Cô đã cho là mình đúng ý hợp tình như vậy thì Sầm Nghiên Thanh đều phải hẹp hòi không nói đạo lý theo.
“Em không thừa nhận lúc trước gạt tôi chỉ để dụ dỗ lên giường?”
Kiều Minh Nguyệt uống lên hai khẩu nước chanh để thanh tỉnh đầu óc một chút, chống cằm suy nghĩ một lát, ý đồ nhớ lại bốn năm trước ban đêm khúc nhạc dạo, hai người ở một quán bar nhỏ gặp mặt, khi đó Sầm Nghiên Thanh có một làn da trắng nõn tóc ngắn thoải mái sạch sẽ, bộ dáng rất là nhàn nhã, chỉ mặc một bộ quần jean trắng mà thôi, nhìn trẻ giống như nam sinh viên vừa mới bước ra cổng trường nghỉ hè đi du lịch, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, hơn nữa lúc cô chủ động tới gần mời hắn uống rượu, lỗ tai người này đỏ bừng.
Chẳng lẽ đây là em trai ngây thơ mà cô chờ đã lâu?
Quả nhiên,mắt của Kiều Minh Nguyệt nhìn không tốt lắm, thường xuyên nhìn lầm.
Làm gì có thanh niên ngây thơ nào một đêm ba lần?
Nhưng quá trình thời gian tuyến tâm lý nhân vật rõ ràng, cô đúng là chủ động đầu tiên.
“Không cần nói về chuyện cũ, tôi không thích người nói chuyện đường dài.” Cô bất mãn.
Sầm Nghiên Thanh ồ một tiếng, biết cô đang chột dạ, nể mặt mà không nói rõ.
Bữa cơm cũng ăn xong, thời gian cũng không còn sớm, Kiều Minh Nguyệt tính tiền, thời điểm ra cửa cô mặc hai chiếc áo khoác, bao bọc không khác gì cái bánh chưng, quần áo nam có vẻ giữ ấm hơn quần áo nữ một ít, chiếc áo trực tiếp gói cô kỹ lưỡng, từ đầu đến chân, tỉ mỉ hóa trang thành chị gái có “Vẻ đẹp nội tại”.
Bàn tay to của người đàn ông đặt vai của cô gái dựa vào vai của mình, Kiều Minh Nguyệt chân như dẫm bông, nhão nhão dính dính mà đem hắn trở thành vách tường ổn định thân thể.
Người lái thay tới, hai người ngồi ở ghế sau, Kiều Minh Nguyệt dựa vào trên vai hắn, mí mắt chống đỡ không được muốn sụp xuống, hơi thở ấm áp mang theo hương rượu phả vào xương quai xanh của hắn, có vẻ là ghét bỏ bả vai của hắn không thoải mái, khó chịu cọ cọ, ngồi không yên mà rầm rì ghét bỏ bả vai hắn, cánh môi cứ mở ra mở vào, son môi cứ như vậy cọ vào áo sơ mi trắng tinh, lưu lại dấu vết một mạt màu đỏ ái muội.
Sầm Nghiên Thanh hít sâu một hơi, thở ra chậm rãi, nghiêng đầu nhìn cô, “Đi nhà tôi hay là nhà em?”
Thế giới của người trưởng thành chính là trực tiếp như vậy.
Giống như lần tương ngộ ở quán bar lúc trước, cô ở bên tai hắn phát ra lời mê hoặc.
Cô buồn chán cọ cọ trên vai hắn, thanh âm cũng dịu dàng, “Không được đâu, Niệm Niệm đang chờ tôi về nhà, không có tôi con bé không ngủ được.”
Sầm Nghiên Thanh im lặng.
Dục vọng vốn dĩ đang nhen nhóm bị một câu nhẹ nhàng của cô dập tắt, hắn lúc này mới phản ứng lại nguyên lai thân cận ái muội cả tối, đều là cô cố ý đùa hắn.
Cô không phải người độc thân, còn khiến cho hắn ảo tưởng.
Có phải là thấy hắn đối tốt với cô nên bắt nạt.
