Áp Đáo Bảo

Chương 25



Mạc Ảnh Hàn ngủ gục!

Mạc Ảnh Hàn của chúng ta luôn luôn tràn đầy tinh lực đến nỗi dường như không biết ngủ, vậy mà đang gà gật.

Một tuần 'chiến đấu' thành tích của công ty Vân Tường quả thực trở mình tăng lên gấp bội, đương nhiên số người tử trận trong lúc đó không thể chỉ dùng từ 'một số' tới hình dung, mà phải dùng từ 'cả tá' tới hình dung.

Sau khi ở tại 'chiến trường' một đống nhân viên tử trận, Mạc Ảnh Hàn của chúng ta cũng có chút mệt mỏi.

Cuộc sống như vậy tuy rằng rất có lợi, nhưng thật ra cũng quá chèn ép. Mạc Ảnh Hàn ngáp một tiếng nhỏ, nghĩ vậy.

Cuối tuần này có lẽ nên trở lại bình thường.

Ngẫm lại cả tuần nay, bị giáo huấn, hẳn là cũng hiểu được.

"Bà chủ... cafe của ngài." Tiểu trợ thủ nở nụ cười ngọt, đeo hai vành mắt đen thui, đi đến.

"..." Mệt đến nỗi, sức lực để che hai vành mắt cũng không có sao? Hay vì đen quá che thế nào cũng không xong, cho nên cam chịu?

Tiểu trợ thủ lén ngáp một cái.

"Công việc của tuần này, bọn họ đã hoàn thành hết chưa?" Mạc Ảnh Hàn uống cốc cafe trong tay, hỏi như vậy.

"Dạ dạ, mọi người đều vừa hoàn thành trong hôm nay." Tiểu trợ thủ kinh sợ.

"Tuần này thành tích của công ty khá tốt." Mạc Ảnh Hàn nói như vậy.

"..." Tiểu trợ thủ lén ngáp, không nghe được lời khích lệ của bà chủ.

"Việc cuối tuần không nhiều lắm, để các ngươi nghỉ một ngày, một lát đi thông báo, ngày mai không cần đến làm việc." Mạc Ảnh Hàn tiếp tục nói.

"!" Tiểu trợ thủ đang ngáp bị sặc một cái. "Khụ khụ khụ khụ."

"Thế nào?" Mạc Ảnh Hàn ngẩng đầu. "Không vui?"

Lắc đầu lắc đầu! Kích động nói không ra lời. Mắt ngôi sao, mắt ngôi sao*.

* (☆ 0 ☆) <= giống vậy.

"..." Xem ra là hài lòng. Mạc Ảnh Hàn tiếp tục uống cafe." Vậy đi thông báo đi."

"Vâng~~~ bà chủ~~~" ~~~~(3_3)~~~~

Tiểu trợ thủ khóc chạy.

Mạc Ảnh Hàn uống xong cốc cafe trong tay, ôm trán, ngồi trong phòng làm việc... ngủ gật.

Nàng nằm mơ thấy một chuyện rất kỳ kỳ quái quái. Nàng mơ thấy chuyện khi nàng còn bé bị bà mẹ vô lương tâm ép buộc kết thân.

"Lãnh nhiệt tương thế*. Mạc phu nhân, tình đến nồng thì tình chuyển bạc**, rét đến cùng cực rét thành nóng ấm***. Lệnh thiên kim trời sinh cực hàn, ngày sau nhất định sẽ tìm được một người hữu duyên có tính nhiệt, sẽ thành thân thuộc." Lão đạo sĩ mũi trâu kia kết thúc câu chuyện, rung đùi đắc ý.

*Nóng và lạnh hỗ trợ cho nhau.

**Tình cảm đến quá nồng đậm thì sau này sẽ chuyển sang lạnh nhạt, một dạng của 'nguội bớt' nhỉ?

***寒到极致寒成炽...ờm, đại loại edit như vậy cũng không sai, chỉ dở dở sao ấy X_X

"Tính nhiệt? Đại sư nói nhiệt loại nào?" Mạc mẹ không biết tại sao vẻ mặt kích động.

"Thiên cơ không thể tiết lộ. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ biết, nói chung không phải chuyện xấu."

"Đó là nam hay nữ?" Câu hỏi này quả nhiên rất quỷ dị.

