Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 42: Cùng lúc làm nhiều việc



Tại núi Dung Thiên, Thiên Cù Tử bỏ lại ngọc bội chưởng viện rồi bỏ đi, Mộc Cuồng Dương cũng rời tiệc đuổi theo, Phó Thuần Phong thì có nỗi khổ riêng, lo lắng song lại không thể đuổi theo… Mà cũng không trách y được, ôm một *cây thương* dài thượt như vậy đuổi theo đồ đệ mình, e rằng ngày mai vị trí đại trưởng lão của Đao tông sẽ đổi chủ ngay.

Chưởng viện Kiếm tông Thu Kết Ý đương hiểu tình hình nghiêm trọng đến cỡ nào, đại trưởng lão Thu Thảo Sinh là sư tôn của y, nếu Thiên Cù Tử thật sự cứ vậy rời khỏi Tiên tông Cửu Uyên, sư tôn y sẽ bị xử trí theo tông quy. Tông quy của Cửu Uyên nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ riêng tội vô duyên vô cớ nghi kỵ đồng môn đã đủ khiến sư tôn bị phế bỏ công lực, trục xuất khỏi sư môn rồi.

Thu Kết Ý đương nhiên không thể để sư tôn mình rơi vào thảm trạng đó, cho nên lập tức đứng dậy nói: “Tuy sư tôn sử dụng lời lẽ không được thích đáng cho lắm, nhưng vậy đâu có nghĩa là người nghi ngờ ý định của Hề chưởng viện. Trong tranh chấp có chút hiểu lầm cũng là chuyện khó tránh khỏi. Bổn viện sẽ thay sư tôn giải thích với Hề chưởng viện.” Dứt lời, y chắp tay cáo từ.

Y vừa nhấc chân, chưởng viện Diệu Âm tông Bái Tinh cũng đứng dậy theo, cau mày nói: “Ta đi với ngươi.”

Hai người vốn luôn như hình với bóng, nên Thu Kết Ý gật đầu, cùng y rời khỏi sảnh tiệc.

Tái Sương Quy ôm lửa giận đầy một bụng, vậy mà lại không buồn xuống núi tìm Thiên Cù Tử. Đứa đệ tử này đi đâu, ông biết rõ hơn ai hết… nhất định là hộ tống Khôi thủ Họa Thành xuống núi rồi! Cái đồ mất dạy kia, vì một nữ nhân mà không ngại mắng mỏ các trưởng lão ở ngay trước mặt mọi người!

Ông giận đến ngực tức tim đau, nhưng rốt cuộc chân vẫn không tự chủ được đi tới Khổ Trúc Lâm. Cho dù Thiên Cù Tử muốn rời khỏi sư môn thật thì cũng không thể cứ vậy mà đi, còn phải bàn giao cả đống công việc của chưởng viện đấy.

Tái Sương Quy không tin chàng sẽ mặc kệ Cửu Uyên, phủi mông bỏ đi như thế.

Quả nhiên ở Khổ Trúc Lâm, hóa thân của Thiên Cù Tử đã chờ sẵn ở trước cửa tinh xá, thấy ông đi tới thì lẳng lặng quỳ xuống. Tái Sương Quy chỉ tay vào chàng, trong nhất thời giận đến run người, song lại không nói được tiếng nào.

Thiên Cù Tử im lặng chờ đợi, thật lâu sau Tái Sương Quy mới hỏi: “Ngươi định đưa tiễn khách tới tận Họa Thành luôn à? Bao giờ về hả?”

Đứa đệ tử này thật là… mẹ nó toàn là đồ khiến ông không lo không được mà! Nhưng đáng giận hơn là ông lại bó tay, chẳng làm được gì!

Tái Sương Quy đại trưởng lão nghĩ tới đây thì ngực càng đau dữ hơn. Hóa thân của Thiên Cù Tử đáp: “Ta sẽ… về hơi muộn một chút.”

Tái Sương Quy gần như gào lên: “Một chút của ngươi là bao lâu?!”

Thiên Cù Tử ngập ngừng, “Sáng sớm ngày mai, trước khi Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến khai màn.”

Tái Sương Quy cười khẩy, “Rốt cuộc là xa xôi đến cỡ nào mà Hề chưởng viện lại phải qua đêm bên ngoài vậy?!” Nhưng vừa dứt lời, ông liền hiểu ra ngay… qua đêm bên ngoài, đương nhiên là có giai nhân bầu bạn cùng rồi.

Đứa đệ tử này, thật sự là đồ gặp gái liền khá không nổi!!

Tái Sương Quy xoay người bỏ đi.

Về phần Mộc Cuồng Dương, cô nàng đi tới uyển cư dành cho khách tìm Húc Họa trước tiên, thấy phòng ốc trống không thì cũng biết Thiên Cù Tử đã đưa người xuống núi rồi.