Kiều Minh Nguyệt tư ngủ một giấc ngon, sau khi về đến nhà đều tỉnh rượu một nửa, nhẹ giọng mơ màng kêu gọi hắn, làm tài xế trong nhà đưa hắn về, còn tính toán cho tài xế chở người lái thay kia về nhà.
Sầm Nghiên Thanh nãy giờ mặt lạnh, không thèm phản ứng lại lời nói của cô.
Cô cười cười, mặc áo khoác của hắn, cửa xe phía sau mở ra, vốn đang chuẩn bị vào nhà, lại thò người lại gần chiếc xe, màu đỏ móng tay sờ gương mặt hắn, xoa bóp mặt hắn, “Thanh Thanh không tức giận ~ mấy ngày nữa chúng ta lại gặp lại ở viện bảo tàng nha ~”
Đây là cái giọng dỗ trẻ con.
Sầm Nghiên Thanh: “…………”
Rồi sau đó cô cẩn thận đóng cửa xe, cách một lớp kính pha lê phất tay cúi chào với hắn, chờ xe đi rồi mới xoay người vào nhà, có vẻ rất lịch sự, làm cho bữa gặp mặt xin lỗi thành công kết thúc.
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.
Ngô a di còn đứng ở phòng khách, hỏi cô có muốn ăn cái gì hay không.
“Không cần, bây giờ cháu nghỉ ngơi, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ta pha cho ngài một ly mật ong giải rượu nhé?”
“Được rồi.”
Nói xong dì Ngô liền đi làm.
Bởi vì lí do cá nhân nên dì Ngô mỗi ngày 24 tiếng đều ở nhà của cô, một tháng có tám ngày nghỉ, Kiều Minh Nguyệt là người chủ dễ tính, dì muốn nghỉ thì chỉ cần thương lượng với cô, nếu không phải là những ngày quan trọng cần đến dì giúp việc thì cô đều đồng ý.
Đến bây giờ, dì Ngô chưa xin nghỉ một lần nào.
Mấy ngày trước Kiều Minh Nguyệt còn có chút ngượng ngùng, hỏi qua mới biết được tình huống nhà dì Ngô.
Chồng của bà là một người mê cờ bạc, còn say rượu, năm trước hai người ly hôn, phòng ở đã bị chồng cầm đi gán nợ từ sớm, con gái hiện giờ đang học cấp ba, ngày thường ở kí túc xá không thường về nhà, sau khi ly hôn dì vẫn luôn ở nhà thuê, tìm được việc hiện tại biết được có thể ở lại liền không thuê phòng nữa, tiết kiệm tiền tích cóp đóng học phí cho con gái.
Dì Ngô không nghỉ, Kiều Minh Nguyệt tính là tăng ca, cuối tháng cộng thêm tiền cho dì.
Cô từ nhỏ đến lớn cũng chưa phải lo nghĩ về chuyện sinh hoạt, xuất phát từ việc thương cho hoàn cảnh của người khác mà đồng cảm với nhiều người, nhưng hiện tại tuổi lớn hơn đã biết thu lại rất nhiều, trở nên cẩn thận.
Rốt cuộc người với người ở chung, trong thời gian ngắn không thể xác định được điều gì.
Cô lên lầu muốn tìm Niệm Niệm chơi, kết quả phát hiện con bé đã sớm ngủ rồi.
Một chút đều không nhớ mẹ.
Cô ngồi trên sô pha đặt trong phòng khách nhỏ ở lầu hai uống nước mật ong, xem di động, bắt đầu quấy rầy Sầm Nghiên Thanh, hỏi hắn về đến nhà chưa.
Thanh: Em mới tiễn tôi 5 phút trước.
Kiều Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười, buông cái ly xuống, đầu óc thanh tỉnh hơn bắt đầu đánh chữ.
Kiều Minh Nguyệt: Này giống như là đang nhớ anh.
Thanh:……
Thanh: Em như vậy tôi không quen.
Thanh: Tôi thích em ương ngạnh khó thuần như năm ấy.