"Ặc... thiên cơ không thể tiết lộ."

Mạc Ảnh Hàn lúc đó căn bản nghe không hiểu lão đạo sĩ mũi trâu nói cái gì, nhưng đối với những lời loại người này nói ra, từ trước đến nay nàng chưa từng tin tưởng.

Cái gì tính nhiệt, tính hàn, toàn là nói nhảm!

Nàng nghĩ như vậy, thì đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen.

"?" Tình cảnh này rất quen thuộc, nếu như ngẩng đầu, gương mặt sẽ...

Không được ngẩng đầu không được ngẩng đầu không được ngẩng đầu!

Tuy nàng lớn tiếng kêu la, tuy nàng liều mạng kêu la, thế nhưng Tiểu Mạc Ảnh Hàn trong mộng vẫn ngẩng đầu, nhìn lên trời.

Một chấm nhỏ, chấm đen nhỏ. Chấm đen rất nhỏ rất nhỏ!

Chạy nhanh lên chạy nhanh lên! Đừng có đứng ở đó! Mạc Ảnh Hàn hỗn loạn kêu la.

Nhưng mà Tiểu Mạc Ảnh Hàn vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, không hề đi sai kịch bản đã được định trước.

Chấm đen càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, dần dần hiện ra hình dạng. Là một... củ khoai lang?!

Khoai lang?! Tại sao lại là một củ khoai lang?!

Ngoài dự đoán, Tiểu Mạc Ảnh Hàn đứng tại chỗ, không giống như kịch bản đã định trước, bị UFO ở trên trời rớt xuống đè bất tỉnh, mà vẫn đứng tại chỗ, vững vững vàng vàng, nhẹ nhàng dịu dàng đón lấy củ khoai lang kia.

Tại sao lại là khoai lang? Nàng nhớ rõ ràng không phải là khoai lang a, nhưng mà với khoai lang... hình như có chút xíu liên quan, nhưng mà rõ ràng không phải là khoai lang. Không phải là khoai lang... vậy là cái gì? Là cái gì a?!

Mạc Ảnh Hàn hỗn loạn, còn đang vô cùng kinh ngạc, đột nhiên, củ khoai lang trên tay Tiểu Mạc Ảnh Hàn 'BÙM!' một tiếng. Biến hình, biến thành một con người!?

"Mèo chiêu tài~~~~ ta rất thích ngươi~~~"

Củ khoai lang biến thành một nữ sinh mặc áo cưới. Người nữ sinh rất nhanh hung hăng hôn lên mặt Tiểu Mạc Ảnh Hàn một cái!

"Chu~~~~"

*Chụt!*

"Mèo chiêu tài ta hết sức yêu ngươi a~~~~ bộ dáng ghen tuông của ngươi thật đáng yêu~~~ người ta sau này chính là người của ngươi ~~(≧▽≦)/~ "

Phiền Tiểu Thử!

Là Phiền Tiểu Thử!!!

Đúng rồi chính là Phiền Tiểu Thử! Cái kia không phải là khoai lang! Mà là Phiền Tiểu Thử!!!

Đừng a a a a!

"Oa a!" Mạc Ảnh Hàn đột nhiên mở to hai mắt kêu lên một tiếng!

Bên trong phòng làm việc yên ắng, đèn mở. Một người cũng không có.

"..." Mạc Ảnh Hàn đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Là mơ! Ác mộng! Quỷ dị ác mộng!

Cái này là báo ứng?! Là báo ứng vì mình bắt củ khoai lang trong vòng một tuần làm đủ một trăm chuyện?

Mạc Ảnh Hàn lau mồ hôi lạnh trên trán, xoay đầu nhìn xung quanh một chút.

Chiếc đồng hồ trên tường hiện ra con số 9 giờ 30 phút tối.

Lúc này, chắc các nhân viên đã tan tầm rồi. Mình vừa nói cho bọn họ một ngày nghỉ.

Mạc Ảnh Hàn lắc đầu, đứng dậy muốn rót cho mình một ly nước. Tới bình nước nóng mới phát hiện, bên trong vậy mà lại không có nước.

"..." Có lẽ về nhà sớm một chút.

