là Sơn liên mồm đáp ứng, còn hứa là sẽ hoàn thành tốt.
Du vừa mới bỏ điện thoại xuống thì ba cô gọi đến. Ông bảo, tối nay không thể về nấu cơm cho cô ăn nên ra ngoài ăn đỡ 1 bữa.
Nhưng mà Du tỷ nhà ta cảm thấy đồ ăn ở ngoài rất ngán nên …. Thế là tự dưng nổi hứng lên sắn tay áo, hùng hổ xuống bếp nấu đồ ăn.
.
Nửa tiếng sau, Nhật Anh lại lon ton chạy qua nhà Du, thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn nên mở cửa đi vào giống như nhà của mình.
Hắn ngắm 1 vòng ngoài phòng khách cũng không thấy Du đâu cả nên mới đi vào trong.
Nhưng vừa đi đựơc vào bứơc thì 1 mùi khó chịu xộc vào mũi hắn. Làm cho hắn nhíu chặt lông mày. Mà cột khói nho nhỏ không biết từ đâu lan toả ra ngoài.
Nhật Anh chầm chậm hứơng về phía cột khói. Có vẻ như nó xuất phát từ nhà bếp . v
Nhưng… Ngay lúc Nhật Amh vừa đụng đến tay nắm cửa, chưa kịp mở ra thì đã nghe đựơc 1 tiếng nổ lớn.
“Đùng”
Tiếng động này đù đủ lớn để doạ Nhật Anh hết hồn. Đang lúc hắn muốn trấn an trái tim bé nhỏ đang đập nhanh vì sợ của mình thì cửa bếp lại mở ra.
– a Ngươi… ngươi là ai? Tên trộm kia, có tin tao báo cảnh sát không?_ Nhật Anh trong lúc hốt hoảng liền thấy 1 tên mặt đen xì xì xuất hiện trứơc mặt mình.
Còn chưa kịp để ngừơi ta lên tiếng liền như ngừơi đàn bà chanh chua quát tháo.
Ngay lúc Nhật Anh định cầm chổi đánh ngừơi thì “kẻ trộm” mới cất tiếng. Nhưng mà… Sao giọng nói này lại nghe quen tai đến vậy.
– Vào nhà ngừơi ta cho đã rồi còn hô hào cái gì!_ giọng nói trong trẻo này xác thực là của 1 cô gái.
Mà khi Du vừa lên tiếng Nhật Anh liền nhận thấy đựơc sự tương phản trên mặt cô. Trong khi gương mặt bị b nhọ nồi làm đen sì thì hàm răng lại trắng bóc.
Nhìn kiểu gì cũng thấy dị dị sao ấy. Không khác mấy ngừơi trên rừng trên rú mới xuống là mấy.
– Hụt… Áha ha ha…_ Nhật Anh không nhịn đựơc mà cừơi như điên.
– Còn dám cừơi nữa hẢ? Còn không mau xuống lấy khăn lau mặt cho tôi_ Du hầm hừ, hiển nhiên là bực tức không nhẹ.
– Yess, madam_ Nhật Anh đáp lời rồi hăng hái Nhận nhiệm vụ chạy vào phòng tắm.
….
Ta đang định viết 1 chương đầy thịt. Mấy nàng ăn chay riết chắc cũng ngán rồi.