Sơ Ngữ nghe tiếng gõ cửa, còn tưởng là Giản Diệc Thừa tới sớm, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, ra là đứa nhỏ giao hàng Thiệu Bảo Toàn.
Hôm nay cậu ta không mặc quần áo làm việc, hẳn là ngày nghỉ. Sơ Ngữ vội vàng gọi cậu ta vào, "Mau vào đây ngồi," lại rót một ly nước nóng, "Hôm nay cậu không đi làm hả?"
Thiệu Bảo Toàn bưng ly nước ngồi trên ghế sa lon, có hơi e dè, cười hết sức xấu hổ, "Không đi ạ, không phải, thật ra thì em đã nghỉ làm rồi."
"Hả, sao vậy? Gặp phải gì phiền phức hả?" Sơ Ngữ quan tâm hỏi han.
"Không phải không phải", Thiệu Bảo Toàn vội vàng lắc đầu, "Không phiền phức gì cả, bởi vì em phải về, về quê đi học."
Thiệu Bảo Toàn nói gia đình cậu ấy gặp khó khăn nên phải thôi học giữa chừng đi làm. Kỳ nghỉ hè năm lớp mười một tới Giang Thành làm shipper hơn nửa năm, kiếm được hơn mười ngàn đồng, đủ tiền sinh hoạt và học phí trong một năm, cho nên bây giờ chuẩn bị về quê tiếp tục đi học.
"Đây là chuyện tốt mà, chị đã nói mà, em còn nhỏ, phải chăm lo học hành, đi làm sớm không phải là kế hoạch lâu dài." Tuy là hơi chậm hơn người khác nhưng cũng không tính là muộn, trong lòng Sơ Ngữ cũng vui giùm cậu ấy.
Thiệu Bảo Toàn cười cười, lộ ra hàm răng trắng, "Ban ngày em đi giao hàng, tối về tự học, cũng không bị tuột dốc bao nhiêu, chờ sang năm thi lên đại học em lại lên đây kiếm học phí. Hôm nay em tới đây vì muốn tạm biệt chị, cám ơn chị khoảng thời gian này đã quan tâm chăm sóc em, có thể quen biết chị em rất vui mừng."
Sơ Ngữ cười một tiếng, "Không có gì đâu, chị cũng đâu giúp em được cái gì, đều là em tự cố gắng. A đúng rồi, em lưu số điện thoại của chị vào, có chuyện gì thì gọi chị. Nếu như sinh hoạt gặp chuyện khó khăn cũng có thể tìm chị, em vẫn là học sinh, chuyên tâm đọc sách là được, thiếu tiền thì chị cho mượn, chờ em có việc làm rồi trả lại cũng được. Đừng để những nhân tố bên ngoài này làm trễ nãi học hành."
Sơ Ngữ biết đứa nhỏ này tự ái tự cường, có thể thấy được qua việc đi làm kiếm tiền học phí. Cho nên cô không nói cho mà là cho mượn.
Thiệu Bảo Toàn xấu hổ cười, gật đầu đồng ý, "Dạ, có chuyện nhất định em sẽ gọi cho chị."
Tạm biệt Thiệu Bảo Toàn xong, Sơ Ngữ cảm thán, "Đứa nhỏ này rất ngoan." Chịu khổ lao động, chuyên cần hiếu học, lại tự biết vươn lên. Người biết cố gắng thế này hy vọng gặp được may mắn, có một ngày mai tốt đẹp.
Đúng sáu giờ Giản Diệc Thừa lái xe đến tiệm. Anh xuống xe do dự đứng bên cạnh cửa một hồi, Sơ Ngữ đã thấy, nhìn anh kêu một tiếng, "Cậu chờ tớ một phút, tớ khóa cửa xong ra."
Bỏ lỡ cơ hội tốt khiến Giản Diệc Thừa hơi ảo não, nhếch môi suy tính tiếp theo nên làm gì.