Gọi điện thoại, bảo tài xế đến đón, ban đầu còn muốn chờ một chút, nhưng mà thật sự khát nước, Mạc Ảnh Hàn cầm lấy ly nước, đi xung quanh công ty tìm nước uống.

Bên trong công ty rất lộn xộn, trong sự lộn xộn này có thể thấy được, một tuần nay các nhân viên đã trải qua cuộc sống không phải người như thế nào.

Mạc Ảnh Hàn nhìn sự lộn xộn này, cầm ly nước, không hề cảm thấy áy náy cẩn thận lách qua từng cái chướng ngại vật. Rốt cuộc cũng tìm được bình nước, sau khi rót một ly, lại đi về phòng làm việc của mình.

*Rầm!*

*Loạt soạt soạt.*

Tiếng giấy tờ rơi...

Mạc Ảnh Hàn đang muốn trở về phòng làm việc của mình lại nghe được âm thanh như vậy.

"Ây ui ~~~~" Sau đó là tiếng rên rỉ.

"?" Âm thanh này... Mạc Ảnh Hàn dừng bước, trong tay còn cầm chiếc ly, đi đến hướng âm thanh phát ra.

Phiền Tiểu Thử nằm giãy giụa trên đất.

"..." Bộ dạng có điểm giống như Quy Lão Tiên Sinh bị lật mai ngã chổng vó lên trời.

"..." Có chút buồn cười, ý thức của Mạc Ảnh Hàn đang cười, nhưng biểu tình của Mạc Ảnh Hàn không hề động, nhưng thật ra là nàng đang cười.

Có lẽ Hạ Mạt nói đúng, dây thần kinh trên mặt Mạc Ảnh Hàn thật sự có vấn đề.

Phiền Tiểu Thử vẫn còn đang giãy giụa trên mặt đất, tứ chi vẫy tới vẫy lui, rốt cuộc cũng chộp được chiếc ghế làm điểm tựa, gian nan bò dậy từ trên mặt đất.

"Ây ui~~~~~ a~~~~~~" Phiền Tiểu Thử đứng dậy đau đớn cau mày, xoa thắt lưng già nua của mình, chậm rãi nâng PP* lên, từ từ di chuyển lên ghế, sau đó chậm rãi như một bà lão tám mươi tuổi, chầm chậm ngồi xuống ghế, cứng ngắc xoay người qua chiếc vi tính đang trong trạng thái giảm bớt năng lượng tự động tối đen màn hình.

*mông

"Ấy~~~~" Nàng vừa 'hừ hừ' ai oán, vừa chậm rãi đưa tay xoa thắt lưng già nua của mình, chộp lấy chiếc điện thoại di động trên bàn. Sau đó cứ như vậy cầm chiếc di động, rê tới rê lui.

Máy tính vẫn đen thui, không có phản ứng.

Phiền Tiểu Thử đưa đầu tới gần màn hình vi tính, cái đầu như hận không thề dung nhập làm một cùng màn hình hiển thị.

Tay nàng không ngừng động, nhưng mà màn hình vẫn đen thui, không có chút phản ứng.

"Ế? Tại sao không có phản ứng? Máy tính hư rồi? Hay con chuột hư rồi?" Tay phải cầm điện thoại di động, càng rê dữ dội hơn.

"..." Mạc Ảnh Hàn đứng một bên quan sát, cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi rồi. Cái tên ngu ngốc này rốt cuộc đến khi nào, mới phát hiện tay mình nắm là điện thoại di động chứ không phải chuột vi tính a?!

Nàng không thể nhịn được nữa cầm chiếc ly, đi đến.

Đổi sang tay trái cầm ly, nàng cúi người ghé sát vào Phiền Tiểu Thử, đưa tay phải ra bắt lấy tay phải của Phiền Tiểu Thử.

"Ngốc, con chuột ở đây! Cái kia là điện thoại di động!" Nàng có chút bất mãn nói, cầm lấy tay phải của Phiền Tiểu Thử, đem nó đặt lên con chuột vi tính. Nhẹ nhàng chuyển động.

Màn hình vi tính thực sự sáng lên.

Trên mu bàn tay thấy lành lạnh, Phiền Tiểu Thử nhớ rõ, tay của Mạc Ảnh Hàn cũng lành lạnh như thế, trong mùa rét buốt này, bị Mạc Ảnh Hàn cầm tay, một chút cũng không cảm thấy có gì thoải mái.

