Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 15: Chương 15




Edit: Mạn Già La
*
Tôi giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, biểu thị cho hắn thấy mình tuyệt đối vâng theo mệnh lệnh của hắn trăm phần trăm, sẽ không tự ý chạy ra ngoài đỡ khiến hắn lo lắng.

Thấy tôi biết điều như thế thì Đặng Tề vô cùng vừa lòng.

Cả buổi chiều, tôi cũng cũng để mặc cho hắn ôm, rồi hôn môi, ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm.

Quả nhiên, Đặng Tề dần dần buông lỏng cảnh giác với tôi.
“Mặc dù anh rất muốn ngủ cùng phòng với em,” màn đêm buông xuống, hắn đứng trước cửa phòng bệnh nói với tôi, “Nhưng với trạng thái của em thì vẫn nên ở trong phòng bệnh này thì hơn.”
Trong phòng bệnh chỉ có một cái giường nằm.
Trời ơi đi nhanh đi đi nhanh lên coi! Trong lòng tôi hò hét, ngoài miệng thì ngoan ngoãn nói ngủ ngon và hẹn gặp lại với hắn.

Hắn đứng yên ở cửa, cứ lưu luyến không rời nhìn tôi hồi lâu, khiến da gà tôi rớt đầy đất.

“Cạch.” Cửa đóng lại!
Tôi lập tức nhảy xuống giường, rút ống kim truyền dịch ra.


Lúc rút tay có chút run, sơ ý bị chảy máu, nhưng tôi hoàn toàn không thấy đau —— nhanh thôi, tôi sẽ có được sự tự do.

Lời hắn nói, tôi gần như đều không tin.
Làm ơn đi, bên ngoài là thế giới cực nóng bức, vừa ra khỏi cửa sẽ chết ngay gì chứ, đây nhìn là biết chỉ là cái cớ lừa tôi thôi!
Điểm đáng ngờ quá nhiều, nếu bên ngoài là cực nóng, vậy trong tình huống hoàn toàn không thể ra ngoài, hắn bằng cách nào giữ cho căn phòng vẫn bình thường chứ? Nguyên ngày hôm nay tôi đã đi dạo quanh một vòng, trong tủ lạnh đầy đủ thực phẩm tươi, điều hòa và đèn điện đều có thể hoạt động bình thường, nếu không thể ra ngoài vậy chúng hoạt động kiểu gì được?
Mất niềm tin giống như quân bài domino đổ sập vậy, nếu hắn có thể gạt tôi một lần, vậy thì rất có khả năng sẽ có lần hai lần ba.
Hắn nói ba người bọn họ hại tôi, vậy còn bằng chứng đâu?
Nếu hắn biết rõ quá trình dời hồn như thế, vậy thì, những việc này sao không thể là hắn làm ra chứ?
Tôi hít một hơi, nếu đúng như tôi nghĩ, bạn trai cũ của tôi (bắt đầu từ lúc này, ở trong lòng tôi đã chia tay hắn rồi!) rất có thể là một kẻ giết người.

Hắn có động cơ: Cảm thấy ba đàn em chơi khá thân với tôi là tình địch của hắn.

Hắn cũng có thủ đoạn: Hắn vô cùng quen thuộc với các bước dời hồn.

Và còn, thời gian cũng khá khớp nữa: Một trăm ngày này, e rằng linh hồn nhóm đàn em cũng đang tiêu hao, và cũng đang dời cơ thể của bọn họ trong thế giới thực đi, thoát khỏi chế tài của pháp luật.
Tôi nhìn đồng hồ, đã nửa đêm rồi, tôi kéo rèm ra, bên ngoài tối đen như mực, tay áp trên mặt kính, không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Tôi phải nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi muốn báo án, tôi muốn đưa tên hung thủ giết người này ra trước công lý!
*
Tôi lặng lẽ đi đến trước cửa phòng, chỗ này về đêm rất tối, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ miễn cưỡng soi sáng được chút.

Theo ánh trăng bên ngoài, cũng chẳng có xuất hiện sóng nhiệt sức nóng.

Bởi vậy, tôi càng thêm tin rằng Đặng Tề chính là một tên lừa đảo.

Tôi cẩn thận ấn tay nắm cửa xuống —— không khóa!!!! Tôi dễ dàng ấn nó xuống.

Kiềm nén nội tâm mừng như điên, tôi từng chút từng chút đẩy cửa bước ra ngoài.
Tự do, tự do, tôi đến đây!!!
Tôi liều mạng chạy về phía trước, bên ngoài quả nhiên chẳng nóng chút nào, giống hệt không khí bên trong.


