Năm trăm năm trước, Chân Long độ kiếp thất bại, rớt xuống núi Vân Lê, được người tôn sùng là Sơn Thần, xây dựng miếu thờ.
Dưới núi Vân Lê có một Ôn gia trang, thiếu niên A Nhuyễn sau khi trải qua một cơn sốt cao trí tuệ trở nên chậm phát triển.
Phạm vi trăm dặm xung quanh Ôn gia trang đã khô hạn cả năm trời, trưởng làng vì cầu mưa, tin vào lời của một đạo sĩ giả, dâng A Nhuyễn cho Sơn Thần làm tân nương.
┃ Ôn nhu Sơn Thần công Chiết Ninh × Đáng yêu mỹ nhân thụ Ôn Nhuyên
┃ A Nhuyễn không có ngốc, chỉ là không thể suy nghĩ những điều quá phức tạp.
...
Song Tiền Nguyệt
(Ánh trăng trước cửa sổ)
| 001 |
Ôn gia trang tựa lưng vào núi Vân Lê, trước làng có một con sông nhỏ uốn mình chảy qua, vừa hay có thể tưới tiêu cho hoa màu ngoài ruộng, bởi vậy dân trong làng tuy rằng không giàu có gì, làm lụm thu hoạch cũng đủ chi phí ăn mặc cả năm.
Ôn gia trang có một đứa bé đáng yêu, tên là A Nhuyễn, đại danh Ôn Nhuyên.
Năm y lên năm phát một cơn sốt cao, mời đại phu tới khám, uống thuốc, ghim kim, nhưng cơn sốt mãi vẫn không thuyên giảm.
Mẹ của A Nhuyễn lo sốt vó, vội vã đi mua hương nến nguyên bảo, một mình vào núi, tới miếu Sơn Thần cầu xin, mong cho A Nhuyễn có thể mau chóng khỏe lại.
Miếu thần xây hút trong núi Vân Lê, đường lên núi quanh co khúc khuỷu, gập ghềnh khó đi, nhưng mẹ của A Nhuyễn không sợ, chỉ mong A Nhuyễn có thể hết bệnh.
Ngôi miếu này không biết được xây từ triều nào, đã lâu lắm rồi không có người tới dâng hương, cỏ dại xung quanh mọc cao hơn cả người.
Ở Ôn gia trang, vẫn luôn truyền lưu một truyền thuyết, Sơn Thần diện mạo cực kỳ hung tợn, nóng giận thất thường, còn ăn thịt người, ngày thường dân làng lên núi đốn củi săn thú, không ai dám tới gần miếu của ngài cả.
Kỳ lạ là, từ sau khi bà trở về A Nhuyễn lại chậm rãi khỏe lên.
Nhưng có lẽ là bị sốt lâu lắm, trí tuệ của A Nhuyễn phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác.
Cha mẹ của A Nhuyễn cũng không rầu, bọn họ chỉ mong A Nhuyễn còn sống là tốt rồi.
Chờ đến khi A Nhuyễn khỏi bệnh, mẹ của A Nhuyễn lại dẫn y tới miếu Sơn Thần tạ ơn, cảm ơn ân cứu mạng của Sơn Thần.
Trở về rồi, trên ngực của A Nhuyễn có thêm một dấu ấn, chỉ y thấy được, những người khác không thể thấy.
Năm A Nhuyễn mười tuổi, cha mẹ y ra ngoài bất hạnh gặp bão, bị lũ cuốn chôn vùi, song song qua đời.
Chỉ để lại A Nhuyễn ngây thơ côi cút một mình, đáng thương khôn kể, các bà bà thẩm thẩm tốt bụng thường sẽ tiếp tế một chút quần áo đồ ăn cho y.
"A Nhuyễn."
Trưởng làng Ôn gia trang, luận bối phận, là thúc công của A Nhuyễn, đang cầm một cái túi vải đứng ở cửa nhà A Nhuyễn gọi y.
"Thúc công." A Nhuyễn chạy ra trả lời.
Nụ cười của y mềm mại, ánh mắt trong suốt, hơi thở cũng sạch sẽ.
"Đây là bánh bao thúc bà con mới vừa hấp xong đấy." Trưởng làng nhìn A Nhuyễn, hiền từ bảo.
Thằng bé ngoan quá, nếu không ngốc thì tốt rồi.
"Cảm ơn thúc bà." A Nhuyễn cầm lấy bánh bao, mùi thơm của lúa mì xộc vào mũi, y lập tức cười cong mắt.
"Ừm, mau ăn đi, thúc công về đây."
"Tạm biệt thúc công."
Trưởng làng đi được một quãng, quay đầu lại nhìn, A Nhuyễn vẫn còn đứng đó, thấy ông nhìn lại, vui vẻ quơ tay.