Nhưng bàn tay khiến người cảm thấy có chút khó chịu này, trong khoảnh khắc bị nó chạm đến, trái tim của Phiền Tiểu Thử, kịch liệt nảy lên.

Nàng liền ngoảnh đầu nhìn lại.

Gương mặt và cơ thể của Mạc Ảnh Hàn kề gần nàng, hai người cứ như vậy, tựa gần nhau, gần đến nỗi Phiền Tiểu Thử thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của Mạc Ảnh Hàn. Gương mặt Mạc Ảnh Hàn rất đẹp, nhưng không phải loại mê hoặc lòng người, mà là đẹp của duyên dáng, là loại đẹp thanh lãnh*, như trăng như sao.

*Thanh khiết + lạnh

Ngay lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của Mạc Ảnh Hàn, rất hiếm thấy, bớt đi phần lãnh đạm và băng giá, lại mang theo một chút nhu hòa.

Sau khi màn hình đã phát sáng, Mạc Ảnh Hàn liền buông bàn tay Phiền Tiểu Thử.

"Được rồi." Nàng nói, âm thanh vẫn như trước, bình ổn và lãnh đạm.

Phiền Tiểu Thử nhìn gương mặt Mạc Ảnh Hàn, trả lời: "À. Ổn rồi."

"Ngày mai không phải đi làm, bọn họ cũng đã về hết rồi, sao ngươi còn ở đây?" Mạc Ảnh Hàn cầm ly nước trong tay, cất tiếng hỏi.

Trong khoảnh khắc như thế, Phiền Tiểu Thử đột nhiên cảm thấy mình ủy khuất vô cùng. Ủy khuất đến muốn bùng nổ! Nổ tan xương nát thịt, nổ tung đầu óc.

"Còn không phải tại ngươi! Mèo chiêu tài, công việc của ta làm vẫn không xong!" Nguyên bản nàng vẫn đang giận, giận Mạc Ảnh Hàn lại vì như vậy mà hành hạ mình, thậm chí trong lúc làm việc, còn đem toàn bộ thành viên trong gia phả của Mạc Ảnh Hàn 'ân cần thăm hỏi' vài lần, còn ở trong lòng không ngừng chà đạp Mạc Ảnh Hàn.

Nếu như ta nhìn thấy nàng, thì nhất định phải như vậy như vậy!

Nếu như lúc đó không có ai, ta sẽ như vậy như vậy!

Muahahahaha!

Nhưng trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn, nàng lại chỉ cảm thấy ủy khuất, ủy khuất đến nỗi những thứ khác đều quên hết. Ủy khuất đến nước mắt lã chã rơi xuống.

"Làm không xong thì đừng làm nữa, để ở đó từ từ làm đi, không cần vội, ta không hạn định thời gian ngươi hoàn thành nữa." Vẻ mặt này của Phiền Tiểu Thử, rốt cuộc cũng khơi dậy được lương tâm sớm đã đánh mất của Mạc Ảnh Hàn, nàng buông chiếc ly xuống, vỗ vỗ đầu Phiền Tiểu Thử, mang theo một chút dịu dàng không thể tin được, mở miệng nói.

"..."

"..."

Bốn bề bởi vì vậy mà yên tĩnh trong chốc lát, một lúc sau, Phiền Tiểu Thử 'oa a' một tiếng rú lên, ôm chặt lấy Mạc Ảnh Hàn.

"Mèo chiêu tài sau này ngươi thật sự không thể đối xử với ta như vậy nữa!" Ôm chặt a ôm chặt, đầu không ngừng cọ vào lòng Mạc Ảnh Hàn!

"..." Gương mặt Mạc Ảnh Hàn khó có được một tia dịu dàng, lại lập tức trở nên cực kỳ đáng sợ.

Ngực! Ngực! Ngươi đụng vào ngực của ta! Ngươi cái tên ngu ngốc! Vô liêm sỉ! Bại não! Đần độn! Vậy mà lại còn cọ!

Buông ra ra ra Phiền Tiểu Thử cái tên ngu ngốc! Không được cọ nữa!

Vào một đêm không người như vậy, Mạc tiểu thư của chúng ta, bị một củ khoai lang chiếm tiện nghi. ~(≧▽≦)/~