Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 37



Edit: Kali

Beta: TH

Lúc này, chiều cao thể hiện ưu thế tuyệt đối.

Ở dưới nước, Thẩm Tri Sơ không tránh thoát được, muốn dùng chân đá văng cậu.

Chu Diễn Chiếu nghiêng người sang một bên, sức đẩy của nước làm cô không đạp trúng, còn bị ngã tới trước một chút.

Cả người y như con bạch tuộc quấn chặt lấy người cậu.

Thẩm Tri Sơ: "..."

Chu Diễn Chiếu khẽ cười một tiếng, ôm lấy eo cô, ý xấu không cho cô động đậy.

Cậu ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Mau ôm, ôm một chút sẽ thả em đi."

Thẩm Tri Sơ dùng tay đánh một phát thật mạnh lên gáy cậu, "Chu Diễn Chiếu, cậu thật không biết xấu hổ!"

"Vậy em có thể thay bằng việc trả lời lại tôi."

"... Trả lời chuyện gì?"

"Đêm qua lời tôi nói, em đã nghe thấy chưa?"

Thẩm Tri Sơ xoay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Không nghe thấy."

Chu Diễn Chiếu nở nụ cười.

"Vậy chắc chắn đã nghe thấy. Em có ba lựa chọn, một là ôm cổ, hai là trả lời tôi, ba là... Để tôi hôn em."

Thật là muốn chết mà. Đối tượng xấu hổ, không khí xấu hổ.

Bể bơi không một bóng người...

Thẩm Tri Sơ ngẩng đầu, nheo mắt, thấy nhân viên cứu hộ đang ngồi ở nơi xa —— Tuy ngồi trong bóng tối, nhưng hẳn là nhìn được hết toàn bộ kịch hay nãy giờ.

Da mặt vốn mỏng của cô đỏ ửng cả lên, dùng sức giãy giụa, "Mau buông tay! Có người đang nhìn đấy!..."

Chu Diễn Chiếu xém chút nữa bị ngã vì cô đột nhiên dùng lực, xuống nước, vội vàng chế trụ cánh tay của cô, ổn định cơ thể, luôn miệng nói: "Khoan khoan khoan... Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút!"

Thấy Thẩm Tri Sơ giận dỗi rồi, cậu ôm eo cô xoay người, dùng bờ lưng rộng lớn của mình chắn đi tầm mắt của nhân viên cứu hộ.

"Được rồi được rồi, không đùa em nữa."

Chu Diễn Chiếu cười, làm bộ muốn buông cô ra.

Thẩm Tri Sơ đang thả lỏng cảnh giác trong nháy mắt, cậu đột nhiên duỗi tay, một tay nắm bả vai cô, một tay khác ấn đầu cô.

Sau đó chồm người tới.

Hôn lên khóe môi cô.

Thẩm Tri Sơ ngẩn người.

Chu Diễn Chiếu hôm trộm thành công, cong mắt.

Thấy cô phát ngốc cũng thấy đáng yêu, lại gõ lên đầu cô, "Sao ngẩn người cả ra rồi."

Thẩm Tri Sơ bị cậu cốc đầu mới tỉnh lại, đỏ mặt, lắp bắp nói: "Cậu, cậu..."

Cậu sao lại thế này!

Chu Diễn Chiếu nhéo nhẹ mặt cô một chút, hợp tình hợp lý nói: "Tôi nói thích em rồi. Mấy cậu nhóc bây giờ đều như thế này, thích con gái nhà người ta đều sẽ không nhịn được ôm ấp hôn hít, chị gái nhỏ, chị thông cảm."

Thẩm Tri Sơ: "..."

Hôm nay đi một chuyến, Chu Diễn Chiếu đã cảm thấy đủ thỏa mãn.

Cậu buông Thẩm Tri Sơ ra, bơi tới bờ, ngồi bên cạnh bể bơi, động tác rất đẹp trai.