Kiều Minh Nguyệt: 【nhãn dán con mèo quay cuồng 】
Kiều Minh Nguyệt: Tôi ngủ, anh tí nữa ngủ ngon ~
Thanh: Ngủ ngon.
Trước khi ngủ Kiều Minh Nguyệt cân nhắc sự kiện nhà kính hoa lan, tuy rằng viện bảo tàng hiện tại không mở cửa, nhưng nhờ vào tầng quan hệ của Sầm Nghiên Thanh, rất nhanh thôi cô có thể vào xem, thuận tiện nhờ họ hỗ trợ liên hệ nhà thiết kế, tranh thủ năm sau là có thể khởi công.
Kế hoạch rất hoàn mỹ.
Kiều Minh Nguyệt vui vẻ ngủ một giấc ngon lành.
Sau khi sinh Niệm Niệm, đầu tiên vì muốn làm tấm gương tốt cho Niệm Niệm, thứ hai là vì bảo dưỡng thân thể, Kiều Minh Nguyệt đã hình thành cho mình thòi quen làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹpm mỗi ngày buổi tối đúng 10 giờ lên giường ngủ, ngày hôm sau lại dậy sớm, một ngày ba bữa đúng giờ, quy luật giống như học sinh tiểu học.
Do làm việc và nghỉ ngơi quá quy luật, lại quen việc đặt chế độ im lặng khi đi ngủ, ngày hôm sau thời điểm ăn cơm sáng cô mới phát hiện cuộc gọi nhỡ của bạn thân.
Đây là một cô bạn thân khác, công việc cũng tương đối giống anh cả của cô, thời gian dài không gặp nhau được, Phóng viên Lưu có vẻ cũng mới trở về Giang Thành, nếu không sẽ không phải tới lúc này mới liên hệ cô.
Kiều Minh Nguyệt cũng bận quá.
Tính thời gian, Lưu Diệc xuống phi cơ vào 10 giờ, hiện tại mới 8 giờ, vừa ăn xong cơm sáng cô mang theo Niệm Niệm đi đón bạn, tạo bất ngờ cho bạn thân.
Đây chính là chị dâu tưởng lai của cô, phải trông giữ cẩn thận.
À không phải bông hoa của anh hai, là anh cả.
Lúc trước Kiều Minh Nguyệt biết anh cả đang theo đuổi hoa khôi của trường bên cạnh, trong lòng tuy rằng ghét bỏ anh trai không biết xấu hổ trâu già gặm cỏ non, nhưng vẫn là em gái tốt nỗ lực tiếp cận người đó, sau khi quen cô phát hiện anh trai quả nhiên không xứng với cô gái đó. Cô cùng Lưu Diệc lại chơi cùng nhau, thường xuyên gặp mặt, trừ ra lúc tiếp cận động cơ không trong sáng, lúc sau cô cũng thẳng thắn nói ra mục đích ban đầu, cuối cùng hai người thành bạn thân.
Mà Kiều Vọng khi không có sự trợ giúp của em gái, thế nhưng vẫn bám đuôi người ta.
Trước mắt hai người họ vẫn là quan hệ bạn bè trai gái.( dạng yêu đương)
Mà Kiều Vọng vẫn luôn công bố mình vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, chỉ cần chưa kết hôn, thì vẫn gọi là theo đuổi.
Hai người khác biệt nhau về tư tưởng quan hệ tình cảm, nhưng ở chung lại hài hòa lạ lùng. Mấy năm nay anh cả cùng người kia khoảng cách xa hàng chục nghìn cây số giữa các nước, cũng không biết quan hệ của hai người kiên trì như thế nào được, Kiều Minh Nguyệt bái phục.
“Dì thịt thịt đã về rồi, Niệm Niệm có muốn cùng mẹ đi sân bay đón không?” Kiều Minh Nguyệt buông di động, hỏi cô bé còn đang gặm bánh bao.