Sơ Ngữ lên xe, ngửi được mùi thơm mát mẻ, "Thật là thơm, cậu đổi tinh dầu treo xe rồi hả?"
Từ trước tới giờ anh chưa từng dùng các loại tạo hương trong xe gì đó, cho nên Sơ Ngữ chỉ có thể nghĩ anh dùng tinh dầu các loại.
Giản Diệc Thừa chưa trả lời, ngoài sau đã vang lên tiếng Đại Miêu mách lẻo, "Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, cốp sau có một bó hoa hồng thật là lớn, hôm nay anh ta muốn thổ lộ với chị đó!"
"Meo đã nói anh ta thầm mến chị mà chị không tin!"
"Gâu cũng cảm thấy anh ta thích Ngôn Ngôn." Nhị Lang Thần cũng nói.
"Anh ta thích thì có gì đâu, Ngôn Ngôn cũng phải thích anh ta thì mới nên chuyện!" Đây là giọng A Bố.
"Nếu Ngôn Ngôn không thích thì tại sao ngày nào cũng gặp anh ta? Ngươi có thấy Ngôn Ngôn đối xử nhiệt tình với anh ta giống với người khác chưa?"
...
Sơ Ngữ hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên, không phải chứ? Khúc gỗ ngàn năm cũng đã thông suốt rồi? Vậy lát nữa cô nên đồng ý hay giả vờ lạt mềm buộc chặt đây?
Ho khan một cái, suy nghĩ nhiều quá, sắc mặt Sơ Ngữ ửng đỏ, lảng sang chuyện khác, "Hôm nay đi đâu ăn vậy?"
"Cậu muốn ăn gì?" Chuyện ăn uống từ trước đến giờ đều chiều theo khẩu vị của cô. Bình thường Sơ Ngữ hay chọn món, nhưng hôm nay lại bật thốt lên, "Đi ăn thịt bò bít tết nhé?" Không khí trong tiệm ăn tây tốt.
Che mặt, mình đang nghĩ gì vậy! Ánh mắt Giản Diệc Thừa sáng lên, anh cũng cảm thấy không khí trong tiệm ăn tây thích hợp cho các cặp tình nhân.
Vì vậy hai người đi ngay tới tiệm ăn tây gần đó.
Tiệm ăn trang trí rất đẹp, Sơ Ngữ vô cùng thích phong cách đơn giản như này. Trong lòng cảm thấy vui vẻ, đối với chuyện sắp phát sinh cũng càng thêm mong đợi.
Bọn họ đến sớm, khách cũng không nhiều, Sơ Ngữ chọn một góc tĩnh lặng. Sau lưng là tường, bên phải là cửa sổ sát đất, phía trước là một chậu cây tươi tốt xanh mơn mởn, giấu cái bàn này thành một nơi khép kín.
Ừ, rất hợp cho việc thổ lộ.
Sơ Ngữ nghĩ vậy, lại cảm thấy mình lộ liễu quá, nhưng khi nghĩ đến bó hồng trong cốp sau, cô lại không nhịn được mà suy nghĩ lung tung. Ngoại trừ Sơ Ngữ ra Giản Diệc Thừa cũng không có bạn nữ khác, hoa này không tặng cho cô thì còn tặng cho ai nữa? Nhưng biểu hiện của anh lại quá thờ ơ, khiến cô hoài nghi có khi nào mình nghĩ nhiều quá không?
Giản Diệc Thừa cố gắng giữ vẻ ổn định nhưng trong lòng thấp thỏm bất an, rốt cuộc phải bày tỏ rồi, sống hay chết định đoạt trong tối nay. Nhưng nếu Sơ Ngữ không thích mình thì sao? Nếu Sơ Ngữ chỉ coi mình là bạn, mà mình lại có lòng dạ khác, cô ấy sẽ không tức giận chứ? Sau đó ngay cả bạn cũng không làm được...
