Đợi bảo vệ kéo 2 người rời đi, nơi đây mới trở nên yên tĩnh nhưng vẫn có một số ít bàn tán. Đại đa số đều cảm thấy Minh Triết và nam sinh kia rất ngu, cười nhạo, thậm chí chia sẻ cTống Huyện này cho bạn bè của mình ở các trường khác.
Sau khi bị bảo vệ kéo vào phòng bảo vệ 2 người liền liếc nhau một cái, từ trong mắt của nhau đều cảm nhận đối phương chán ghét mình.
“Hừ!” Minh Triết bĩu môi, tuỳ tiện ngồi xuống, đồng thời quan sát bên trong phòng.
Bề ngoài tỏ ra thản nhiên nhưng mà trong lòng Minh Triết thật ra rất lo lắng, giờ bĩnh tĩnh hắn cũng cảm thấy mình bị ấm đầu rồi. Thế mà ngay ngày đầu tiên nhập học lại đánh nhau, đại học lại không giống cấp 3.
Đuổi học thì hơi nặng, nhưng tin này mà đến tai bố mẹ thì hắn hơi mệt người đấy. Nghĩ tới bố cầm roi mây là Minh Triết hơi rùng mình.
Nhà hắn cũng coi là có tiền, mở công ty, cho nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Hồi cấp 2, có lần tập tành đi nét, h·út t·huốc bị người quen thấy được về mách bố.
Sau đó bị bố đánh cho hai chân tê dại không xuống nổi giường, đến giờ vẫn ám ảnh.
Rất nhanh cửa phòng bảo vệ mở ra, một giảng viên đi vào, vừa nhìn liền quát lớn: “Mới ngày đầu đến trường đã đánh nhau, các em muốn bị đuổi học à?”
“Em thưa thầy…” Minh Triết muốn giải thích nhưng giảng viên liền hừ một tiếng, trừng mắt với hắn, rồi nói tiếp:
“Lần này tôi cảnh cáo hai em. Đừng để tôi gọi phụ huynh các em lên làm thủ tục thôi học.”
“Nguyễn Minh Triết, Trần Gia Huy! Hai em nghe rõ chưa?”
“Dạ. Em nhớ rồi!” Hai người vội vàng lên tiếng, thái đội cực kỳ thành khẩn.
Giảng viên nghe vậy mới hài lòng, mặc dù hắn rất không thích hai sinh viên này. Tuy nhiên, ai bảo trong này có sinh viên hắn quản lý.
“Được rồi. Các em về đi.” Nói xong, giảng viên liền xoay người đi ra ngoài.
Đợi giảng viên rời đi, Minh Triết mới thở phào một hơi. Còn Gia Huy thì lạnh lùng quay người rời đi, hoàn toàn không quan tâm tới hắn điều này để cho hắn rất tức.
Hắn đang chuẩn bị xoay người rời đi bả vai liền bị vỗ nhẹ.
“A! Là anh!”
Là đàn anh năm 4, gọi là Tống Huy thì phải.
Tống Huy đút tay vào túi quần, liếc xéo hắn một cái rồi nói: “Mới ngày đầu đánh nhau, chú em khá thật đấy.”
“Anh có việc tìm em sao?” Minh Triết nhíu mày hỏi.
“Nhìn chú em là anh lại nhớ tới mình của ngày xưa. Ầy, thời gian trôi qua nhanh thật đấy.” Tống Huy cảm thán một câu, sau đó nói tiếp:
“Thấy giảng viên vừa rồi không? Thầy chủ nhiệm mấy năm tới của chú em ở trường đấy.”
Lúc này, dù có ngốc thì Minh Triết cũng hiểu ra, vội nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh. Cũng may có anh giúp.”
Sau đó, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: “Ủa sao anh biết thầy đó là chủ nhiệm của em?”
Nghe hắn hỏi vậy, Tống Huy liền giải thích: “Anh thấy chú mày phân tới lớp cơ khí 08. Mà chú anh năm nay cũng chủ nhiệm lớp này. Đây cũng coi như cái duyên.”
Tống Huy rất nhiệt tình, nói qua một chút việc trong trường hai người chẳng mấy chốc đã thân thiết hơn.
Bỗng nhiên Minh Triết hỏi: “Anh đang ở trọ ngoài đúng không?”
“Ừ. Năm ba thì anh cTống Huyển ra ký túc xá rồi.” Tống Huy gật đầu, sau đó hỏi: “Sao? Chú mày ở ký túc hay trọ ngoài thế?”
“À. Em đăng ký ở ký túc xá nhưng giờ em muốn ở ngoài. Anh có phòng nào gần trường, không chung chủ, giờ giấc thoải mái, điều kiện tốt mà giá lại rẻ không?”
Minh Triết hỏi.
“Chú mày đánh đố anh à?” Tống Huy trợn mắt với hắn, tức giận nói.
Nhưng sau đó, Tống Huy nghĩ tới điều gì bèn lên tiếng nói: “À. Có đấy.”
