Âm thanh ồn ào huyên náo trong nháy mắt biến mất, dường như cả thế giới đều yên lặng, yên lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Mặt Thiệu Bảo Toàn kinh ngạc, không biết là khiếp sợ hay là không dám tin. Mỗi một câu Sơ Ngữ nói cậu đều hiểu, đứng ngay cạnh nhau sao không nghe rõ chứ? Cái gì gọi là mẹ nuôi bắt cóc cậu từ tay cha mẹ ruột?
Thiệu Bảo Toàn hoảng hốt nửa ngày, cuối cùng phân tích, tiêu hóa câu nói, cũng hiểu được ý của Sơ Ngữ. Cậu lúng túng, "Sao có thể chứ? Sao có thể..."
Không giống như lần trước kiên quyết không tin. Sơ Ngữ lại lấy tập tài liệu kia ra, đưa tới trước mặt cậu ấy, "Đây là kết quả so sánh DNA của em và cha mẹ ruột, không nắm rõ sự thật làm sao chị dám nói với em?"
Thiệu Bảo Toàn nhìn xấp tài liệu ngây ngốc nửa ngày, hai tay run rẩy nhận lấy. Rõ ràng chỉ là mấy tờ giấy mỏng nhưng lại tựa như nặng ngàn cân, đè lên tay cậu. Cậu ngây ngô sững sờ nhìn chằm chằm mặt bìa màu trắng, hoàn toàn không có can đảm mở nó ra. Sợ một khi mở ra, tất cả mọi chuyện sẽ thay đổi.
Sơ Ngữ không thúc giục, cái rào cản này cuối cùng cũng phải vượt qua.
Do dự hồi lâu, Thiệu Bảo Toàn rốt cuộc cũng lấy dũng khí lật tài liệu ra. Nếu như đây là sự thật thì cũng sẽ không vì sự do dự của cậu mà thay đổi. Cho dù bây giờ không xem thì tương lai cũng phải đối mặt.
Thiệu Bảo Toàn yên lặng lật tài liệu, cảm thấy cặp vợ chồng trung niên trong hình vô cùng thân quen, dường như có một sự ràng buộc nào đó không thể hiểu nổi, cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không.
Sơ Ngữ thấy cậu xem xong vẫn còn bình tĩnh, không biết trong lòng nghĩ thế nào, cô thử dò xét nói, "Bọn họ muốn gặp em, được chị khuyên ngồi ở phòng làm việc của hiệu trưởng chờ, em muốn gặp bọn họ không?"
Thiệu Bảo Toàn vẫn không lộ ra biểu cảm gì, gật đầu, "Gặp một chút đi."
Sơ Ngữ cũng không biết bây giờ cậu đang nghĩ gì, với một thiếu niên mười bảy tuổi mà nói, đây là biến cố long trời lỡ đất, dù cậu có phản ứng như thế nào thì cũng hiểu được.
Hai người trước sau đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, còn chưa đến thì cửa phòng đã mở, hai vợ chồng vội vàng đi ra, dì Trần nắm bàn tay Tiêu Cảnh Bình nóng nảy hỏi, "Con tới chưa? Là con mình phải không?"
Bà ở bên trong lóng tai nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài thì vội vàng đi ra. Tiêu Cảnh Bình kích động nhìn Thiệu Bảo Toàn, lệ trong ánh mắt lóe lên, "Là con mình, tiểu Vân là con mình, là đứa trẻ của chúng ta."
Nước mắt Dì Trần chảy ra, có lẽ là do thiên tính của người làm mẹ, mặc dù không thấy nhưng bà vẫn nhìn về hướng Thiệu Bảo Toàn đứng, đi nhanh hai bước ôm cậu vào trong ngực, thất thanh khóc lóc, "Con của mẹ, mẹ nhớ con lắm..."
Tiêu Cảnh Bình cũng bước lên đồng thời ôm hai mẹ con vào lòng, người kiên cường đến mấy giờ phút này cũng không khỏi rơi lệ.
Thiệu Bảo Toàn bị hai người ôm, càm giác mờ mịt và lúng túng lúc đầu đã tan thành mây khói. Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi, sự xa lạ mà ấm áp, bỗng nhiên cậu có cảm giác an tâm, đây là điều mười bảy năm qua cậu chưa từng có.
Từ trước cho tới bây giờ, Thiệu Bảo Toàn chưa từng nhận được sự dịu dàng nào từ cha mẹ, nhiều nhất chỉ là nói cho cậu biết, bọn họ khó khăn thế nào, khổ cực ra sao, cậu thường xuyên mang lòng áy náy nhưng không bao giờ cảm nhận được sự ấm áp giữa cha mẹ và con cái.
