Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 47: Hắn bất động nhưng nàng động



Đời không như mơ, cả đám quan khách đột ngột như nuốt một con ruồi khó chịu, bởi vì gia hỏa mới vào này vẫn ung dung bình thản khi chứng kiến nhan sắc chênh lệch cực lớn với thân hình của nữ nhân kia, vài tên khách quan quê độ quay mặt đi uống rượu.

Chứng kiến bộ dạng của bọn hắn, Lạc Thần cười thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản hướng nữ nhân xấu xí kia gật đầu chào hỏi, thậm chí trong con mắt bạc trắng tỏa ra một tia đồng cảm trước dung nhan xấu xí của nàng.

“Đây rốt cuộc là ánh mắt gì? Dĩ nhiên không đối với dung mạo ta cảm thấy chán ghét, cũng không khinh rẻ, không thương hại, chỉ có một tia đồng cảm. Đây rốt cuộc là ai?” Trên lầu cát nữ nhân vô cùng mẫn cảm, chỉ dựa vào một ánh mắt đã nhìn ra nhiều thứ.

Nàng thường ngồi ở nơi này, hâu như mỗi một vị khách tiến vào khách sạn, nàng đều sẽ xoay người nhìn liếc mắt một chút, muốn xem phản ứng đám Thần nhân trong thiên hạ này sẽ ra sao.

Không ngoại lệ chút nào, những người kia thấy khuôn mặt nàng lúc, không phải căm ghét thì chính là tiếc hận, thậm chí có kẻ còn ghen ghét nàng, cho rằng nàng không xứng sỡ hữu thân hình quá hoàn mỹ. Trong lòng cũng thành thói quen, không ngờ tới lần này dĩ nhiên gặp phải trường hợp khác biệt.

Nữ nhân lập tức sinh ra một tia hiếu kỳ.

“Nàng này rốt cuộc có thân phận gì?” Trong lòng Lạc Thần hiếu kỳ không kém, mặc dù đã dùng Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn nhưng hắn không nhìn thấu ti vi của nữ nhân này, thậm chí gương mặt xấu xí kia của nàng có phải ngụy trang hay không cũng chả biết.

Đây là trường hợp đầu tiên hắn thám thính thất bại dù sở hữu Thiên Cấp pháp bảo như Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn.

“Đó là bà chủ của chúng ta Tần Mộng Ảnh, thế nào? Kinh diễm không có?” Tiểu nhị haha cười nói, một mặt thân thuộc như người nhà.

“Xác thật rất kinh diễm, người cũng như tên, như mộng như ảnh” Lạc Thần gật đầu cảm thán nói, hắn quả thật bị kinh diễm khi chỉ nhìn bóng lưng của nàng, điều bất ngờ duy nhất nàng lại là chủ nhân của Khách sạn này, không nhìn thấu tu vi của nàng cũng là điều đương nhiên.

“Nữ nhân này vượt qua Luyện Hư Kỳ” Kim Nhi thong dong giải đáp khiến Lạc 'Thần hít một ngụm khí lạnh.

“Được rồi, có món nào ngon mang...”

Lạc Thần đang định gọi món ăn, bỗng nhiên như cảm giác được điều gì, hắn đứng bật dậy dứt khoát nói:

“Trần Giang, ngươi muốn ăn gì cứ gọi, ta sẽ tính tiền, tiểu nhị lập tức cho ta một gian phòng, chọn loại tốt nhất”

“Không thành vấn đề” Tiểu Nhị mặc dù không biết Lạc Thần đột ngột bị gì, bất quá khách hàng là thượng đế, hẳn vẫn tuân lệnh lật đật dẫn đường.

“Công tử đến lúc đại tiện sao?” Trần Giang nhìn Lạc Thần hấp tấp rời đi, ngơ ngắc lẩm bẩm.

Mà bên trên lầu cát, nữ nhân xấu xí Tân Mộng Ảnh dõi theo bóng lưng Lạc Thần, môi dày hơi nhếch lên khiến nàng xấu càng thêm xấu.

