Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 49: Ngoại truyện 2.



Edit: Kali

Tháng tám, nhiệt độ Hải Thành cao vọt lên 39 độ.

Báo động về nhiệt độ cao được thông báo hết lần này đến lần khác, những hàng cây dọc đường trông khô héo, cằn cỗi, nhìn không có chút sức sống nào.

Vẫn chưa có lịch thi đấu, nhưng không khí của phân bộ PUBG LUM trong căn cứ vẫn rất nghiêm túc.

Huấn luyện thi đấu cũng có thể phát hiện ra những thiếu sót, nếu có sai lầm nào, vẫn không tránh khỏi bị giáo hấn.

Thẩm Tri Sơ ngồi trong văn phòng trên tầng hai, cũng có thể nghe được tiếng của huấn luyện viên Tôn đang mắng.

“Lại lái xe vào hố? Đâm xuống hố mấy lần rồi hả? Lớn như vậy sao vẫn không nhớ nổi lời tôi!”

“Nhìn thấy đạn 556 rồi ngẩn người xông thẳng vào phòng, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, sao chơi không khác gì mấy tay nghiệp dư thế hả? Tính khi đi thi đấu cũng chơi như thế này sao?”

“…”

Đương nhiên, trong số đó chắc chắn không có Chu Diễn Chiếu.

Chu Diễn Chiếu là đội trưởng, cũng là người ít mắc lỗi nhất trong cả đội, phong cách chỉ huy cấp tiến và vững vàng đã ăn sâu vào trong máu cậu, hầu như mọi thứ đều có thể hoàn thành được một cách xuất sắc.

“… Thế nào, nói rồi để các cậu trưng cái vẻ mặt này à, đang chửi thầm trong lòng hử?” Huấn luyện viên Tôn gào thét trên lầu.

Thẩm Tri Sơ không nhịn nổi, phì cười “phốc”.

“Cười gì vậy?”

“…”

Chu Diễn Chiếu đứng tựa bên cạnh cửa, vẻ mặt vô cảm nhìn cô.

Thẩm Tri Sơ bị tiếng bất chợt của cậu làm giật mình, sau đó mới đứng lên, “Sao anh lại xuống đây? Huấn luyện thi đấu thì sao?”

Chu Diễn Chiếu lắc đầu, nói: “Nghỉ giải lao rồi, nếu không huấn luyên viên sao gắt gỏng như vậy.”

Thời gian mà huấn luyện viên Tôn dành để phân tích khá nói có sách mách có chứng, không hề tùy tiện mắng chửi ai.

“Ồ, vậy anh sao lại không nghỉ ngơi?… Cổ tay có mỏi không? Mắt thì sao? Dùng thuốc nhỏ mắt chưa?”

Chu Diễn Chiếu cong môi.

Cậu nhìn dáng vẻ quan tâm của bạn gái, lòng vô cùng phấn khởi, nắm tay cô, nhéo ngón tay mềm mại nhẵn nhụi của cô.

Cậu nói: “Anh xuống đây gặp em cái là hết mệt ngay.”

Thẩm Tri Sơ: “…”

Tuy nói quan hệ của hai người họ ở căn cứ dường như đã công khai một nửa, nhưng dù sao cũng không thể công khai lộ liễu quá, vẫn nên kìm chế lại một chút.

Vẫn trong giờ làm việc đấy.

Chỉ có điều cũng không cần Thẩm Tri Sơ nhắc nhở, Chu Diễn Chiếu là người hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Cậu là một người rất có chừng mực.

Cậu nhanh chóng buông lỏng ngón tay của Thẩm Tri Sơ ra, thì thào: “Buổi tối cũng phải huấn luyện, em có muốn ở lại đi ăn chung với anh không?”

Thẩm Tri Sơ lắc đầu, “Không được, hôm nay em phải về nhà ăn cơm, em đã nói với người nhà rồi.”

“… Ừ.”

Chu Diễn Chiếu không nói gì, sờ soạng trong túi lấy ra một thỏi kẹo, đặt vào lòng bàn tay của Thẩm Tri Sơ, “Anh lên đây.”

