Kiệt vừa bước vào quán cơm thì nghe được câu chọc ghẹo của Du. Khóe môi khẽ cong, nhanh chóng tiến đến gần tà mị buông 1 câu tiếp lời Du.
Tay thì ngay lập tức vòng ngang qua cổ cô đánh dấu chủ quyền sở hữu.
Ánh mắt rét lạnh còn không quên đảo quanh 1 vòng. Hắn cũng đã thấy vài ánh mắt của nam nhân ngồi xung quanh hứng thú nồng đậm nhìn mèo con của hắn.
Mà vài người khi nãy còn ngang nhiên ngắm Du khi thấy ánh mắt bá đạo bừng bừng của Kiệt liền tự giác nhìn sang chỗ khác hoặc cúi đầu.
– Ôi ôi… nói người khác nhưng cũng không xem lại mình, ai mới giống vợ chồng son đây? nhìn 1 cái liền thấy rõ ràng a_ Vài giây trước, khi nghe Du nói minh anh liền đỏ mặt.
Nhưng đến khi Kiệt nói 1 câu nồng đậm tính sở hữu thì Minh Anh liền quay sang chế giễu Du.
Sơn thấy vậy cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ. Xem ra quan hệ của Du và Kiệt cũng tiến triển tốt lắm.
– Cái người này, không thể nghiêm túc hơn 1 chút hay sao?_ Du trợn mắt nhìn Kiệt,bất đắc dĩ muốn gỡ cánh tay của Kiệt trên cổ mình ra nhưng là 1 chút nhúch nhích cũn không có.
– Anh đang rất nghiêm túc nha!_ Kiệt sáp tới ngày càng gần. Môi mỏng ở sát tai cô thổi khí.
Lúc trước cảm thấy khuôn mặt cô không có gì nổi bật nên không để ý nhiều lắm. Không ngờ cô càng lớn càng xinh xắn dễ thương, cứ đà này… hắn suy nghĩ có nên kiếm 1 cái lồng thật lớn nhốt cô luôn hay không!?! Nếu không đi ra đường kiểu này chọc biết bao nhiêu hoa đào theo chân nha.
Kiệt ngây ngốc chìm vào suy nghĩ. Nếu Du mà biết Kiệt muốn nhốt mình lại chắc cô sẽ đập cho hắn 1 trận tơi bời rồi.
Lúc đó cô sẽ hỏi, hắn coi cô là con cún hay là gì.??
– Được rồi! Cũng lâu rồi chưa có 1 buổi nào đông đủ như vậy, nhân dịp này ngồi xuống ăn chung luôn đi_ Sơn lên tiếng cắt ngang cảnh 2 người tình tứ không coi ai ra gì mà đùa giỡn.
Trong lòng cũng thật đồng ý với câu nói kia của Minh Anh. Lão đại của cậu trở thành “thục nữ” mất rồi.
○○○○
Lúc này Khải cũng đã xuất viện về nhà. Anh ngồi 1 bên nhìn con người đang không ngừng lăn lộn trên ghế dài kia.
– 2 hôm nay em làm sao vậy Sang? Sao cứ thấy em đứng ngồi không yên hoài vậy?_ Khải nhướng mày, tò mò hỏi. Đây là lần đầu tiên anh thấy Sang bày ra loại biểu cảm này a.
Nhưng có vẻ Sang không nghe thấy lời của Khải mà vẫn chìm đắm trong thế giới của mình. Biểu cảm quả thật phong phú hết sức. Khi thì nhăn mày khi thì mím môi khi thì vuốt cằm…
– Vương Tuấn Sang_anh nhịn không được mà cao giọng hơn 1 chút. Lúc này mới thấy Sang quay đầu nhìn anh.
– Hửm?_ Sang chưa rõ việc gì, chỉ trả lời theo bản năng.
– Em… không phải là đang yêu chứ?_ Khải có chút nghi ngờ hỏi. Đến anh cũng không chắc chắn lắm.
– Yêu? Nhìn biểu hiện của em rất giống người đang yêu sao?_ Sang cũng không tin lắm, chỉ vào mặt mình hỏi ngược lại.
– Ừm… có chút_ Khải gật gật đầu, đáp.
– Không có khả năng đi…_ Đến Ssng cũng không thể khẳng định câu trả lời của chính mình.
Nếu nói cậu đang thất tình thì còn có thể hiểu được. Yêu hả? Yêu ai chứ?
Trong đầu Sang bất giác nghĩ đến 1 cô gái. Thân thể thì thành thục như phun nữ trưởng thành. Cử chỉ, lời nói phóng khoáng không câu nệ. Nhưng lại chẳng hề khó gần như vẻ bề ngoài. Còn có một chút… ừm… mặt dày nữa.