Niệm Niệm thật sự là quá thích bánh bao thịt của dì Ngô làm, cơm sáng có thể ăn hai cái, lại ăn quả trứng luộc, uống một ly sữa bò, Kiều Minh Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, một cô bé ba tuổi ăn uống so với cô là một người trưởng thành còn thua, cái bánh bao kia cô ăn một cái liền no rồi, cùng lắm là uống thêm ly sữa đậu nành, trứng luộc phải cố gắng lắm mới nuốt trôi.
“Muốn đi muốn đi!”
Niệm Niệm rất tích cực với các hoạt động ngoài trời.
Do thời tiết dạo gần đây không đẹp, Kiều Minh Nguyệt không muốn ra khỏi cửa, Niệm Niệm ở nhà chơi theo mẹ, mỗi một phòng đều chơi chán rồi, cuối cùng cũng có thể ra ngoài, tất nhiên là vui rồi.
Xem bộ dáng hưng phấn của con bé, Kiều Minh Nguyệt bắt đầu nghĩ lại: Xem ra về sau phải mang Niệm Niệm ra ngoài nhiều hơn.
Đi viện bảo tàng cũng có thể đưa bé đi theo, đối với thực vật cô bé vốn dĩ cảm thấy hứng thú, đi học kiến thức mới cũng khá tốt.
Nhưng mà phải thông báo với Sầm Nghiên Thanh một tiếng, tránh dọa người ta sợ.
Hai mẹ con ăn xong còn thừa một cái bánh bao to, Kiều Minh Nguyệt cũng không muốn lãng phí đồ ăn, hơn nữa bánh bao vẫn còn nóng, hỏi dì Ngô dì cũng không ăn.
Dì Ngô hơi do dự, hỏi cô: “Có thể để ta mang cho con gái không?”
Kiều Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu, “Có thể.”
“Cảm ơn cô Kiều!”
Kiều Minh Nguyệt cũng không phải kiểu người coi tiền như rác, mấy ngày nay dì giúp việc làm việc khá chuyên nghiệp, ngày thường nấu cơm đều là dựa theo sở thích của hai mẹ con, cũng không có cố ý làm nhiều món thừa ra, ngày thường chỉ nấu ba cái bánh bao lớn, là do tối hôm qua cô uống rượu, ăn uống không tốt, sáng sớm chỉ ăn một quả trứng luộc cùng sữa đậu nành, Kiều Minh Nguyệt thật sự ăn không vô cái bánh bao kia, cảm thấy quá dầu mỡ, lúc này mới dư lại tới.
Hai mẹ con bọn họ chuẩn bị xong, Kiều Minh Nguyệt chuẩn bị xong rồi đưa Niệm Niệm ngồi xe. Thời điểm ra khỏi tiểu khu, mới phát hiện dì Ngô cùng một cô gái nhỏ đang nói chuyện ở công viên khu đối diện.
Cô gái mặc trên người chiếc áo đồng phục đã được giặt đến bạc màu, tóc đuôi ngựa, dáng cao gầy, trên miệng đang ăn bánh bao.
Kiều Minh Nguyệt nghĩ xa xôi.
Thời gian này các trường cấo 3 đều nghỉ, nếu đang học lớp 12 khả năng muốn học bù, muộn lắm thì mấy ngày nay cũng phải nghỉ ăn Tết, trường học ký túc xá liền không thể ở, cô gái kia ở chỗ nào?
Niệm Niệm mở cửa kính xe xem cảnh đường phố, hôm nay đi sân bay, cô bé chưa thấy cảnh khu vực này, tò mò mà vẫn luôn miệng hỏi.
Kiều Minh Nguyệt một bên trả lời vấn đề của con gái một bên hồi ức cuộc nói chuyện cùng dì Ngô ngày đó.
Con gái của dì ngô tên là Tạ Trì, học ở trường Tam Trung, trùng hợp chính là trường học cũ của cô, cô cũng biết Tam Trung khó vào bao nhiêu, gia đình của cô gái có điều kiện không tốt, nhưng có thể thi đậu tam trung, thuyết minh cô gái đó còn rất thông minh, Kiều Minh Nguyệt lướt đến WeChat của giáo viên cấp ba trước kia của cô, nhắn tin dò hỏi về tình huống của Tạ Trì.
