Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 74: Thanh mai trúc mã



– Oáp…_ ngáp thật to 1 cái, Du chán nản xoa thắt lưng đau nhức thức dậy. Tên Kiệt này, không phải chỉ là nhất thời không đổi cách xưng hô được thôi sao.

Tối hôm qua hắn hết lần này tới lần khác ra vào bên trong cô. Thật là tinh lực dư thừa mà.

Lại nhìn xuống thân thể của mình. Dấu hôn xanh xanh tím tím trải dài khắp nơi. Nhìn thôi cũng đủ thấy tối qua 2 người “lăn lộn” điên cuồng đến cỡ nào.

– Ưm… Ngủ thêm chút nữa đi_ Kiệt lúc này cũng đã phát hiện ra người trong lòng mình muốn tỉnh liền thuận tay kéo cô ôm vào lòng.

– Hừ. Còn ngủ! Xem giờ chắc ba em cũng sắp về tới nơi rồi. Ông ấy mà thấy cảnh này thì sao hả?_ Du hừ hừ đẩy mặt Kiệt ra, bĩu môi đáp.

Tuy ba cô không có phản đối 2 người đến với nhau nhưng dường như cũng không hài lòng lắm.

– Cứ mặc kệ ông ấy. Dù sao chúng ta cũng công khai quan hệ rồi mà. Sau này em không cưới anh thì cưới ai!_ Kiệt cong khóe môi, tà mị đáp. Tay còn cưng chiều vuốt vuốt chóp mũi cô 1 cái.

Du liếc hắn 1 cái cũng không phản đối.

Nhìn đôi mắt mang theo tia nguy hiểm của hắn, cô thầm nghĩ nếu cô mà nói muốn cưới người khác thì có phải hay không tên Kiệt này sẽ khụ khụ… Đè cô ra “Đại Chiến” thêm mấy hiệp nữa.

•••

Hôm nay mẹ Nhật Anh vừa mới về nước nên hắn ở nhà dọn dẹp 1 chút liền ra sân bay đón bà.

– Mẹ vào phòng sắp xếp đồ đạc 1 chút rồi ra ngay. Mẹ có hẹn với dì Dung, lát nữa có lẽ sẽ tới đấy. Con nhớ ra đón người giúp mẹ_ bà Lan nhẹ giọng nhắc nhở 1 chút rồi mới đi về phòng

– Vâng_ Nhật Anh 1 bộ dang con trai ngoan gật đầu trả lời.

Tính ra thì cũng lâu rồi hắn chưa gặp lại dì Dung. Dì ấy và mẹ hắn vốn là bạn thân. Lúc hắn còn nhỏ nhà 2 người chính là đối diện nhau.

Nhật Anh còn nhớ dì Dung có 1 đứa con gái nhỏ hơn hắn vài tuổi đi. Lúc nhỏ còn chạy lon ton sau lưng hắn đi nghịch phá khắp nơi. Bất quá, đã lâu lắm rồi nên hắn cũng không còn nhớ rõ mặt cô bé.

Đang lúc Nhật Anh đang nhập tâm suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên từng đợt

Kính coong… kính coong…



Nhật Anh nhanh chân bước về phía cổng lớn.

– Ai chà. Nhóc Nhật Anh đây sao? Càng lớn càng đẹp trai nha_ người được gọi là dì Dung trong miệng Nhât Anh vừa thấy hắn liền mở miệng khen ngợi 1 chút.

– Dạ. Mẹ cháu đang sắp xếp đồ đạc trong nhà nên mới dặn cháu ra đón cô đấy!_ Nhật Anh gãi gãi đầu 1 chút. Ai mà không thích được khen chứ!

– À. Na lên chào anh 1 tiếng nào! Cũng lâu rồi 2 đứa chưa gặp nhau đấy_ Như sựt nhớ ra điều gì, dì Dung nghiêng người nhường chỗ cho người đứng phía sau bước đến.

– Chào! Nhớ tôi chứ_ Mà cô gái này 1 đầu tóc vàng chói lọi không lẫn vào đâu được. Không phải Quỳnh thì còn ai.

– Sao… sao lại là cô?_ Trái ngược với vẻ bình tĩnh của Quỳnh thì Nhật Anh lại ngạc nhiên không thôi.

– Hửm? 2 đứa đã gặp nhau rồi à!_ dì Dung có chút tò mò, hỏi.

♧♧♧♧

♧♧♧♧

….

3 người vào nhà. Dì Dung thì ở tại phòng khách nói chuyện với mẹ Nhật Anh. Còn Quỳnh được hắn dẫn lên phòng để nói chuyện riêng.