Sau đó, hai người đi bộ khoảng 3 phút tới ký túc xá của trường. Nhìn ký túc xá trước mặt Minh Triết nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Em muốn ở ngoài mà. Anh đưa em tới ký túc xá làm gì?”
“Cứ vào đi. Vừa đi anh vừa giải thích.”
Tống Huy kéo vai hắn đi vào trong, đi lên tầng ba, dừng lại phòng 301. Sau đó gõ cửa, chẳng mấy chốc cửa phòng mở ra, là một nam sinh khá đẹp trai, dáng người cao.
“Là anh! Anh có phải anh Tống Huy, thành viên nhóm câu lạc bộ Liên Quân Esport Bách Khoa phải không?”
“Ừm.” Tống Huy hơi ngạc nhiên, sau đó cười hỏi: “Chú em cũng chơi Liên Quân à.”
“Vâng.” Nam sinh giơ điện thoại lên, trên màn hình vẫn còn đang hiển thị trận đấu.
Minh Triết tò mò liếc nhìn qua, mặc dù không hiểu lắm một vài thông số hắn cũng nhận biết. Chẳng hạn như KDA: 0/7/1 hiển thị trên màn hình có ý nghĩa như thế nào.
Tống Huy lập tức lắc đầu, “Mới chơi à?”
Nam sinh cười ngượng ngùng trả lời: “Không phải. Đã hơn nửa năm.”
Nửa năm liền trình độ này, vừa rồi hắn liếc qua thấy được rank của đối phương là kim cương. Mới kim cương mà đã phế cỡ đó, không được, hố đồng đội như thế không thể tuyển vào nhóm được. Nghĩ đến đây hắn vỗ vai nam sinh an ủi, rồi liếc nhìn Minh Triết nói:
“Phòng này trước kia được sửa lại để cho giảng viên ở. Nhưng gần đây giảng viên kia mới chuyển đi, nơi này không có ai ở nên nhà trường quyết định làm ký túc xá cho sinh viên. So với ký túc xá chục người thì nơi này chẳng khác nào thiên đường, à nhưng mà giá cả thì đắt gấp đôi so với ký túc xá cũ.”
“Ồ! Tốt quá. Cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Minh Triết đi vào vào trong phòng, có 1 chiếc giường lớn, tủ lạnh, tủ quần áo cũng có nốt.
Tống Huy đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, rồi nói: “Vậy nhé. Anh đi trước đây. Cảm ơn thì thôi khỏi, nào rảnh mời anh đi uống cốc nước.”
“Đơn giản. Em làm được.” Minh Triết đi ra cửa, trao đổi số điện thoại sau đó mới vào phòng.
Mà sau khi Tống Huy rời đi thì nam sinh đã ngồi trên ghế, bắt đầu vào ván game mới.
Thấy bạn cùng phòng tập trung chơi game thì hắn cũng không có làm phiền, đi vào nhà tắm ngâm mình 5 phút thay quần áo rồi mới đi ra. Lúc đi ra, hắn liền nghe thấy tiếng mắng chửi của bạn cùng phòng.
“Móa nó! Có biết bảo kê Ad không vậy?”
“C·hết tiệt! Lại để rồng hất tung t·rừng t·rị trượt. Rừng phế vãi chưởng!”
“Cmn! Lại thua…”
Nhẹ nhàng đi tới sau lưng nam sinh cùng phòng, Minh Triết thấy được màn hình của đối phương đã thành màu xám, còn nam sinh thì không ngừng gõ chữ gửi, hiển nhiên là tức giận cùng đồng đội chửi nhau.
Trò chơi này hắn cũng từng thấy qua ở trên mạng, là một trò chơi mobile phối hợp 5vs5 rất hot. Mấy đứa bạn của hắn cũng chơi, tuy nhiên hắn lại không có hứng thú mà chỉ chơi PUBG Mobile. Thời gian trôi 29s nhân vật trong điện thoại nam sinh cũng hồi sinh, chỉ thấy nam sinh điều khiển một con tướng đi tới điểm giao tranh, tuy nhiên chỉ mới ló ra khỏi trụ màn hình liền tối thui.
“Vãi lúa! Cái quái gì… Ngộ khỉ đâu ra vậy? SP không biết check map à? Đần c·hết đi được!”
“Lui đi. Đừng đánh nữa… Móa, con Mid ngu đần này KS xong c·hết. Thủ trụ đi, chờ tao ra… nhanh… nó đẩy trộm kìa. Về đi! Trời ơi… không biết nhìn map à? Lại thua nữa rồi… toàn ghép với mấy đứa gà không vậy trời!’
Âm thanh “Trụ phe ta đang bị t·ấn c·ông!” rồi “Trụ nhà chính đang bị t·ấn c·ông!” cuối cùng là “DEFEAT” hiện trên màn hình.
Sau đó Minh Triết nhìn thấy chiến tích của nam sinh hiện lên trong màn hình, có hai cột, mỗi cột là năm dòng, tương ứng với 5 con tướng mỗi bên. Dễ dàng nhìn thấy được con tướng Ad theo như lời của nam sinh nói, ừm, hình như là 1/6/2.