Trên người cậu chỉ mặc duy nhất một chiếc quần bơi, dáng dấp cao ráo cùng đôi chân dài, làn da rất trắng, hiệu ứng thị giác rất mạnh.

Một người con trai ngồi chơi game cả ngày mà thậm chí còn có cơ bụng... Ngày thường mặc quần áo căn bản nhìn không ra, chỉ cảm thấy cậu hơi gầy mà thôi.

Thẩm Tri Sơ liếc mắt nhìn, đỏ mặt rồi quay phắt mặt đi chỗ khác.

Chu Diễn Chiếu lại cười một tiếng.

Cậu hôm nay cười vô cùng nhiều, dáng bộ tâm tình đang vô cùng vô tốt.

"Tôi phải trở về huấn luyện, em còn muốn bơi nữa không?"

Thẩm Tri Sơ cũng không còn mặt mũi nào ở đây một mình, chịu đựng ánh nhìn của nhân viên cứu hộ, lắc đầu.

Chu Diễn Chiếu "ừm" một tiếng, rồi nói: "Tôi đưa em về."

"Không cần! Cậu đi nhanh đi!"

Mặc dù áo tắm của Thẩm Tri Sơ không tính là hở hang, nhưng cũng ngại không dám trèo lên bờ.

Hơn nửa người cô ngâm dưới nước, phất tay với cậu.

Chu Diễn Chiếu nhún vai, hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của cô, chống tay xuống đất, đứng dậy, "Tôi chờ em ở cửa."

"..."

Chờ sau khi Chu Diễn Chiếu bước trên đôi chân dài rời khỏi, Thẩm Tri Sơ mới cẩn thận chống người bò lên bờ, nhìn về nhân viên cứu hộ trong bóng tối cười ngượng ngùng, chạy chầm chậm đi khỏi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo xong, đã hơn hai mươi phút.

Cô lấy điện thoại trong túi ra nhìn đồng hồn, nhìn xem Chu Diễn Chiếu có phải đã về trước để huấn luyện hay chưa.

Vừa mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Đều là của Dương Lục Mông.

Thẩm Tri Sơ còn tưởng là trong nhà có việc gì gấp, vội vàng gọi lại, vội vàng hỏi: "Alo anh hả? Có chuyện gì vậy?"

Dương Lục Mông hình như đang để chế độ rảnh tay, âm thanh hơi lơ đãng, chỉ có điều giọng rất lớn, "Em gái, hôm nay anh của em là anh sắp xuất ngoại, chiều có rảnh thì mời em đi ăn, đi không?"

"..." Thẩm Tri Sơ im lặng một chút, cánh tay kẹp điện thoại, ném đồ vật rầm rầm vào trong túi, đáp, "Rất rảnh! Phải ăn cho bằng được, nếu không sẽ không có cách nào đền bù cho sự kinh hãi mà em vừa chịu! Em còn tưởng có chuyện gì đấy!"

Dương Lục Mông vô cùng sảng khoái, nói: "Không thành vấn đề, em ở đâu, gửi địa chỉ cho anh, anh qua đón em."

Thẩm Tri Sơ cúp điện thoại, gửi địa chỉ của bể bơi đi.

-

Đi ra cửa chính.

Thẩm Tri Sơ không thấy bóng dáng của chàng trai lạnh lùng đâu, cho rằng cậu đã vội về trước.

Cách thời gian huấn luyện khoảng chừng năm mươi phút, từ nơi này lái về căn cứ cũng mất tầm mười tới phút, cũng sắp đến giờ rồi nên về sớm chuẩn bị.

Còn phải khởi động bằng mấy trò chơi nhỏ để hâm nóng cảm xúc nữa.

Thẩm Tri Sơ kìm nén sự mất mát nhàn nhạt trong lòng.

Cô nhìn chung quanh một chút, quyết định đi đến McDonald gần đó ngồi, chờ Dương Lục Mông qua chở.

Còn chưa đi được bước đầu tiên, đằng sau đã có xe ấn còi với cô.

"Bíp —"

Thẩm Tri Sơ hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà quay đầu lui.