Mà khoan, lần nào đi cũng im hơi lặng tiếng không chào không hỏi gì hết! Tỷ muội kiểu gì vậy, thề suông thôi à?!

Bực bội song nàng cũng chỉ có thể đi tới Khổ Trúc Lâm tìm, vừa vặn gặp Thu Kết Ý và Bái Tinh đồng hành tìm tới. Mặc dù các đại trưởng lão đều có tâm tư riêng, nhưng chưởng viện chín nhánh lại ý hợp tâm đầu, hòa hợp với nhau vô cùng. Đây cũng chính là điểm cân bằng của Tiên tông Cửu Uyên, mặc kệ các trưởng lão cãi nhau mâu thuẫn kiểu gì, luôn có chưởng viện đệ tử của họ đứng ra hòa giải hết.

Chủ thể của Thiên Cù Tử ở trong khách điếm với Húc Họa nên tính ra được yên tĩnh vô cùng, hóa thân lại đang ở Khổ Trúc Lâm, muốn không bị quấy rầy thật sự là chuyện không tưởng. Tái Sương Quy vừa mới bỏ đi, Mộc Cuồng Dương, Thu Kết Ý và Bái Tinh lại tìm tới ngay, chỉ chốc lát sau cả Bất Động Bồ Đề cũng giới nhập bọn.

Thiên Cù Tử không còn cách nào khác, đành để hóa thân pha trà đãi khách.

Năm người ngồi quanh bàn thấp dưới đất, đâu đâu trong Khổ Trúc Lâm cũng có trận pháp thanh tẩy, cho nên gần như chẳng nơi nào dính chút bùn đất cả. Bốn người khách đều không chê, chỉ có chưởng viện Diệu Âm tông Bái Tinh là nhịn không được, lấy khăn gấm ra cẩn thận trải ra rồi mới chịu ngồi xuống.

Hóa thân Thiên Cù Tử tự động bỏ qua Bái Tinh, chỉ châm trà cho ba người kia. Quả nhiên, y trải khăn gấm xong liền cầm chén lên lau lau.

Bốn người còn lại đều chẳng buồn để ý tới y, tự túc uống trà của mình. Thu Kết Ý nói: “Vừa rồi sư tôn dùng từ quá khích, nhưng Huyền Chu làm người thế nào, mọi người đều hiểu cả. Mong Huyền Chu nghĩ cho đại cục của tông môn mà chớ để bụng.”

Hề chưởng viện khổ trong lòng mà không biết nói sao.

Trong khách điếm, mỹ nhân vừa rời khỏi thùng tắm, thơm ngát cả phòng. Đứng trước cảnh tượng rung động choáng váng như thế mà vẫn phải phân tâm đối phó với mấy vị đồng môn, có ai hiểu được nổi khổ này không?

Húc Họa để mặc Thiên Cù Tử ôm mình đến trên giường, chàng nghiêng người hôn lên trán nàng, nhưng mãi vẫn không có hành động kế tiếp.

Húc Họa đưa một tay chống vai chàng, chờ hồi lâu mà đối phương chỉ dùng đầu ngón tay sờ soạng nhẹ nhàng, không làm gì khác.

Thế là thế nào? Trưởng tộc Ma khôi thấy khó hiểu, nàng đưa bờ môi đỏ chủ động mời gọi, Thiên Cù Tử lại nghiêng mặt tránh né.

Húc Họa không khỏi hỏi: “Hề chưởng viện nom hơi xao nhãng, có chuyện gì quan trọng sao?”

Nghe vậy Thiên Cù Tử lập tức giải thích ngay: “Cũng không có gì, chỉ là… giữa ngày có tranh chấp vài câu với các trưởng lão, nên bây giờ đồng môn đến Khổ Trúc Lâm khuyên nhủ, không tiện bỏ mặc họ.”

Húc Họa luôn là người thấu tình đạt lý, hiểu được vì sao chàng lại như vậy, cho nên nói: “Hề chưởng viện tiếp đãi bọn họ trước đi, bổn tọa chờ được.”

Thiên Cù Tử biết quá gấp sẽ hỏng việc, nếu bây giờ hai người tiếp tục, chỉ sợ hóa thân sẽ nói năng lộn xộn, chàng đành nói: “Vậy đành phiền Khôi thủ chờ rồi. Thiên Cù Tử xin phép dời thần thức tới hóa thân trong chốc lát.”

Húc Họa gật đầu, “Mời Hề chưởng viện tự nhiên.”

Thiên Cù Tử nằm xuống bên cạnh nàng, hai mắt khép hờ, quả nhiên không nói thêm gì nữa.

