Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 60: Pubg 2



Đây là một hòn đảo non xanh nước biếc nhỏ, diện tích không lớn nhưng địa hình nhấp nhô gập ghềnh, đứng một chỗ không thấy hết toàn cảnh.

Lâm Lang cầm ống nhòm quan sát một vòng nhưng không phát hiện chỗ nào khả nghi. Anh ta hỏi Giản Diệc Thừa cũng đang cầm ống nhòm, "Lão Giản, cậu có phát hiện gì chưa?"

Giản Diệc Thừa bỏ ống nhòm xuống, lắc đầu sau đó lại đi về phía thi thể.

Người chết là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, chân mang giày lính, phía dưới mặc một cái quần ngụy trang trong quân đội, áo chống đạn khoác ngoài T shirt đen, trên đầu đội một cái mũ bóng chày nhìn chẳng ra gì. Ba lô rơi rớt gần đó, bên trong có nước và thức ăn, còn có băng gạc, các loại băng đạn khác nhau.

Lúc phát hiện, nạn nhân đang nằm thành hình chữ đại, sau đầu trúng đạn, trong tay còn cầm một khẩu súng.

Nhân viên pháp y vẫn đang khám xét lấy mẫu, Giang Liên Thành nhận điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng nói, "Đây là người thứ mười hai, trước mắt đã phát hiện đủ số người hôm qua lên đảo."

Nói cách khác, đám người tới chơi Pubg phiên bản thật không ai sống sót.

Một ngày chết mười hai người, đây tuyệt đối là một vụ án cực kỳ tồi tệ. Nếu công bố ra ngoài nhất định sẽ nhận được làn sóng bức xúc lớn từ người dân.

Huống chi thân phận của mười hai nạn nhân cũng không đơn giản, đều là công tử nhà giàu có quyền ở Giang Thành, bối cảnh phức tạp. Đừng nói nhiều gia đình tạo áp lực, chỉ cần một nhà cảnh sát cũng đỡ không nổi rồi.

"Lần này người tổ chức hoạt động là Cố Minh Đức, con trai út của tổng tài Cố thị, Cố Đời An."

Cố Đời An là người đã từng giúp cảnh sát phá vụ án bắt cóc khi trước, ông thích làm việc tốt, nổi tiếng là người hay làm từ thiện ở Giang Thành. Ông có ba trai một gái, con trai cả Cố Minh Lễ, con trai thứ Cố Minh Nghĩa, con gái Cố Minh Tín đều đã lập gia đình có sự nghiệp, đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong tập đoàn Cố thị.

Nhà họ Cố nề nếp trong sạch, quan hệ giữa anh trai em gái rất tốt, không có chuyện tranh quyền đoạt lợi. Mấy người con trước đều là nhân tài, năng lực hơn người, chỉ có Cố Minh Đức là khác, vì là con út, ba mẹ anh chị nuông chìu nên tính tình như con nhà giàu, ăn chơi là số một.

Cũng do anh ta đầu têu nghĩ ra trò này, sân chơi là nơi tập đoàn Cố thị mua lại, vốn chuẩn bị dùng để xây biệt thự view biển đắc tiền, nhưng cuối cùng không qua được tính tình ương ngạnh của Cố Minh Đức, Cố Minh Lễ phụ trách hạng mục đồng ý cho anh ta mượn chơi mấy ngày.

Mọi việc đều do Cố Minh Đức bày biện, Cố Minh Lễ không nhúng tay vào. Tiểu thiếu gia hào hứng sắp xếp đạo cụ giống hệt trò chơi, ngay cả súng ống cũng cố làm như thật, hết sức hoàn mỹ. Sau đó dẫn bạn tới chơi, nhưng chưa từng nghĩ trò chơi này lại lấy mạng bọn họ.

"Mười giờ ngày tám tháng tám, một nhóm mười hai người ngồi trực thăng tư nhân đi tới đảo. Người lái trực thăng tên Lý Minh nói anh ta chỉ đưa người đến giữa đảo, bọn họ tự nhảy dù xuống, sau đó anh ta quay về."

"Cách xuất phát ngẫu nhiên do bọn họ lựa chọn, điểm này cũng giống như trong trò chơi."

Nói tới đây thì không thiếu màn giới thiệu cách chơi, Lâm Lang coi như là dân thâm niên, đương nhiên xung phong đảm nhận nhiệm vụ này.