Trưởng làng thở dài rời đi, thiếu niên tuổi đã mười bảy, vóc người thoạt nhìn lại chỉ như mười bốn.
A Nhuyễn cầm bánh bao vào nhà, lấy cái chén ra đựng, xòe ngón tay ra đếm.
Một, hai, ba, bốn.
Tổng cộng có bốn cái bánh bao.
Bánh bao rất lớn, A Nhuyễn ăn một cái đủ rồi, ba cái còn lại cất vào tủ để dành ăn.
Nhân bánh làm từ rau tể và thịt heo băm nhuyễn, rất thơm cũng rất ngon.
A Nhuyễn ăn ngon lành.
Ăn xong, A Nhuyễn đi nấu nước tắm.
Tuy rằng y chậm phát triển, nhưng mấy năm qua thường thức sinh hoạt cơ bản y vẫn biết.
Chỉ là đầu óc không nhanh nhạy, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cũng không thể lý giải, mặt khác thì đều có thể mờ mịt hiểu được hai ba phần.
Người trong làng đa phần chất phác thiện lương, sẽ không làm khó y, hàng xóm xung quanh hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút quan hệ thân thích với nhà y, cuộc sống thường ngày cũng hay giúp đỡ, mấy năm qua A Nhuyễn sống khá ổn.
Tắm xong, A Nhuyễn bắt đầu giặt đồ, thêm chút bồ kết vào, quần áo sẽ sạch hơn, đây là Vương thẩm dạy cho y.
A Nhuyễn rất chăm chỉ, mỗi ngày đều sẽ tắm rửa giặt đồ, thế nên quần áo của y tuy rằng có không ít mụn vá, lại rất sạch sẽ.
Phơi đồ xong, A Nhuyễn ngồi trong sân ngắm sao, mãi đến khi mệt rồi mới vào nhà ngủ.
Sáng hôm sau, A Nhuyễn hâm nóng bánh bao lại, ăn xong liền đi tới chỗ cổng làng.
Đại phu duy nhất của làng sống ở đó, lão vốn là đại phu ngồi công đường trong thành, mấy năm trước về làng dưỡng lão, thuận tiện giúp người trong làng khám bệnh.
Lão nghe kể về A Nhuyễn, nên bảo y tới đây giúp mình phơi thảo dược, làm một ít việc vặt.
Tiền công một ngày hai văn, còn bao một bữa cơm trưa, giá cả phải chăng.
"Ôn bá, A Nhuyễn tới rồi."
Ôn bá đang dọn cái giá phơi dược thảo ra, nghe thấy giọng của A Nhuyễn, liền quay lại nhìn, A Nhuyễn đứng bên ngoài tường rào, hỏi "A Nhuyễn đó à, sao tới sớm vậy? Đã ăn cơm chưa?"
"Thế thì A Nhuyễn để dành ăn đi." Ôn bá cười, bỏ cái bánh vào túi vải của y.
"A Nhuyễn ăn rồi, bánh này là cho Ôn bá ăn."
Thấy Ôn bá không cần, A Nhuyễn sốt sắng.
Ôn bá rất tốt với y, y cũng muốn đáp lại Ôn bá, lại lấy cái bánh ra đưa cho Ôn Bá.
"Ngoan, lão liền nhận vậy."
Ôn bá biết tính của y, không từ chối nữa, cười bảo với y, "Cảm ơn A Nhuyễn."
"Không cần cảm ơn." A Nhuyễn có vẻ ngượng ngùng, thường ngày vẫn luôn là y nói cảm ơn người khác.
"Con đi làm việc đây." A Nhuyễn để túi vải xuống, giúp Ôn bá dọn giá thuốc ra, ngâm nga bài ca không biết tên nào đó, vui vẻ phơi dược thảo.
Ánh nắng chiếu trên người y, con bướm bên cạnh nhẹ nhàng bay lượn.
Mặc cho ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không cảm thấy đầu óc A Nhuyễn có vấn đề, người trong làng cũng không xem y là ngốc, chỉ cảm thấy y là một đứa bé mà thôi.
Tới buổi chiều, Mặt Trời chuẩn bị xuống núi, A Nhuyễn thu dọn đồ đạc, "Ôn bá, A Nhuyễn về ạ."
Cho dù làm việc cả một ngày, giọng nói của y cũng tràn ngập hy vọng và sức sống.
"Ừm, trên đường về nhớ đừng ham chơi đấy." Ôn bá từ trong phòng đi ra, đưa cho A Nhuyễn tiền công hôm nay của mình, "Cất kỹ nhé."
"A Nhuyễn biết rồi."
A Nhuyễn bỏ mấy đồng tiền vào túi, vui vẻ vẫy tay, tung tăng chạy về nhà.
Trời còn chưa tối, A Nhuyễn nghiêng đầu nghĩ một hồi, đột nhiên xoay người chạy vào một con đường nhỏ.