Húc Họa hít ngửi mùi trúc nhàn nhạt trên người Thiên Cù Tử, lần đầu tiên ngắm nghía kỹ lưỡng bạn giường của mình. Người này sở hữu diện mạo sáng sủa, nhìn như ôn hòa, nhưng chỉ cần hơi sầm mặt thì liền biến thành lạnh lùng xa cách.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng lần theo đường lông mày của chàng, quan hệ giữa hai người giờ là gì thật ra rất khó nói, cả tính tình lẫn sở thích đều khác biệt, ấy vậy mà nàng lại không chán ghét chàng tiếp cận mình. Bây giờ cùng giường chung gối nàng cũng chẳng bài xích, trái lại còn thấy chờ mong.

Bàn tay Húc Họa tiếp tục sờ theo sườn mặt chàng rồi lần xuống cổ. Trước cảm xúc mềm mại như có như không trên da, Thiên Cù Tử không nhịn được nữa, xoay mình đặt nàng dưới người, vừa cùng đồng môn uống trà nói chuyện, vừa cùng người trong lòng thân mật quấn quýt.

Hề chưởng viện dốc hết toàn lực khống chế tâm trạng, đang ngây ngất vì tình nồng nên cả bàn tay cầm chén trà của hóa thân cũng không kiềm được mà rung rung. Ở Khổ Trúc Lâm, hóa thân ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, một mực ngậm miệng chống cự cảm giác tiêu hồn cắn nuốt xương tủy.

Mộc Cuồng Dương hỏi: “Ngươi đưa tiễn Húc Họa về rồi à?”

Bờ vai bỗng bị Húc Họa cắn đau nhói, Thiên Cù Tử phải gắng gượng để mình không bật ra tiếng rên khẽ, lạnh nhạt *ừ* một tiếng đáp lời Mộc Cuồng Dương. Máu chảy ra từ vai chàng, người đã tu hành hơn nghìn năm nên máu đã nhạt mùi tanh đi rất nhiều, đọng lại nơi đầu lưỡi chỉ còn một hương thơm nhàn nhạt, Húc Họa như mê như muội vì mùi vị này, thân thể cũng run rẩy vì động tác của Thiên Cù Tử, không khỏi càng thêm càn rỡ, gặm cắn lung tung, lưu lại dấu vết mờ mờ khắp người chàng.

Thiên Cù Tử cũng không ngăn nàng, cho dù nàng muốn ăn sống mình chàng cũng vui vẻ chịu đựng, làm gì còn tỉnh táo mà ngăn với cản nữa?

Chàng dùng hóa thân đối phó vài ba câu với bọn Mộc Cuồng Dương, vốn định mau chóng đuổi bọn họ đi, ai ngờ không bao lâu sau đại trưởng lão Kiếm tông Thu Thảo Sinh lại tìm đến, để đích thân đưa trả ngọc bội chưởng viện lại cho chàng.

Mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng Thu Thảo Sinh cũng biết tầm ảnh hưởng của việc này. Chưa kể Bạc Thiềm Ngọc Hoa yến vẫn còn đang diễn ra, dưới núi tụ tập đông đúc khách khứa, ngộ nhỡ chuyện bị lộ ra ngoài, tình thế sẽ càng thêm khó khống chế.

So sánh giữa tự tôn và việc bị phạt nặng theo tông quy, đương nhiên tạm thời xuống nước vẫn tốt hơn. Ông ta đưa ngọc bội Song Ngư Âm Dương cho Thiên Cù Tử, nói: “Hề sư điệt xưa nay hiền hậu khoan dung, chúng ta đều biết cả. Chuyện hôm nay là ta thất lễ, không cân nhắc ngôn từ trước khi nói. Nhưng thân là đại trưởng lão Kiếm tông, ta làm gì nghĩ gì cũng luôn đứng trên lập trường của tông môn, chưa từng có lòng riêng. Mà Huyền Chu muốn chu toàn tín nghĩa cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu bây giờ Khôi thủ Ma khôi đã an toàn trở về, vậy chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi, được không?”

Đối phương ở vai vế sư thúc mà có thể nói được tới mức này, còn khăng khăng lấy cứng đáp trả cũng chẳng có ích gì. Thiên Cù Tử đưa hai tay tiếp nhận ngọc bội, chỉ hơi khom người hành lễ chứ không muốn nói gì thêm… mà có muốn cũng không thể.

Ở bên này, Thiên Cù Tử để mặc Húc Họa gặm cắn không ngừng đầu vai mình. Nàng cứ như người tham ăn đang bóc mai cua, bằng mọi giá cũng phải móc sạch thịt cua, mút sạch gạch cua không chừa chút gì. Thế nhưng chàng lại chỉ lo nàng cắn đau răng mà thôi.