Cửa sổ của SUV hạ xuống, Chu Diễn Chiếu thò đầu ra gọi cô: "Còn không qua đây?"

Thẩm Tri Sơ há to miệng, trong khoảng thời gian ngắn tự nhiên bị tắt tiếng.

Trên đường xe cộ tấp nập, hai người cách nhau gần mười mét đứng nhìn nhau một hồi lâu.

Thẩm Tri Sơ khôi phục tinh thần lại, gãi đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chết rồi, mình yêu chàng trai tuyệt vời mất thôi."

Thật sự.

Rồi lại bổ sung thêm một câu nữa trong lòng.

Cô cũng không biết mình có dây thần kinh nào không bình thường, rõ ràng thằng nhóc này ngày càng làm cô cảm động, cố tình... Chính là lúc nãy, cô còn cho rằng cậu đi rồi, vừa quay đầu đã thấy cậu dừng xe ở đó

Không thể nói cảm giác này là gì, có thể thật sự chỉ là ngay lúc quay đầu lúc nãy thôi.

Ngay lập tức Thẩm Tri Sơ hiểu rõ được lòng mình.

Chính là thích chứ sao.

Bị cậu chạm đến tất cả dây thần kinh, không buồn ăn uống, từ chối lời tỏ tình của cậu cũng là vì cậu cân nhắc mà nên, mọi biểu hiện đều cho thấy cô đã sa vào lưới tình.

Còn có điều gì không rõ ràng nữa chứ.

...

Bên ngoài rất ồn ào, giọng của Thẩm Tri Sơ lại nhỏ, Chu Diễn Chiếu chỉ thấy môi cô mấp máy, không nghe rõ cô đang nói gì.

Cậu kiên nhẫn hỏi: "Em nói gì?"

"..."

Thẩm Tri Sơ cũng không ý thức được mình đã nói ra lời thật lòng.

Rất may cậu không nghe được.

Cô đỏ mặt, đi tới trước vài bước, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm sao còn chưa về chứ?"

Chu Diễn Chiếu gõ gõ tay lái, hơn nửa người nhoài ra ngoài cửa sổ để nói chuyện với cô, "Không phải nói chờ em rồi sao, lên xe rồi hẵng nói."

Thẩm Tri Sơ lắc đầu, "Cậu về căn cứ trước đi, tôi phải ở đây đợi bạn."

Chu Diễn Chiếu nhíu mày, hỏi: "Bạn nào? Vừa nãy không nghe em nói gì... Ấy, ngồi xe tôi một chút thì có liên quan gì đâu, đừng viện cớ."

Lúc cậu nhóc này nói nhiều cũng rất đáng yêu.

Hình tượng chàng trai lạnh lùng phải chăn chỉ là vỏ ngoài tự vệ của cậu thôi?

Thẩm Tri Sơ vui vẻ, nói: "Thật mà, sắp tới rồi."

Chu Diễn Chiếu còn chưa kịp nói chuyện, thì đã nhìn thấy một chiếc SUV nhìn quen mắt đỗ phía trước cậu.

Một người đàn ông xuống xe, thân hình gầy, vóc dáng cũng không cao lắm, chỉ có điều từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, khí chất cũng coi như có phong cách phương Tây, rất có phong thái của một ông chủ nhỏ.

Người đàn ông kia gọi Thẩm Tri Sơ một tiếng: "Sơ à! nói chuyện với ai vậy?"

Thẩm Tri Sơ quay đầu, thấy Dương Lục Mông, vẫy vẫy tay với anh ta, "Chờ em một chút nữa!"

Dương Lục Mông gật đầu, đứng yên tại chỗ, để Thẩm Tri Sơ có thể nói chuyện với Chu Diễn Chiếu.

Thẩm Tri Sơ cười cười, "Tới rồi, tôi đi nha, cậu mau trở về huấn luyện, không phải muốn tranh slot thi đấu nước ngoài sao?"