Hai người hai luồng tâm trạng khác nhau, không nghĩ về bữa ăn nên khó nuốt trôi cơm. Ngay cả chuyện lấy nhầm đồ ăn của nhau mà cũng không biết.
Mãi cho đến khi ăn xong cơm, Giản Diệc Thừa vẫn chưa bày tỏ, điều này làm Sơ Ngữ hơi thất vọng, ây! Còn tưởng rằng gỗ mục thông suốt rồi! Giản Diệc Thừa không hành động, sự kiên nhẫn của cô cũng tiêu hao hết. Sau đó... Cô sẽ bá vương ngạnh thượng cung*. Nếu như Giản Diệc Thừa thích cô, vậy bọn họ liền trở thành bạn trai bạn gái, nếu như không thích cũng không sao, dù sao cũng ngủ chung rồi...
* Kiểu như cưỡng hiếp
Dừng lại dừng lại, Sơ Ngữ bị ý tưởng dũng mãnh của mình hù dọa, đỏ mặt không thôi, cô không muốn tự thừa nhận mình là người bạo dạn vậy đâu.
Giản Diệc Thừa không phát hiện Sơ Ngữ bất thường, anh đi ra phía sau xe, hít sâu một hơi, mở cốp xe, từ bên trong cầm ra một bó hoa.
Màu đỏ, hoa hồng kiều diễm ướt át, chín mươi chín bông, một bó lớn. Giản Diệc Thừa trịnh trọng ôm đóa hoa, nhìn Sơ Ngữ, đâu ra đấy nói, "Tặng cậu."
Vô tình lại thấy dễ thương. Được như ý nguyện, tâm tình Sơ Ngữ hết sức phức tạp, cô không đưa tay nhận lấy, trên mặt như đang cười mà cũng như không cười, "Tặng tớ? Tại sao?"
Lòng anh thấp thỏm, lời giải thích đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu bao nhiêu lần cuối cùng quên hết, yên lặng một lúc mới lấy lại được giọng nói của mình, "Anh thích em."
Anh nghe mình nói như vậy. Lời tỏ tình mạnh mẽ kiên định trong gió đêm, vô cùng rõ ràng truyền tới tai Sơ Ngữ.
Câu khó khăn nhất cũng đã nói ra khỏi miệng, Giản Diệc Thừa không do dự nữa, anh hơi thấp thỏm, vẻ mặt cũng không còn căng thẳng như khi nãy, "Anh thích em, thật sự rất thích rất thích em."
Lần đầu tiên gặp từ tám năm trước vừa nhìn đã thích, cho tới bây giờ đoạn tình cảm này càng ngày càng sâu, sâu đến mức anh không thể giữ trong lòng được nữa.
Anh muốn nói cho cô biết mình thích cô từ lúc nào, muốn nói quá trình yêu đơn phương này chua xót mà ngọt ngào bao nhiêu, muốn nói khoảng thời gian anh tự cho là cô có người yêu, bản thân anh đã khổ sở đến nhường nào... Nhưng mà anh không nói ra được, hơn nữa cũng không muốn dùng những chuyện này để cô cảm động. Anh hy vọng cô sẽ đồng ý nếu cô cũng thật sự thích anh, không phải là cảm kích hoặc các loại thương cảm cho tám năm yêu thầm của anh, anh không muốn dùng nó để trói buộc, chỉ muốn cô chân chính nương theo cảm xúc mà đáp lại.
Sơ Ngữ đợi nửa ngày nhưng bên kia không nói gì nữa, kinh ngạc hỏi, "Hết rồi hả? Chỉ có nhiêu đây?"
Giản Diệc Thừa sững sốt, "Cái gì?"
"Vậy nên anh nói thích thì xong rồi hả? Không bảo em đồng ý làm bạn gái gì hết à? Vậy anh nói em phải trả lời làm sao, chẳng lẽ em lại nói nói, "à, em biết rồi"?" Sơ Ngữ vô cùng oán giận, sao thông não cho khúc gỗ này lại khó khăn thế?