– Thật không ngờ cô lại là bé Na đấy!_ Nhật có chút than thở, nói.

– Do trí nhớ anh không tốt thôi_ Quỳnh nhún vai, không sao cả đáp.

– Sao có thể trách tôi được chứ! Lúc cô chuyển nhà tôi chỉ là thằng nhóc 9 tuổi thôi|]_ Hắn khẽ nhíu mày, chống cằm. Dường như đang cố gắng nhớ lại 1 chút sự kiện lúc nhỏ.

Quỳnh liếc hắn 1 cái cũng không trả lời. Cũng phải a, cũng hơn 10 năm chứ ít ỏi gì. Lúc đó cô cũng chỉ mới có 7 tuổi. Suốt ngày chỉ biết chạy theo sau đuôi hắn gọi anh Bin… anh Bin.



– mà lúc gặp tôi cô có vẻ bình tĩnh nhỉ? Đừng nói là ngay từ đầu cô đã nhận ra tôi nha_ Nhật Anh không nhịn được, tò mò hỏi. Hắn nãy giờ chính là thắc mắc cái vấn đề này a.

– Không phải là ngay từ đầu… mà là lần thứ 2_ Quỳnh suy nghĩ 1 chút mới đáp.



– Lần thứ 2? Không phải lần đầu gặp mặt cô đã biết tên tôi rồi sao?_ Nhật Anh chép miệng 1 cái, suy tư hỏi

– Chắc anh không nhớ rồi nhỉ! Để tôi nhắc lại 1 chút… 2 năm trước, anh có cứu 1 cô gái trong con hẻm nhỏ khỏi nhóm côn đồ… à, còn tiện tay quăng cho cô gái kia 1 chiếc khăn tay để lau mặt_ Quỳnh lắc đầu 1 cái rồi mới khẽ cong môi , kể lại.

Phải, hình ảnh người con trai dũng mãnh phi thường đó luôn hiện hữu ở trong tâm trí cô, đến giờ vẫn có thể hiện rõ lên mồn một. Người đã đem trái tim cô cướp mất.

Nhưng sự đời ai có ngờ. Lúc ở bên Úc khi biết được tên hắn cô mới rõ ràng mọi việc. Thảo nào cô vừa gặp hắn lièn cảm thấy nhung nhớ. Ra là “Thanh mai trúc mã” từ nhỏ nga.

– Nha~ … Lúc đó chỉ là tâm tình không tốt nên mới ngứa tay 1 chút. Lại nhìn thấy 1 cô gái mặt mày lem nhem mới thuận tay đưa cô ta cái khăn… không ngờ lại là cô

Nhật Anh ngạc nhiên không thôi. Không ngờ 2 người cũng có duyên đến vậy.

– Nhưng thực tình thì tôi có hơi thất vọng 1 chút. Đó là vừa nghe tên tôi liền nhận ra anh. Mà anh khi nghe tôi giới thiệu thì 1 chút phản ứng cũng không có.

Quỳnh nhíu mày. Cũng biết là hắn chỉ tiện tay cứu mình. Nhưng giọng điệu vô tâm vô phế này thực làm cho cô đau lòng a. Giọng điẹu nói ra lại có chút tức giận.

– Khụ khụ… thì lúc nhỏ cũng đã quen gọi là bé Na rồi. Tuy có vài lần nghe qua tên cô nhưng cũng không để ý lắm.

Nhật Anh có chút xấu hổ ho khan 2 cái. Tuy bé Na của hắn đã lớn nhưng tính cách vẫn chẳng thay đổi 1 tí nào. Vẫn cứ thích mang thù như vậy a~

– Hừ… Lần đầu gặp không nhận ra thì cũng không nói. Nhưng 1 năm kia ở ben Úc chúng ta đã gặp nhau chắc cũng không dưới trăn lần đâu nhỉ?

Thấy Nhật Anh bắt đầu nhẹ giọng. Quỳnh lại cao hứng muốn đùa giỡn hắn 1 chút, đành làm ra vẻ giận dỗi cao giọng nói.

– Ôi chao… lão tổ tông của tôi ơi. Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì mới hết giận đây!_ Đã Biết Quỳnh là người bạn thân với mình lúc tấm bé. Nên cách nói chuyện của hắn liền khác hẳn. Không còn vẻ xa cách như ban đầu.

– Hừm…_ Quỳnh vuốt trán, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng đáng ngờ. Khóe miệng bất giác cong lên.

Nhật Anh bỗng dưng thấy nụ cười dọa người của Quỳnh thì cả người đều run lên. Da gà nổi lên từng đợt.

Sao lại cảm thấy ớn lạnh như thế này nhỉ?

☆☆☆▪☆☆☆