Nhắn xong cô liền buông di động, cùng Niệm Niệm cùng nhau xem cảnh đường phố, ngày thường giáo viên đều rất bận, khoảng chừng một đoạn thời gian mới có thể trả lời tin nhắn của cô.
Tới sân bay, nơi này Niệm Niệm đã từng tới nên không còn tò mò, hai người đợi một lát, vừa lúc máy bay đáp cánh sân bay.
Người phụ nữ nhan sắc xinh đẹp, đầu tóc búi đơn giản, ăn mặc bộ áo lông vũ dài đến chân, một tay kéo cái valy, deo kính râm, liếc mắt một cái nhận ra hai mẹ con đứng trong đám người, tháo xuống kính râm cười chào hỏi.
“Dì Thịt thịt thật ngầu!” Niệm Niệm ngửa đầu vẻ mặt hâm mộ.
Lưu Diệc tên gọi ở nhà là lại lại, thời điểm Niệm Niệm vừa mới bắt đầu học nói chuyện nói từ không rõ, đoạn thời gian đấy lại là vừa mới bắt ăn thịt, tên lại lại kêu thành thịt thịt, đến nay “dì thịt thịt” là xưng hô Niệm Niệm dành riêng cho Lưu Diệc.
Lưu Diệc không chê cô bé nặng, đem bé bế lên, sau đó cầm kính râm của mình treo ở trên mũi của bé, “Niệm Niệm cũng ngầu như vậy.”
Sự vật trước mắt đều bị bịt kín một lớp đen, Niệm Niệm kinh ngạc há mồm kêu một tiếng, đùa nghịch với kính râm.
“Ừ, tùy tiện ăn chút đi, hai người hẳn là đều ăn qua, vậy ngồi xem tớ ăn.” Lưu Diệc tuy rằng sức lực lớn, nhưng Niệm Niệm hơn ba mươi cân cũng không phải đùa, ôm một lát liền chịu không nổi, cho cô bé tự mình đi.
Tìm một nhà bán mì, Lưu Diệc gọi một chén mì thịt bò.
Kiều Minh Nguyệt gọi ly trà sữa, Niệm Niệm nhớ kỹ số để đi lấy đồ ăn.
“Cậu cùng anh trai của tớ chưa chia tay sao?” Kiều Minh Nguyệt lần nào gặp cũng phải hỏi câu này.
“Cậu tuổi còn nhỏ nên không hiểu,” mỳ được bưng lên, Lưu Diệc lấy chiếc đũa bắt đầu ăn hoàn toàn tự nhiên, “Tính chất công việc của mình vốn không có biện pháp yên ổn, nếu tìm một người đàn ông ổn định, về lâu dài ở sẽ xảy ra nhiều vấn đề, hơn nữa hai người cách sống khác nhau, một người bận rộn ở nơi khác một người ở nhà, là không có biện pháp cảm thông cho nhau, thậm chí không cần ở lâu dài liền dễ dàng xảy ra vấn đề.”
“Tớ cùng anh trai cậu như vậy vô tình lại hợp nhau, Hắn bận tớ cũng bận, hai người ai bận việc nấy, hắn còn cảm thấy có lỗi với tớ, nhiều chuyện đều nhường tớ, chẹp, loại chuyện tốt này đi nơi nào tìm được.”
“Kiểu người không dong dài thích hành động lại có chí tạo dựng sự nghiệp, tớ đương nhiên phải nắm chắc.”
Kiều Minh Nguyệt nghe xong gật gật đầu, “Tớ hiểu được, cậu chính là đề cao tính chất công việc của anh trai.”
“binggo~”
“Vấn đề là theo ý tứ của hắn, năm nay hắn có thể được gọi về đây, khả năng là sắp đưa ra quyết định.”
Vốn đang ăn mì, Lưu Diệc nghe thấy tin này vẻ mặt lập tức nghiêm túc, nghĩ một lúc nói: “Tớ liền phải một lần nữa suy xét quan hệ giữa tớ cùng anh cả của cậu.”