Giờ phút này, cậu muốn nhớ lại khuôn mặt cha mẹ đã nuôi mình mười bảy năm nhưng phát hiện trong đầu trống rỗng. Cậu chỉ nhớ cảnh hâm mộ em trai em gái và cảnh cha mẹ đối xử bất công.
Nhưng nếu như cặp vợ chồng trước mắt mới chính là cha mẹ ruột của mình, vậy thì không khó hiểu. Trong lòng Thiệu Bảo Toàn buồn bã nhưng lại có cảm giác như trút được gánh nặng, được giải thoát. Giữ nỗi áy náy sống mười mấy năm là một chuyện rất mệt mỏi.
Nhìn cả nhà người ta đoàn tụ, Sơ Ngữ vui vẻ thay cho họ, lúc này Giản Diệc Thừa cũng gọi điện thoại tới, "Anh đến rồi, em đang ở đâu?" Sơ Ngữ cầm điện thoại đi ra hành lang, quả nhiên thấy bóng lưng anh.
"Anh nhìn lên lầu bảy đi."
Giản Diệc Thừa ngẩng đầu, Sơ Ngữ ngoắc ngoắc anh.
"Anh thấy em rồi, anh đi lên ngay đây."
"Được, em chờ anh."
Cô mới gọi cho Giản Diệc Thừa để anh mang Lão Hổ tới. Lão Hổ đáng thương bảo vệ tiểu chủ nhân mười mấy năm, đã đến lúc tuổi già phải chết. Vốn là nó không chịu được nhưng vì nghe Sơ Ngữ nói cô có thể giúp tìm được người nhà, nó cứng rắn chống chọi, chưa trút hơi thở cuối cùng.
Đưa tiểu chủ nhân về nhà là chấp niệm cả đời của nó, mà chấp niệm thì phải thực hiện, cho nên nó nhất định phải chịu đựng cho đến khi đó. Bây giờ là lúc cả nhà bọn họ đoàn tụ, Sơ Ngữ vội vàng gọi điện thoại nhờ anh đưa nó tới.
Hai ngày nay Lão Hổ không ăn được miếng cơm nào, ngay cả sức mở mắt cũng không có, nếu không phải còn thấy nó hô hấp thì đã cho rằng nó chết rồi. Sơ Ngữ thận trọng ôm lấy nó từ trong tay Giản Diệc Thừa, "Lão Hổ, Lão Hổ, em kiên trì một chút nữa nhé, ba mẹ sắp tới đón em rồi."
Cô vừa nói xong, mắt Lão Hổ đột nhiên mở ra, ánh mắt tỏa sáng, thậm chí nó còn ngoảnh đầu tìm bóng người chủ nhân.
Ánh sáng lóe lên.
Tiêu Cảnh Bình lúc này đang đứng gần Sơ Ngữ, ông thấy cô ôm một con chó vội vã chạy tới. Thời gian trôi qua, Lão Hổ đã không nhỏ như hồi đó, thậm chí không còn giống nữa. Thế nhưng cảm giác quen thuộc vẫn làm Tiêu Cảnh Bình nghi ngờ, "Tiểu Hổ?"
Thiệu Bảo Toàn cũng nhìn sang, vui vẻ nói, "Lão Hổ, mày tới rồi!"
Dì Trần không nhìn thấy vội vàng nắm cánh tay chồng, "Anh nói là tiểu Hổ hả?" Ngày con trai lạc mất tiểu Hổ cũng không thấy đâu, cảnh sát nói có thể nó đuổi theo tên bắt cóc, cũng có thể là đã mất mạng. Từ đó về sau nhà bọn họ không nuôi thêm con chó nào nữa, ngoại trừ con chó dẫn đường mấy năm trước được bạn cho.
Tiêu Cảnh Bình chần chừ nói, "Có hơi giống nhưng anh không chắc lắm." Mười bảy năm, tiểu Hổ cũng mười tám tuổi rồi, tuổi thọ của chó ít khi nào dài đến vậy.
Đối với ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Sơ Ngữ giải thích, "Đúng là nó, năm đó nó khó khăn đuổi theo tên bắt cóc, cuối cùng ở lại cái thôn đó với tiểu Toàn. Nó vẫn ở đó trông nom đứa nhỏ, đợi chú dì tới đón. Từ tiểu Hổ biến thành lão Hổ, bây giờ rốt cuộc nó đã đợi được đến lúc một nhà đoàn tụ."
Người có mặt ở đó không khỏi xúc động, dì Trần che miệng, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, dì lần mò tìm Lão Hổ, "Tiểu Hổ, cám ơn con, thật cám ơn con..."
Tiêu Cảnh Bình cũng nức nở nói, "Hoan nghênh tụi con về nhà, A Sanh, tiểu Hổ, hoan nghênh các con về nhà, ba mẹ tới đón các con đây..."