Húc Họa sắp điên mất rồi, mỗi lần hành sự Thiên Cù Tử đều lột phăng xác ngoài lãnh đạm thanh cao muôn thuở, ngay cả ánh mắt cũng trở nên nóng rực như dung nham. Ban đầu nàng còn phản kháng, về sau không còn sức giãy giụa nữa, trong đầu chỉ còn lại thủy triều cuồn cuộn, hết một đợt lại tới đợt khác cao hơn mạnh hơn, gần như nhấm chìm nàng.

Tại Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử nhận lại ngọc bội chưởng viện xong, im lặng một lúc mới nói: “Thu đại trưởng lão, Hề mỗ xuất thân thế gia, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì luôn bị trưởng bối trong nhà quản thúc nghiêm ngặt, qua thời gian dài tính tình định hình thành như bây giờ, không cách nào sửa đổi. Nhưng kỳ thực, ta thích được tiêu dao sơn thủy, được nhàn nhã tinh thần hơn.”

Thu Thảo Sinh sửng sốt, không tin nổi. Xưa nay Thiên Cù Tử gần như đã khảm hai chữ ‘khắc khổ’ lên trán mình, nếu không làm sao y có thể kế nhiệm vị trí chưởng viện khi chỉ mới năm trăm tuổi chứ, trong khi phương pháp tu luyện của Âm Dương viện lại ôm đồm đến vậy?

Ở Huyền môn, cố gắng chính là danh từ tương đương với ‘dã tâm’, huống chi ‘cố gắng’ của y còn tới mức không tưởng?

Y nói giấc mộng của mình là một cuộc sống nhàn vân dã hạc, làm sao có thể chứ?

Thiên Cù Tử đương nhiên nhìn ra được sự hoài nghi của ông ta, song chỉ nói: “Thu đại trưởng lão tin cũng tốt mà không tin cũng chẳng sao. Tóm lại xin Thu đại trưởng lão nhớ kỹ một chuyện, Thủy tông chủ vẫn còn thì chủ vị của Cửu Uyên không có phần của người khác. Thủy tông chủ có ơn dạy bảo với ta, ta sẽ dùng lễ sư đồ phụng dưỡng ngài ấy suốt đời, tuyệt đối không hai lòng.”

Thu Thảo Sinh vẫn còn nghi ngờ, song bây giờ không tiện nói gì khác, cho nên bảo: “Ta nhất thời vô tâm buột miệng mà thôi, Huyền Chu hãy quên đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Thiên Cù Tử nói thêm vài lời lấy lệ rồi kết thúc câu chuyện, người ta đang trầm luân trong ngực giai nhân hưởng thụ hương thơm nồng nàn đấy, còn rảnh rỗi bận tâm đến chuyện khác được sao? Chàng ngắm nhìn mỹ nhân dưới thân, gần như muốn lọt thỏm vào trong đôi mắt đen nhánh của nàng.

Chàng hôn liến từng tấc da thịt nàng, đến khi áo lót nàng ẩm ướt gần hết thì thoáng thất thần, càng thêm đắm chìm bởi tình nồng, nhìn chẳng lọt mắt cánh tay đầy vết thương nhỏ do bị nàng gặm cắn của mình.

Húc Họa để mặc chàng quấn quýt càn rỡ, thật lâu sau mới chậm rãi dứt ra được khỏi sóng triều vùi dập, hỏi: “Giải quyết xong chuyện ở sư môn rồi?”

Thiên Cù Tử hiển nhiên không có ý định kết thúc nghi thức tạm biệt này nhanh như vậy, vòng tay ôm nàng rồi *ừm* khẽ, “Đều là trưởng lão trong sư môn cả, so đo làm gì.” Quan trọng hơn là muốn so đo cũng không được.

Húc Họa thấy bất bình thay chàng, “Với năng lực của Hề chưởng viện, ngài lên thống lĩnh Cửu Uyên cũng đâu có gì quá đáng, vì sao bọn họ lại phòng bị như thế?”

Hai người nằm ôm nhau, đầu người này tựa vào cổ người kia, Thiên Cù Tử cũng không định giấu giếm nàng, “Vị trí tông chủ xưa nay luôn chọn ra từ trong chín chưởng viện, tất cả mọi người đều có cơ hội. Ông ấy là đại trưởng lão, đương nhiên sẽ suy nghĩ cho đệ tử của mình trước.”

Húc Họa duỗi lưng cho đỡ mỏi, nhưng khiến hai người càng kề sát nhau hơn. Nàng hơi đỏ mặt, dịch người tránh né một chút mới nói: “Làm tông chủ hay ho gì đâu mà tranh với giành không biết.”

Thiên Cù Tử lại cúi xuống hôn nàng, đúng vậy, làm tông chủ có gì hay nào?

Sao so được với một lọn tóc đen của nàng chứ?