Cậu chớp mắt, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên mặt của Thẩm Tri Sơ, xoay người rời khỏi văn phòng cô.

Thẩm Tri Sơ mở lòng bàn tay ra.

Là kẹo alpenliebe mix hai vị.

Lúc Thẩm Tri Sơ tan làm, trời trở.

Vẫn có cảm giác oi bức, nhưng lại có sấm chớp nổi lên ầm ầm, cả mảnh trời xám xịt, như báo hiệu trời sắp đổ mưa rất lớn.

Cô đứng trước cửa bảo vệ do dự một hồi.

Trở về lấy dù, phải quay về căn cứ, trở ra nói không chừng đã tạnh mưa rồi, nhưng chạy về nhà lỡ như đi được nửa đường trời đổ mưa, vậy cũng hơi phiền phức.

Quay trở vào mất khoảng năm sáu phút, không quay đầu lại ước chừng mười lăm mười sáu phút.

Thẩm Tri Sơ chần chừ mãi.

Tiếng sấm trên đỉnh đầu mãi không ngừng, chớp giật lóe sáng rạch ngang trên bầu trời, dọa người ta hú hồn chim én.

Cô thở dài, cuối cùng quyết định trở lại căn cứ đã rồi hẵng tính, lúc này đi lại bên ngoài cũng không được an toàn.

Vừa xoay người, đã thấy Chu Diễn Chiếu bước nhanh tới chỗ cô.

Thẩm Tri Sơ “A” một tiếng, chạy hai bước tới cậu, ngẩng đầu, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Chu Diễn Chiếu mím chặt môi, sắc mặt khó coi, kéo tay cô đi về phía căn cứ.

Thẩm Tri Sơ bị cậu kéo lê hai bước, “Làm gì vậy?”

Chu Diễn Chiếu quay đầu lại nhìn cô một cái, vẫn không dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Em không sợ sao?”

“… A?”

“Sét đánh, không sợ sao? Ngơ ngác đứng ngoài này làm gì chứ.”

Cậu nói xong, Thẩm Tri Sơ rất vui, cười một tiếng, “Vậy nên anh lo lắng cho em nên mới chạy ra đây sao?”

Bây giờ, dì nấu ăn ở căn cứ chắc đã nấu xong bữa tối rồi, mùi thơm của thức ăn bay rất xa. Một đám con trai nhanh như hổ đói vồ mồi vây quanh trước bàn ăn.

Mà chàng trai tuyệt vời của cô, có thể do nhìn thoáng ngoài cửa sổ, hoặc tính toán thời điểm cô tan làm, hoặc có thể bị tiếng sấm làm giật mình, nên mới thả đũa chạy tới đây? Thẩm Tri Sơ phỏng đoán hoạt động tâm lí từ vẻ mặt vô cảm của chàng trai lạnh lùng. Trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Có lẽ đối với những người lớn tuổi hơn mà nói, bạn gái sợ sét đánh, lo lắng trời nổi dông là một chuyện hết sức buồn cười, nhưng trong suy nghĩ của cậu, bạn gái vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, cần được bảo vệ.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy… rất ngọt ngào.

Thẩm Tri Sơ nhìn quanh không thấy ai, đột nhiên nhón chân, duỗi tay sờ đầu của Chu Diễn Chiếu.

Tóc của cậu mềm mại, nếp tóc đâu vào đấy rất đẹp, cảm giác sờ vào không tệ, giống như lông của giống chó Samoyed vậy.

Chu Diễn Chiếu dừng bước.

Cậu hơi khó tin nhìn cô, “… Sờ đầu anh?”

Thẩm Tri Sơ cố ý chọc cậu, “Ngoan lắm.”

Chu Diễn Chiếu làm bộ bí ẩn nhìn cô chằm chằm một lát, đột nhiên cười, khẽ nói: “Chị gái nhỏ, chị có biết sờ đầu anh, thì phải làm người của anh hay không.”