Nghe được câu này, ánh mắt đục ngầu của Lão Hổ từ từ long lanh một hàng nước mắt. Mười bảy năm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc nghe câu này rồi.
Ngay cả Thiệu Bảo Toàn cũng không biết sau lưng còn có chuyện này, cậu run sợ trong chốc lát, hỏi, "Cho nên, thật ra Lão Hổ vì bảo vệ con nên mới xuất hiện ở đó?" Cậu vẫn nghĩ nó là chó hoang, khi đó mẹ còn nói Lão Hổ là chó hoang, không sạch sẽ, không cho nuôi. Nhưng mà nó cứ canh giữ ở ngoài cửa nhà bọn họ, đuổi thì không đi, sau đó cha mẹ mặc kệ cho nó ở lại.
Không ngờ ban đầu Lão Hổ đuổi theo cậu đến đó. Cho nên thật sự là mẹ bắt cóc mình đi sao? Từ cha mẹ ruột? Lòng Thiệu Bảo Toàn hết sức phức tạp, không biết mình cảm thấy thế nào.
"Tốt lắm, chú dì rốt cuộc được đoàn tụ rồi, nhanh nhanh lưu lại bức ảnh kỷ niệm." Sơ Ngữ hưng phấn thay cả gia đình, lúc này bảo bọn họ chụp chung là bởi vì thời gian còn lại của Lão Hổ không nhiều lắm, có lẽ một phút sau sẽ đi mất. Tóm lại, khi còn sống tranh thủ giữ khoảnh khắc đoàn tụ đi!
Như vậy, Lão Hổ cũng sẽ không tiếc nuối.
Tiêu Cảnh Bình giơ tay ôm vai vợ và con trai, Thiệu Bảo Toàn và dì Trần đồng thời ôm lấy Lão Hổ, cả nhà nở nụ cười, khóe mắt rưng rưng, khắc sâu giây phút này.
*****
Vì để cả gia đình có không gian sum vầy, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa tạm thời rời đi, hai người sóng vai đi lang thang trong sân trường.
"Sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên anh trở về trường học đúng không?" Sơ Ngữ hỏi.
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Là lần đầu tiên." Bốn năm đại học ở trường khác, công việc nửa năm nay lại bận bịu, không có thời gian tới.
Sơ Ngữ xúc động, "Bây giờ nghĩ lại, cấp 3 đúng là khoảng thời gian đơn giản, vui sướng nhất." Lên đại học phải nghĩ việc đối nhân xử thế, không có tư tưởng đơn thuần như cấp 3.
Giản Diệc Thừa gật đầu đồng ý, lại nói, "Chỉ là con người luôn muốn lớn lên, đi về phía trước, gặp những người không giống nhau, nhìn cảnh vật khác nhau, trải qua những câu chuyện khác biệt. Ví dụ như cả nhà Lão Hổ vậy, chẳng lẽ em không vui khi thấy họ được đoàn tụ sao?"
Sơ Ngữ theo hướng anh chỉ nhìn lên lầu, cảm khái nói, "Có chứ, người một nhà đoàn tụ, không có gì cảm động hơn. Đúng rồi, phải làm sao với người mẹ bắt tiểu Toàn đi đây?"
"Bà ta bắt cóc, không phải bắt bán, theo luật phải nhận bản án năm năm tù trở xuống."
"Không phải chứ, bà ta bắt cóc con nhà người khác để cha mẹ ruột phải xa con mình mười bảy năm, chỉ xử bà ta có mấy năm vậy thôi sao? Quá hời rồi!" Sơ Ngữ cảm thấy luật pháp quá nhân từ đối với mấy tên bắt cóc này!
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Quả thật, mức phạt này không thể làm bậc cha mẹ có con bị bắt cóc hả giận. Nhưng mà luật pháp đã quy định như vậy, chúng ta cũng không có cách nào thay đổi."
Nhìn Sơ Ngữ căm phẫn, Giản Diệc Thừa an ủi cô, "Bọn họ may mắn gặp được em, trời đất xui khiến giúp cả nhà đoàn tụ. Còn có rất nhiều đứa trẻ bị bắt cóc cả đời cũng không gặp lại được cha mẹ. Còn có đứa bị tên bắt cóc làm tổn thương, gãy tay gãy chân, bắt tụi nó ra phố ăn xin..."
Đúng vậy, nạn bắt cóc là tế bào ung thư của xã hội, khiến bao nhiêu gia đình sụp đổ, đau khổ không chịu nổi.
Sơ Ngữ cảm thấy rất khó chịu, cô u oán nhìn anh, "Anh có thấy mình không biết an ủi người khác không? Người được anh an ủi càng đau khổ hơn đó."