Chu Diễn Chiếu đã không còn vẻ mặt nhẹ nhàng như vừa rồi.

Mắt cậu tối sầm lại, nhìn có chút dọa người.

Giọng nói cũng lạnh băng, ngay cả cảm giác hờ hững cũng không còn, "Đây là ai?"

Thẩm Tri Sơ "A" một tiếng, nói: "Là..."

Chu Diễn Chiếu cắt lời cô, nói: "Tôi từng gặp qua anh ta."

"Ầy..."

"Trước kia từng tới đón em. Em nói, không phải bạn trai của em."

Thẩm Tri Sơ biết cậu hiểu lầm.

Thật là không đâu vào đâu, cô cười "hì" một tiếng, nói: "Đúng vậy, đương nhiên không phải..."

Chu Diễn Chiếu cao giọng lên, "Người kia theo đuổi em sao? Vì sao đúng là loại âm hồn bám dai dẳng! Hay là, em từ chối tôi là vì anh ta?"

Thật sự muốn chọc tức chết chàng trai lạnh lùng!

Gọi là trong nháy mắt xù lông cũng không quá.

Thẩm Tri Sơ: "..."

Có lẽ là nghe thấy bên này cãi nhau, Dương Lục Mông lại gần chỗ của hai người họ vài bước, cách Thẩm Tri Sơ một cánh tay.

Nhìn thấy Chu Diễn Chiếu đang ngồi trong xe, Dương Lục Mông trước tiên sửng sốt một chút, sau đó mới nhìn Thẩm Tri Sơ, dùng khẩu hình miệng hỏi cô: "Là người này sao?"

Thẩm Tri Sơ không ngờ trong cuộc đời của mình cũng có thể gặp cảnh vào giới Tu La*, mồ hôi cũng sắp toát cả ra.

(*) A Tu La là các vị ác thần trong tín ngưỡng Ấn Độ, đặc biệt được nhắc nhiều trong Phật giáo.

Cô cắt ngang Dương Lục Mông, "Lát nữa nói."

Dương Lục Mông "ồ" một tiếng.

Nhưng mà Chu Diễn Chiếu nghe thấy ngữ điệu của Thẩm Tri Sơ, thân mật không chút khách khí, càng thêm tức giận.

Thậm chí vừa giận dỗi lại vừa có chút tủi thân, "Đây là kiểu người mà em thích sao? Không được, tôi hôn em rồi, em chỉ có thể thích tôi."

"..."

Thẩm Tri Sơ dở khóc dở cười, vừa định nói "Đây là anh họ của tôi!", Dương Lục Mông ở phía sau đột nhiên xen mồm vào nói: "Điều đó là chắc chắn rồi, tiểu Sơ Sơ chắc chắn thích tôi, cậu là ai? Còn hôn Sơ nhà chúng tôi?! Con bé là người cậu có thể tùy tiện hôn sao? Có tin tôi sẽ thay mặt ba mẹ con bé đánh cậu một trận hay không!"

"Dương Lục Mông, anh đủ rồi đấy!"

Thẩm Tri Sơ mặt đỏ đến mức sắp bốc khói.

Dương Lục Mông đã sớm thấy rõ tình huống này, bị Thẩm Tri Sơ gọi một tiếng, lập tức không kìm được cười như điên.

"Ai, thằng bé này rất có ý tứ!"

Thẩm Tri Sơ đập một phát vào vai anh ta, tức giận nói với Chu Diễn Chiếu: "Cậu đừng nổi điên, đây là anh họ của tôi thôi! Nhanh về đi!"

Chu Diễn Chiếu: "..."

Dương Lục Mông ôm bụng bên cạnh nói: "Ấy! Đừng đi, ở lại đi ăn cơm chung này!"

Thẩm Tri Sơ không thèm ở lại nói chuyện với Chu Diễn Chiếu và Dương Lục Mông nữa, đỏ mặt bước nhanh về phía trước, mở cửa xe ra ngồi vào trong.

Cô không muốn đối mặt với thế giới này nữa!