Sang đột nhiên giật mình. Sao cậu lại nghĩ tới Như chứ!??! Cậu lắc lắc đầu, quẳng mấy vấn đề này ra sau đầu, không thèm nghĩ tới nữa.
•••••
Mà cái điều kiện Quỳnh ra là Nhật Anh phải đi chơi với cô.
– Cái này….
-Mua Cái này….
– Cả cái này nữa….
Trong siêu thị Quỳnh hưng phấn bừng bừng chỉ vào hết đầm rồi váy. Ngay cả đồ lót cũng không thiếu.
Mà ở đằng sau Nhật Anh chỉ có thể đau khổ theo sát. Quỳnh chủ vào cái nào thì hắn phải cầm cái đó. Lần sau hắn sẽ không bao giờ đi mua sắm cùng với con gái nữa.
Thật mệt a!!
– Nhanh chút! Anh còn ngờ nghệch ở đó làm gì nữa_ Quỳnh đột nhiên quay đầu, lại thấy Nhật Anh đứng 1 chỗ thất thần, liền hối thúc.
– Nga~ Tới liền, tới liền_ Nghe vậy, nhật anh lắc lắc đầu 1 chút cho tỉnh táo rồi chạy theo quỳnh. Ai bảo hắn hứa với người ta làm gì cơ chứ.
°°°°
°°°°
– Con… con nói cái gì? Là thật sao?_ Trong 1 ngôi biệt thự sang trọng. 2 người đàn ông ngồi đối diện nhau. Câu này là do ông cụ bất ngờ mà thốt lên.
– Đúng vậy. Con tình cờ biết đến con bé qua công ty chúng ta sắp hợp tác. Khuôn mặt kia giống em gái con đến mấy phần nên mới cho người điều tra kĩ lưỡng, mà kết quả thực không ngờ_ ông Nam lên tiếng giải thích. Tay thuận tiện đưa vài tờ giấy cho ông cụ.
Ông cụ này không phải ai khác mà chính là người được Kiệt giúp đỡ qua đường.
Mà tờ giấy đầu tiên ở trong tay của cụ Bắc ngay góc trái có dán hình của Du.
– Quả thật rất giống a. Không! Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là phiên bản của con gái ta thời còn trẻ mà_ Cụ Bắc run run tay nhìn chằm chằm tấm hình. Hận không thể ngay lập tức nhìn thấy người ở trong hình.
– Con bé này! Thật không biết nó suy nghĩ cái gì. Tại sao lại không cho chúng ta biết nó có con chứ_ Ông Nam cắn răng. Tính tình em gái ông rất quật cường lại bướng bỉnh, ông rất rõ điều này.
Nhưng sao có thể không để cho con gái của mình trở về nhận tổ quy tông chứ.
Lúc trước em gái ông gặp tai nạn xe qua đời. Sau đó không lâu thì chồng con bé cũng do bệnh tật mà đi theo nó. Lần cuối gặp nó, nó cũng không hề nhắc gì tới đứa con này.
– Mày còn không rõ tính khí con bé sao? Đây còn không phải là do đám lão già kia ép con bé liên hôn với tập đoàn khác hả?_ Cụ Bắc vuốt vuốt chỏm râu, tức giận nói. Tình huống lúc đó quả thật ông cũng là lực bất tòng tâm.
Cũng không ngờ con bé từ chối hôn sự thẳng thừng như vậy. Còn trốn ra ngoài cùng với nam nhân khác. 1 lần đi liền biệt tích mấy năm trời.
– cha nói cũng phải. Con bé chắc cũng không muốn con gái lại rơi vào tình cảnh giống mình. Nhưng… chẳng lẽ chúng ta lại không để con bé biết mình còn người thân khác hay sao?_ ông Nam nhíu mày thật chặt, như có điều suy nghĩ.
– phải, ta phải nhận đứa cháu gái này chắc rồi…. Nam, những chứng cứ về mấy lão già kia con đã thu thập đủ chưa?_ ông cụ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi.
– Không lẽ ba định tiêu trừ bọn họ rồi mới đón con bé về_ Ông Nam mắt sáng lên, nhanh chóng nghĩ đến điều này
– Hừ, xem như con thông minh ra được 1 chút rồi đấy!_ cụ Bắc hừ 1 tiếng nhưng vẫn hài lòng, nói.
Ông Nam vuốt vuốt mũi mình, muốn để cha ông đàng hoàng mà khen ông 1 câu hoàng chỉnh thật khó a.