“…”

“Từ nhỏ đến lớn chỉ có ba mẹ anh mới được sờ đầu anh, người tiếp theo được sờ, chỉ có thể là bà xã của anh.”

Thẩm Tri Sơ im lặng một lúc.

Cuối cùng, cô thở dài một hơi, nói: “Chu Diễn Chiếu, trước đây em đã phát hiện được, trông anh chẳng giống thanh niên chút nào… Thời đại này, nào có bạn nhỏ hai mươi mấy tuổi nào cứ nhắc đến muốn kết hôn chứ.”

Chu Diễn Chiếu “chậc” một tiếng, đáp: “Anh thế này còn không phải là vì em sao.”

Thẩm Tri Sơ: “…”

Vừa nói xong mấy câu, trời cuối cùng cũng đổ mưa.

Mưa nặng hạt như đánh trên đầu hai người, vài giây sau mưa đã như trút nước.

Chu Diễn Chiếu cầm dù đi ra, nhưng hai người đứng ở chỗ trống nói chuyện, lúc này đã ướt nửa người, loại dù như thế này, chắc chắn sẽ không che được gì nhiều, vô nghĩa Cậu dứt khoát cầm cổ tay của Thẩm Tri Sơ, dắt theo cô chạy chầm chậm.

Chu Diễn Chiếu tay chân dài, đi vài bước đã đưa cô vào căn cứ.

Nhưng hai người vẫn ướt sũng.

Mùa hè, quần áo rất mỏng manh, Thẩm Tri Sơ mặc một chiếc váy liền thân màu lam, ngâm nước mưa nửa phút, đã không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Chu Diễn Chiếu mím môi, ấn bả vai cô, để cô đứng dưới mái hiên ngoài cửa căn cứ, “Trước tiên em đứng ở đây chờ anh một chút.”

Tóc của cậu vẫn còn dính nước mưa, cũng không lau qua, quay phắt người mở cửa đi vào. Thẩm Tri Sơ vội giữ chặt cậu.

Lấy trong túi xách ra một bịch khăn giấy —— cũng may là túi da, không bị mưa làm ướt, khăn giấy ăn cũng chỉ bị ướt không đáng kể.

Cô rút vài tờ ra, muốn giúp Chu Diễn Chiếu lau tóc.

Vẻ mặt căng cứng Chu Diễn Chiếu cuối cùng cũng dịu xuống vài phần.

Nở nụ cười, cậu dùng sức cầm tay cô, lấy tờ khăn giấy từ trên tay cô, tự mình lau qua loa nước mưa trên đầu, nói: “Ở đây chờ anh.”

“Ừm.”

Chu Diễn Chiếu chạy vào căn cứ.

Chưa đầy hai phút sau, cậu mở cửa lớn đi ra, lấy áo khoác đồng phục của mình bọc lấy người Thẩm Tri Sơ.

Vóc dáng của Chu Diễn Chiếu rất cao, áo khoác rất dài, gần như giống váy của cô.

Được bọc như vậy, kín mít, sự xấu hổ phía trong đều không nhìn ra được.

“Soạt ——”

Chu Diễn Chiếu nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi giúp cô kéo khóa lên tận trên cổ.

Thẩm Tri Sơ có thể nhìn ra dáng vẻ của mình từ trong mắt cậu.

Giống như một đứa trẻ lén lấy đồ của người lớn mặc vậy, có chút buồn cười.

Chu Diễn Chiếu lại vô cùng hài lòng, nắm cổ tay cô, “Đi, đi vào lau khô tóc, để một lúc nữa sẽ bị cảm.”

“…”

Phòng khách của căn cứ không có ai, chỉ có dì nấu cơm đang bận rộn ở nhà ăn, không chú ý đến bọn họ.

Thẩm Tri Sơ dừng bước, hỏi cậu: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Thật sao? Sớm như vậy?” Cô lo Chu Diễn Chiếu chưa ăn cơm xong đã đuổi theo ra ngoài, đến lúc đó đói bụng lại phải huấn luyện, ăn bữa khuya cũng phải mấy tiếng sau, “Thật sự ăn rồi?”