Ánh mắt Giản Diệc Thừa bỗng dưng sáng lên, trong lòng không dám tin nhưng khóe miệng vẫn cong lên, đứng thẳng tắp, nhìn cô nói lớn tiếng, "Sơ Ngữ, anh thích em, em đồng ý làm bạn gái anh nhé!"
Thật may là lúc này trên đường không có người nào, anh to tiếng như vậy sợ là dân chúng sẽ đến vây xem kịch hay rồi. Sơ Ngữ chưa nói được hay không được, cô nhoẻn miệng, nhanh nhẹn nói, "Đi thôi." Sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Trong lòng Giản Diệc Thừa lại thấp thỏm, không biết vậy là cô có đồng ý hay không. Sơ Ngữ dĩ nhiên không đồng ý ngay như ý nguyện của anh, dù sao anh đã để cô phải chờ đợi lâu như vậy, cũng nên cho anh chờ.
Lên xe, Giản Diệc Thừa do dự, muốn hỏi lại không dám hỏi. Sơ Ngữ thấy vậy thì hơi mềm lòng. Cô nghĩ một lúc rồi hỏi, "Anh thích em từ khi nào?"
Giản Diệc Thừa trả lời không chút nghĩ ngợi, "Ngày 17 tháng 11 năm 2009." Ngày đầu tiên gặp cô.
"Hả? Sớm vậy à?" Sơ Ngữ kinh ngạc, khi đó hai người còn chưa vào cấp 3 nữa. Sao Sơ Ngữ nhớ lần đầu tiên gặp Giản Diệc Thừa là ngày 10 tháng 9, khai giảng lớp mười kia mà?
"Vậy nên, sao anh thích em lâu vậy mà vẫn không tỏ tình?" Cô chờ từ cấp 3 đến khi học đại học, lại từ đại học tới bây giờ, rốt cuộc đã tới lúc nghe ba chữ anh thích em. Hại cô còn trách mình tự đa tình.
Giản Diệc Thừa mím môi, hồi lâu sau mới nói, "Anh sợ em không thích anh, sau đó ngay cả làm bạn cũng không thể."
Trái tim của Sơ Ngữ bỗng nhiên nhảy nhót. Cũng may, không phải là do mấy nguyên nhân lộn xộn khác. Cô không nhịn được nhoẻn miệng, nhanh chóng nói, "Được rồi, em chấp nhận anh thích em."
Giản Diệc Thừa còn chưa kịp ngạc nhiên mừng rỡ xong lại nghe cô nói, "Nhưng mà chuyện làm bạn trai này thì em còn phải khảo sát một khoảng thời gian. Bây giờ anh vẫn còn trong giai đoạn thực tập, hãy cố gắng trở thành chính thức đi!"
Giản Diệc Thừa gật đầu liên tục không ngừng, "Được, anh nhất định sẽ cố gắng, sẽ không để em thất vọng!" Ngạc nhiên mừng rỡ đan xen, mặc dù Sơ Ngữ chưa công nhận anh là bạn trai chính thức nhưng vậy là đủ rồi. Cô còn cho anh cơ hội, anh sẽ tự mình cố gắng tranh thủ.
Sơ Ngữ làm bộ lạt mềm buộc chặt một chút, Giản Diệc Thừa lại đơn thuần tin sự lí luận của cô, còn bảo đảm cố gắng trở thành chính thức, để khiến cô không biết nên nói gì. Thôi bỏ đi, người có EQ thấp không hiểu đâu, yêu đương nghiêm túc cũng tốt.
"Giản Diệc Thừa?"
"Hả?"
Trong khoảnh khắc anh nghiêng đầu, Sơ Ngữ nhanh chóng hôn một cái lên gò má anh, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không quan tâm nói, "Đóng dấu một cái, chứng minh anh là của em."