Tôi chạy hai bước, bỗng nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, sau đó là cảm giác hơi nước trong người vèo vèo bốc hơi.
Tôi cố gắng tiếp tục bước về phía trước, nhưng chân bắt đầu trở nên bủn rủn mất lực, tôi muốn tìm thứ gì đó chống đỡ một chút, lại phát hiện trên đất chẳng có thứ gì.

Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn, không khí hít vào như kèm theo lửa, thở ra cũng khó khăn.
Tôi cảm thấy ý thức của mình đang chậm rãi trôi đi.
Cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngất đi là gương mặt đột nhiên xuất hiện của Đặng Tề.
Mặt hắn đen thùi, nom chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Tỉnh lại lần nữa, tôi lại nằm trong phòng bệnh của căn biệt thự, trên tay treo bình nước.
“Nước muối sinh lí,” Giọng Đặng Tề thình lình xuất hiện, “Bù nước cho em.”
Tôi cuối đầu, rồi xấu hổ ngẩng đầu nhìn hắn.
Trải nghiệm tối hôm qua lật đổ mọi suy đoán của tôi, hắn không lừa tôi, thế giới này thật sự xảy ra vấn đề.
“Anh biết,” giọng hắn lại trở nên dịu dàng như trước, bàn tay khẽ vuốt ve trên người tôi, tựa như đang trấn an tôi, “Rất khó để em tin anh, dù sao em cũng vừa thoát khỏi cái thế giới quỷ dị đó mà.”
“Cho nên anh để em tận mắt nhìn, dù sao mắt thấy mới là thật, đúng không?”
Tôi thầm mỉa trong lòng, mắt thấy cũng chưa chắc đã là thật.

Cơ mà, trên thế giới này xuất hiện vấn đề, Đặng Tề thật sự không lừa tôi, điểm này có thể chắc chắn.
Nói mới nhớ, làm sao Đặng Tề gửi được tin nhắn cho tôi trong thế giới đó nhỉ?
Đột nhiên nghĩ đến câu hỏi này, tôi không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi hắn.
“Đặng Tề, vậy, tin nhắn ——”
Tôi còn chưa nói xong, đã bị Đặng Tề ngắt ngang.
“Anh biết, em muốn gửi tin cho gia đình em, đúng chứ?” Hắn cười nói, “Anh không giống ba người bọn họ, lại nhốt em ở nơi không thể liên lạc được với gia đình đâu, đợi chút anh sẽ đưa điện thoại cho em.”
Từ từ.
Hình như anh hiểu sai ý tôi rồi.

Hay là nói anh vốn không biết chuyện tin nhắn.
Tôi bắt đầu thử.

“Đặng Tề, em biến mất lâu như thế, anh cũng không nghĩ gọi điện hay nhắn tin cho em sao?”
Đặng Tề dường như hoảng loạn trong chớp mắt, sau đó bình tĩnh lại.
“Không phải anh không gọi, là……” Hắn cắn răng, dường như đang đấu tranh với chính mình, cuối cùng quyết định nói ra, “Ngày đó, thật ra anh đang lặng lẽ đi theo em, muốn nhìn xem em đi chơi với ai.”
Tôi trợn tròn mắt, tôi thật không ngờ Đặng Tề dịu dàng lại có thuộc tính stalker(*)!
* Người theo dõi và tình rập một đối tượng nào đó
“Anh không thường làm thế đâu!!” Đặng Tề xua xua tay, biện hộ cho mình, “Ngày đó chỉ là trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi!”
“Cho nên anh trực tiếp nhìn thấy cảnh em bị bọn họ đánh bất tỉnh, từ đó đã chuẩn bị nghĩ cách cứu em rồi,” hắn cẩn thận nói, “Nên mới không có tin nhắn hay cuộc gọi, chút nữa em không thấy anh nhật ký trò chuyện, thì tuyệt đối đừng tức giận nhé.”
Tôi cố gắng giữ nụ cười, không để hắn nhìn ra bất cứ điều gì, cho đến khi hắn rời khỏi phòng bệnh này, cuối cùng mới xụ mặt.

Không phải hắn.
Cứu tôi vốn không phải hắn.
Lúc tôi không tỉnh táo, chính những tin nhắn thần bí đó đánh thức tôi —— nhưng đó vốn không phải hắn gửi!
Hắn lại đang lừa tôi!!!.