Đây chính là một game sinh tồn bao gồm bắn súng, hành động và thám hiểm. Trò chơi bắt đầu, tất cả mọi người đều tay không, ngẫu nhiên lựa chọn điểm nhảy dù, có thể tìm được vật dụng, vũ khí tiêu diệt kẻ thù, cuối cùng chỉ có một người sống sót giành thắng lợi.

"Căn cứ vào kết quả xét nghiệm pháp y, mười hai người đều chết do bị súng bắn, người trúng đạn ít nhất là Cố Minh Đức, anh ta bị một phát bắn vào đầu, người trúng đạn nhiều nhất là Nhiếp Dịch Chân, tổng cộng trúng bảy phát, mất máu quá nhiều dẫn đến chết."

"Trước mắt vẫn chưa biết những người này cố ý dùng súng thật liều mạng hay là bị người khác tráo đổi. Nhưng giả thuyết thứ hai có khả năng cực lớn."

"Có tra được nguồn gốc của súng từ đâu ra chưa?"

"Tra được rồi, tất cả súng ống trên đảo đều do một người tên Vương Thiện Vu cung cấp, người này là ông chủ của một câu lạc bộ bắn súng, Cố Minh Đức thường xuyên dẫn bạn đến câu lạc bộ này vì vậy hai người có quan hệ rất tốt. Cố Minh Đức định xây Pubg phiên bản thật không cần giấu người khác, vì vậy sau khi Vương Thiện Vu biết chuyện, anh ta chủ động tìm nạn nhân, đồng ý cung cấp một đống súng mô phỏng."

"Vậy thì đi điều tra Vương Thiện Vu đi, làm rõ xem ông ta cung cấp súng giả hay súng thật." Như vậy mới có thể biết những người này giết hại lẫn nhau hay bị người ta mưu sát.

"Vâng."

Giản Diệc Thừa và Lâm Lang phụ trách đi tìm Vương Thiện Vu. Bọn họ đi đến câu lạc bộ thì được nhân viên báo rằng ông chủ không có ở đây, Vương Thiện Vu chưa tới trưa đã đi về nhà. Hai người lại đi đến nhà tìm, lúc bọn họ đến anh ta đang kéo valy hành lý, chuẩn bị ra ngoài.

"Anh Vương định đi đâu vậy?" Lâm Lang khoanh tay cản ở cửa, cười lạnh hỏi.

Vương Thiện Vu là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, không cao, hơi mập, vẻ ngoài cũng hết sức bình thường, thuộc loại đứng trong đám người tìm không ra. Chỉ có một đôi mắt lanh lợi khiến người ta ấn tượng.

Anh ta vừa nhìn thấy Lâm Lang mặc đồ cảnh sát thì đầu chảy đầy mồ hôi, sắc mặt cũng khó coi. Có tật giật mình khiến người ta không thể không nghi ngờ.

Lâm Lang lập tức lấy còng tay ra, định còng trước rồi nói sau. Cuối cùng bị Giản Diệc Thừa ngăn lại, "Anh Vương đừng lo lắng, chúng tôi tìm anh muốn hỏi chút chuyện."

Trên ót anh ta chảy đầy mồ hôi, lui về sau hai bước, né người cho bọn họ đi vào.

Hai bên ngồi trong phòng khách, không đợi Giản Diệc Thừa đặt câu hỏi Vương Thiện Vu đã lập tức nói, "Các anh cảnh sát, tôi biết các anh tới vì chuyện gì, tôi có thể thề, đống súng kia không có vấn đề gì cả, tôi cung cấp cho anh ta súng giả thôi, không giết người được! Tôi là người làm ăn buôn bán nhỏ lẻ bình thường, sao biết đi đâu tìm súng thật chứ?"

Anh ta vừa nói vừa chảy mồ hôi lạnh, khuôn mặt mười phần lo lắng. Lâm Lang cười nhạo, "Chúng tôi chưa nói mà anh cũng biết súng có vấn đề rồi hả? Anh giấu đòi lòi đuôi kìa."

Vương Thiện Vu lại lau mồ hôi, "Anh cảnh sát đừng hù tôi, chuyện lớn nhiều người chết thế sao tôi không biết cho được? Chuyện đã truyền khắp rồi, tôi là người biết cuối cùng đó."

"Tin tức này ai nói cho anh biết?" Giản Diệc Thừa bình tĩnh hỏi.

"Tôi biết từ mấy người bạn. Tôi thề là đống súng kia không có vấn đề. Tôi cũng không biết sao bọn họ lại xảy ra chuyện nữa..."

"Vậy anh chạy cái gì?" Lâm Lang cười lạnh hỏi.