Y muốn đi hái mấy cọng rau tặng cho thúc công.
Chờ A Nhuyễn hái xong, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng nhà nhà trong làng đều đã bốc lên khói bếp, mùi đồ ăn cũng thoảng qua khắp nơi.
"Thúc công, thúc công." A Nhuyễn cầm một bó rau đứng ngoài cửa gọi người.
"Ơ kìa, A Nhuyễn tới rồi à, ăn cơm chưa?"
Trưởng làng ngồi trong sân hút thuốc, thấy A Nhuyễn tới, liền đứng dậy mở cửa.
"Chưa ạ." A Nhuyễn trả lời.
"Thúc bà sắp nấu xong rồi, A Nhuyễn ở lại nhà thúc công ăn cơm nhé." Trưởng làng hiền lành bảo.
"Không ăn đâu ạ, A Nhuyễn về nhà ăn bánh bao." A Nhuyễn vội vã xua tay, rồi chìa bó rau trong tay ra, "Rau này tặng cho thúc công ăn."
Rau xanh non, toàn là A Nhuyễn cẩn thận chọn lựa.
"Không cần đâu, A Nhuyễn cầm về ăn đi." Thúc công cười cự tuyệt, bọn họ muốn ăn có thể tự đi hái.
A Nhuyễn có tâm ý này là tốt rồi, rau ngon như vậy muốn tìm được cũng tốn không ít thời gian.
"A Nhuyễn muốn cho thúc công ăn." A Nhuyễn có chút buồn bã, thúc công không cần rau của y.
"Chà chà, ta quên mất, thúc bà của con đang muốn ăn rau này." Trưởng làng thấy y xìu xuống, không đành lòng cự tuyệt nữa.
Một bó rau mà thôi, cũng là tâm ý của con trẻ, đổi lại là người khác có lòng cho thằng bé, A Nhuyễn cũng sẽ làm một ít chuyện trong phạm vi cho phép để báo đáp người nọ.
"Thế thì để thúc bà ăn." A Nhuyễn lại vui vẻ lên.
"Ừm, thúc bà thích ăn rau này lắm, cảm ơn A Nhuyễn." Thúc bà cười tủm tỉm từ trong nhà đi ra, cầm lấy bó rau trong tay A Nhuyễn, lại cho y hai cái bánh bao.
"Ngày mai A Nhuyễn lại hái rau cho thúc bà." A Nhuyễn càng vui vẻ, mi mắt cong lên.
"Trời sắp tối rồi, A Nhuyễn mau về nhà đi."
Thúc công ngẩng lên nhìn sắc trời, lúc này thái dương đã xuống núi rồi, màu trời đang chậm rãi tối xuống, nấn ná thêm lát nữa là sẽ không nhìn thấy đường về.
"Dạ. A Nhuyễn về đây, tạm biệt thúc công, thúc bà."
A Nhuyễn vẫy tay chào tạm biệt, chạy về phía nhà mình.
Vợ chồng trưởng làng vẫn đứng ở đó, nhìn cái bóng của A Nhuyễn hòa vào màn đêm.
Thằng bé ngoan quá!
A Nhuyễn về tới nhà, trời đã tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ đạc.
Lấy nến ra đốt, xoay người vào bếp, nấu nước tắm rửa, thuận tiện làm nóng cái bánh bao cuối cùng lên.
Làm xong mọi chuyện, A Nhuyễn theo thường lệ ngồi đờ ra trong sân, cầm gậy vẽ vời dưới đất.
Y không đi học, chỉ là vẽ đại mà thôi, một lát sau liền vào nhà ngủ.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, gà trống cất lên tiếng gáy đầu tiên, A Nhuyễn không có ngồi dậy, hôm qua Ôn bá nói với y, lão phải ra thôn khám bệnh cho người ta, hai ngày này y không cần tới.
Thế nên y khó được có thể ngủ nướng một lát.
Nói là ngủ nướng, cũng chỉ là nằm trên giường đờ ra thôi, cuộc sống của y rất đơn giản, những khi không có chuyện gì làm, chỉ có thể đờ ra để giết thời gian.
Mặt Trời chậm rãi lên cao, ánh nắng xuyên qua giấy cửa sổ chiếu vào nhà, xem ra hôm nay cũng là một ngày nắng.
A Nhuyễn ngồi dậy, múc nước rửa mặt xong, liền ôm chăn ra phơi, giờ sắp vào thu rồi, buổi tối có hơi lạnh.
A Nhuyễn sợ lạnh, muốn phơi chăn ấm áp một tí, lát nữa lại ra ngoài hái rau dại nhặt hạt dẻ, phơi lên để ăn qua mùa đông.
"A Nhuyễn." Một cái bóng xinh đẹp xuất hiện ở cửa nhà A Nhuyễn.