“Ừm.”

Chu Diễn Chiếu không nhiều lời nữa, nhanh chóng dẫn Thẩm Tri Sơ lên tầng bốn.

Thời gian huấn luyện vào buổi tối vẫn chưa bắt đầu, nhưng các tuyển thủ cơ bản đều ở trong phòng huấn luyện, người thì chơi trò chơi, người thì xem phim để giải trí, tầng bốn im ắng, hẳn là không có ai cả.

Thẩm Tri Sơ không chịu đi, “Hay là em về văn phòng, em có khăn lông, lấy ra lau qua một chút là được.”

Chu Diễn Chiếu cười như không cười nhìn cô, mở miệng nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên tới, em ngại à?”

“… Chu Diễn Chiếu! Đang ở căn cứ đó!”

Chu Diễn Chiếu nhún vai, mạnh mẽ đẩy mạnh cô vào phòng mình.

Cậu nói: “Anh biết đang ở căn cứ, chỉ là để em lau khô tóc thôi mà, không làm gì cả, tạnh mưa thì em có thể về.”

Thẩm Tri Sơ còn muốn nói thêm, Chu Diễn Chiếu đã ấn cô ngồi vào ghế của mình, khom lưng đối mặt với cô, nhỏ giọng nói: “Em còn nói nữa là anh thơm em đó.”

“…”

Chu Diễn Chiếu cong môi, đứng dậy, lật tìm trong ngăn tủ một chút, mở hộp một chiếc khăn lông mới, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô.

“Em mặc đồng phục của anh về nhá.”

Gương mặt Thẩm Tri Sơ bị khăn lông phủ lên, giọng nói từ trong khăn truyền ra, có chút rầu rĩ, “Như vậy sao mà được.”

“Có gì không được chứ?”

Thẩm Tri Sơ không nói gì.

Cô cảm thấy Chu Diễn Chiếu chắc chắn đang chọc ghẹo cô, cố ý muốn nhìn thấy cô đỏ mặt.

Hừm.

Chu Diễn Chiếu nhẹ nhàng cười một tiếng, “Quần áo của bạn trai, em còn chê sao?”

“Không phải chê! Ai da anh…”

Người này tuyệt đối là cố ý!

Thẩm Tri Sơ kéo khăn lông xuống, đối diện với ánh mắt của Chu Diễn Chiếu.

Trong ánh mắt cậu chất chứa ý cười nhàn nhạt.

Thẩm Tri Sơ đột nhiên không thốt ra được.

Cô quay đầu, lấy khăn lông che đi nửa khuôn mặt của mình, cũng che đi gương mặt đang ửng hồng.

“Ngoan nào.” Chu Diễn Chiếu sờ tóc cô, “Không được thì hôm nay ở lại căn cứ đi, nhân viên không phải đều có phòng riêng sao? Bão lớn như vậy, sấm chớp vẫn không ngớt, em không thể đi ra ngoài.”

Thẩm Tri Sơ rầu rĩ gật đầu.

“Đồ đạc của anh ở đây em có thể dùng tùy thích —— Đồ của Đại C thì nhìn là được rồi, đừng đụng vào, cậu ta không biết vệ sinh.”

“…”

“Nhất định phải lau khô tóc, biết chưa? Dưới lầu có máy sấy đấy, em có thể xuống đó dùng.”

“… Ừ.”

Chu Diễn Chiếu ngồi lải nhải một hồi y hệt mẹ cô, rồi mới quay về huấn luyện.

Thẩm Tri Sơ ngồi trên ghế của Chu Diễn Chiếu, nhìn quay phòng.

Lần trước lúc cô vào đây, tâm tình thế nào nhỉ? Cô cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ có điều lúc đó chắc chắn không giống bây giờ.

Cô dùng khăn lông lau khô tóc, lấy trong túi xách ra thỏi kẹo alpenliebe mà lúc chiều Chu Diễn Chiếu đưa cho cô.

Bóc vỏ ra, bỏ vào miệng.

Là hương vị ngọt ngào.