"Tôi sợ, sợ mấy người đó đổ tội lên đầu tôi, bọn họ đâu giống cảnh sát biết nói lý đâu, lỡ mà họ không phân biệt phải trái, đổ tội nói tôi cung cấp súng ống hại chết con họ, tìm tôi trút giận thì làm thế nào?"

Nạn nhân không phải là người bình thường, ai cũng có gia cảnh thâm sâu, anh ta là một người bình thường, dựa vào con cá lớn Cố Minh Đức, dụ dỗ lắm mới đứng được dưới gót chân của cây đại thụ. Bây giờ núi dựa sụp rồi, nguyên nhân cái chết có thể còn dính dáng đến đống súng anh ta cung cấp, Vương Thiện Vu có chín cái mạng cũng không đủ nữa! Không chạy thì ở lại chờ chết sao?

Giản Diệc Thừa và Lâm Lang nhìn nhau, tin lời giải thích của anh ta.

"Vậy đống súng kia từ đâu ra?"

"Là từ một người bạn hợp tác, súng trong câu lạc bộ đều là cậu ta mua." Vương Thiện Vu vừa nói vừa tìm số điện thoại giao cho Lâm Lang.

Giản Diệc Thừa lại hỏi, "Anh chắc chắn đống súng kia không có vấn đề?"

"Chắc chắn, vô cùng chắc chắn, Cố Minh Đức là áo cơm cha mẹ của tôi, cậu ta mà giao chuyện thì tôi phải làm thật hoàn hảo, đống súng kia tôi kiểm tra rất kĩ, bao gồm đạn cũng hoàn toàn bình thường."

"Vậy anh giao đống súng đó cho ai? Tự mình giao cho Cố Minh Đức sao?"

"Không phải, cậu ta bảo tôi giao súng cho lâm Nhất Ba."

"Lâm Nhất Ba?"

"Đúng, Lâm Nhất Ba cũng giúp Cố Minh Đức phụ trách tất cả vật dụng trên đảo, lúc tôi giao súng qua câu ta đang kiểm tra chảo rán. Nghe nói cậu ta tự tay sắp xếp vị trí tất cả đồ trên đảo."

Ra khỏi nhà Vương Thiện Vu đã hơn bốn giờ chiều, Lâm Lang và Giản Diệc Thừa đều không ăn cơm trưa, hai người ghé quán cơm ven đường mua hai hộp cơm, ngồi trên xe ăn xong lại vội vàng chạy tới nhà Lâm Nhất Ba. Đến hơn tám giờ tối mới lái xe về cục.

Không chỉ hai người mà những người khác trong đội cũng bận rộn cả ngày không được nghỉ ngơi. Số người chết nhiều, dính líu rộng, trước đó chưa từng có vụ nào thế này. Nhân viên trinh sát của thành phố được phái đến nhưng cũng không đủ người. Cục trưởng Cố đã nhờ người từ khu khác đến trợ giúp, khoảng sáng mốt mới đến.

"... Tụi em đi tìm Vương Thiện Vu và Lâm Nhất Ba, hai người đều nói súng trong tay bọn họ không có vấn đề. Ban đầu Cố Minh Đức cũng bảo Vương Thiện Vu rằng anh ta cần súng mô phòng, cho nên có thể loại bỏ nghi vấn bọn họ tự giết nhau."

Bọn họ biết khả năng này cực kỳ nhỏ cho nên trọng điểm vẫn tập trung vào khả năng mưu sát.

"Như vậy động cơ là gì? Hung thủ muốn cả mười hai người cùng chết hay chỉ ra tay với một vài người, những người khác bị vạ lây?"

"Các nạn nhân đều là con em nhà giàu, hàng ngày tụ tập một chỗ đua xe, uống rượu, cua gái, chơi game, quan hệ xã hội phức tạp, tiếp xúc với người tốt xấu lẫn lộn, gây thù với người ta cũng là chuyện thường, nhưng đa số là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không đến mức phải giết hết cả mười hai người. Suy xét đến khả năng chết vì tình, bạn gái cũng đổi thường xuyên, phần lớn đều nhìn trúng tiền của nạn nhân, chia tay đều muốn có phí, được cái mình muốn rồi thì không cần gì nữa."

"Động cơ không chắc chắn nên chúng ta phải tập trung vào hung khí gây án, đống súng đó từ đâu tới? Hay là có người nào tráo đổi? Người tráo súng không phải hung thủ thì cũng là đồng lõa, chỉ cần tìm được người này thì vụ án được giải quyết dễ dàng."

Vấn đề là làm sao tìm được người đó?