Là hàng xóm Xuân Linh tỷ tỷ của A Nhuyễn, nàng ôm một cái rổ trên tay, lấy vải che lại.
Nói là hàng xóm, nhà nàng cũng cách nhà A Nhuyễn gần bốn năm trăm mét, Ôn gia trang rất lớn, láng giềng đa phần không ở gần nhau, nhà ai cũng có một cái sân to dùng để phơi đồ, nuôi gà trồng rau vân vân.
"Xuân Linh tỷ tỷ." A Nhuyễn từ trong nhà chạy ra, nở nụ cười trên môi.
"A Nhuyễn, tỷ tỷ có mang đồ ăn ngon tới cho đệ này." Xuân Linh vén tấm vải dùng để che lên, là mấy miếng bánh rán màu vàng tươi.
"Oa." A Nhuyễn hô lên, nhìn ngon quá.
"Mau đi lấy chén đũa tới đây, tỷ tỷ còn có cháo cho đệ nữa." Xuân Linh ôn nhu sờ đầu A Nhuyễn, mềm mại, giống như con người của y vậy.
"Dạ." A Nhuyễn vội vã xoay người chạy vào bếp.
Xuân Linh vào nhà, để rổ lên bàn, chờ A Nhuyễn cầm chén đũa tới, lại gắp bánh rán và đổ cháo vào.
Xuân Linh thấy y đáng yêu như thế, không nhịn được xì cười ra tiếng, "Ăn từ từ, ăn xong rồi hãy nói."
A Nhuyễn gật đầu, chú tâm ăn miếng bánh.
Xuân Linh nhìn y, rõ ràng đã mười bay tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi thôi, lại như bị suy dinh dưỡng ấy, mãi mới đến được bả vai nàng.
Mẹ của A Nhuyễn và mẹ nàng là bạn tốt, cha của A Nhuyễn còn cứu đệ đệ của nàng, nàng xem A Nhuyễn như đệ đệ ruột, trong nhà có đồ ăn, không thể thiếu một phần của A Nhuyễn, quần áo và giày của A Nhuyễn đều là mẹ nàng may cho.
Xuân Linh ngồi bên cạnh, thấy y ăn xong rồi, liền thu dọn chén đũa, bỏ chỗ bánh rán còn dư lại vào tủ để giữa trưa y ăn.
"A Nhuyễn, tỷ tỷ nói chuyện này với đệ nhé."
Xuân Linh đi lấy chậu múc nước, rửa chén đũa, đồng thời nói với A Nhuyễn.
A Nhuyễn khó hiểu nhìn nàng.
"Tỷ tỷ phải đi lấy chồng, ngày mốt sẽ đãi tiệc ở nhà, A Nhuyễn nhớ qua ăn đấy."
Nhắc tới chuyện lấy chồng, nét mặt của Xuân Linh có chút ngượng ngùng.
"Lấy chồng?"
A Nhuyễn nghe không hiểu chỉ có hai chữ này, không rõ nó có nghĩa gì.
"Tỷ tỷ, lấy chồng là gì?"
Lần trước trong làng cũng có hỉ sự cưới gả, nhưng không ai tới giải thích với A Nhuyễn.
"Lấy chồng có nghĩa là, từ nhà mình dọn tới nhà người khác sống." Xuân Linh sợ nói quá phức tạp, A Nhuyễn không hiểu, liền giải thích đơn giản một chút.
"À." A Nhuyễn nửa hiểu nửa không, không rõ vì sao lại phải dọn tới nhà người khác sống.
"Tỷ tỷ không thể thường xuyên tới thăm A Nhuyễn nữa, A Nhuyễn phải nhớ chăm sóc tốt cho mình đấy?"
Xuân Linh nhìn A Nhuyễn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không nỡ.
Tuy nói người trong làng cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc A Nhuyễn, nhưng dù sao cũng không thể chu đáo bằng nàng.
"Dạ, A Nhuyễn chăm sóc tốt cho mình, tỷ tỷ cũng chăm sóc tốt cho mình." A Nhuyễn tuy không rõ ý nghĩa trong đó, nhưng loáng thoáng cũng biết lấy chồng là một chuyện tốt.
Trên mặt của mọi người toàn là nụ cười, trong làng cũng sẽ rất náo nhiệt.
Xuân Linh đổ nước trong chén đi, cất chén đũa xong lại quay đầu nói với A Nhuyễn,
"A Nhuyễn giỏi quá, về sau tỷ tỷ về đây, sẽ tới thăm A Nhuyễn."
"Dạ." A Nhuyễn nghe tỷ tỷ nói còn sẽ về đây thăm mình, lập tức cười cong mắt.
A Nhuyễn luôn ngoan ngoãn, nàng cũng không có gì phải lo lắng.