Lạc Thần theo tiểu nhị nhận phòng, nhanh chóng đuổi tên này đi, đóng chặt cửa lại.

Không có thời gian quan sát căn phòng xa hoa này, thân ảnh Lạc Thần lập tức biến mất, Linh Giới Châu luôn trong trạng thái nhỏ hơn hạt bụi hơi lóe lên, ẩn mình trong đám chăn mềm.

Bên trong Linh Giới Châu

Chứng kiến vỏ trứng tròn vo bằng da rắn ngày một run rẩy kịch liệt, Lạc Thần một mặt mong đợi, mang trong lòng tâm trạng lại khó tả vô cùng.

Bạch Tinh Xà có động tĩnh sau thời gian dài luyện hóa Hóa Hình Thảo. Lạc Thần cảm nhận được tình hình nơi này nên mới hấp tấp như thế.

Từng giây trôi qua, lòng Lạc Thần như lửa đốt, võ trứng run rẩy ngày càng mãnh liệt.

“Răng rắc” Chợt âm thanh nứt vỡ vang lên, trái tim Lạc Thần như nhấc lên đến cổ họng. Răng rắc

Âm thanh nứt vỡ cuối cùng kết thúc, mà miệng Lạc Thần dần dần hé lớn, hơi thở từ từ dồn dập, ngơ ngác nhìn thân ảnh vừa xuất hiện sau lớp vỏ.

Nữ tử tầm hai mươi, làn da căn tràn trơn bóng đầy sức sống, mái tóc mượt mà trắng như tuyết dài đến tận bờ mông tròn trịa, mày liễu mi cong tất cả đều thuần một màu trắng, mắt to, mũi quỳnh, tròng mắt xanh thẩm như ánh sao, hai vú đầy đặn ngạo nghễ vươn cao điểm lấy núm hồng như ngọc, bắp đùi non da em bé, đôi chân thon dài như bảo vật nhân gian, giữa chúng nó là nơi huyền bí và mị hoặc nhất, hai mép thịt trắng hồng khép chặt kín kẽ, gò mu mọc lấy một thảm cỏ trắng như phủ đầy tuyết,..

Tĩnh khôi

Thánh khiết

Đây là những mỹ từ Lạc Thần có thể nghĩ đến lúc này, nàng như một thiên sứ trời cao ban cho hắn, một đóa tuyết mai giữa bầu trời đêm, nếu không phải đôi môi đỏ hồng hơi cong lên cùng hai hạt ruby đỏ khảm nơi bầu vú, Lạc Thần thậm

chí hoài nghi nàng có bệnh bạch tạng hay không?

Màu trắng của nàng thánh thiện quá, lại hoàn mỹ khiến hắn nghẹn ngào, không nỡ khinh nhờn.

Lạc Thần vẫn đứng bất động ngắm nhìn nàng...

Hắn bất động nhưng nàng động...

Hai cánh tay thon dài choàng qua vòng eo rắn chắc, cái đầu nhỏ nhắn đã tựa vào lòng ngực rộng rãi của hắn, nàng nhắm mắt tham lam ngửi mùi hương Thần nhân trên thân thể này.

Trước sự ngơ ngác của Lạc Thần, thiên sứ bé bỏng ấy bất ngờ nắm lấy ngón

tay hắn đưa lên môi, hàm răng tinh xảo như ngọc cắn mạnh, một giọt máu tự giác nhỏ lên mi tâm nơi trán nàng...

Trong thân thể Lạc Thần, Kim Nhi lẩm bẩm rất nhỏ: “Khế ước tự nguyện của yêu thú bậc cao.”

“Mời chủ nhân ban tên cho thiếp!” Nàng vẫn đầy mặt mong đợi, trái tim nhỏ nhắn đập thìn thịt.

Lạc Thần hai tay siếc lấy vòng eo nhỏ thon thả trơn tuột, ghì chặt thân thể trần truồng của nàng vào lòng, miệng kề sát vành tai tinh xảo, bá đạo tuyên bố:

“Nàng là Bạch Tố Mai, Tố Mai của riêng Lạc Thần ta!”

“Vâng, Tố Mai của riêng chàng!”