Hạ Lưu Ly suy nghĩ một hồi, trong lòng cô đã đưa ra một quyết định táo bạo. Cô nhìn vào người quản gia trước mặt mà yêu cầu:
"Bác hãy dẫn tôi đến gặp anh ta! Tôi có chuyện cần thương lượng với anh ta."
Bác quản gia như đã đoán trước được cô sẽ nói câu này. Ông chỉ nhắm mắt, cười nhẹ một tiếng rồi nhiệt tình mời cô:
"Được, tiểu thư hãy đi theo tôi."
Trước khi đi, Hạ Lưu Ly đã nắm lấy tay hai cô thị nữ của mình, khuôn mặt cô rạng rỡ cười, "Cảm ơn vì bữa tối nhé! Hẹn gặp lại hai người sau."
Hoa Quỳnh và Khả Ái cũng mỉm cười đáp: "Vâng, chúng tôi rất vinh dự khi được phục vụ tiểu thư."
Nói xong, Hạ Lưu Ly đi theo ngay đằng sau lưng bác quản gia. Ông ấy dẫn cô đi ngang qua một cái hành làng dài, bên trên tường là những hình ảnh của oai hùng của Trục Đông Quân, cùng với một tấm ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ấy có mái tóc màu tím đen, đôi mắt đỏ rực như lửa, trên đầu được cài một bông hoa hông trông vô cùng xinh xắn. Dù chỉ là một bực tranh nhưng nó đã toát lên vẻ đẹp quý phái của người phụ nữ.
Cô bất giác dừng bước đi của mình, buộc miệng hỏi: "Đây là ai vậy ạ? Trông cô ấy thật đẹp!"
Bác quản gia dừng lại, quay người lại nhìn bức tranh đó. Khuôn mặt bác thoáng đượm một nét buồn sầu khó tả. Ông ấy liếc nhìn cô rồi trả lời:
"Đây là một người rất quan trong đối với đại nhân."
Người quan trọng? Vậy đây chắc là người Trục Đông quân yêu quý nhất chăng? Cũng là người mà anh ta muốn sử dụng máu của cô để cứu sao? Anh ta đúng là một người si tình. Cơ mà điều này cũng chẳng quan trong với cô. Chuyện anh ta cứu ai, bay muốn dùng máu của cô để làm gì cũng không liên quan đến cô. Điều mà cô hướng đến bây giờ nhất chính là báo thù.
Hạ Lưu Ly lại đi theo bác quản gia đến trước cửa phòng của anh. Hóa ra anh ta sắp xếp cho cô ở chung lầu với anh ta, tuy nhiên là phòng anh ta ở cuối dãy còn của cô là ở dãy. Bác quản gia gõ cửa vài tiếng nhưng cũng thấy bên trong đáp lại. Ông ấy thuận tay mở cửa ra, mời cô vào trong ngồi.
"Có vẻ đại nhân vẫn chưa về, tiểu thư cứ ở đây đợi nhé! Tôi có việc phải đi trước."
Hạ Lưu Ly cúi người chào bác ấy. Trước khi rời khỏi, ông ấy cũng không quên đóng cửa phòng lại để cô không bị lạnh. Hạ Lưu Ly ngồi xuống chiếc giường của anh. Cô liếc mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Quả nhiên, cô lại quay về cái nơi mà cô không muốn đến nhất. Người ta thường nói "ghét của nào, trời cho của đó" là không sai mà!
Chủ động hợp tác với ác ma cũng chỉ là vì mối thù với Bối Hạ Cảnh. Anh ta nợ cô một chữ tình và một lời giải thích về cái chết vô nghĩa của gia đình cô. Cô sẽ bắt anh ta trả lại gấp trăm ngàn lần.
Hạ Lưu Ly buồn chán đi đến cửa sổ lớn trước mặt. Bây giờ cô mới để ý, nó cao ngang ngửa người cô. Chắc là ác ma rất thích vừa ngắm phong cảnh vào buổi tối vừa uống máu người đây mà! Ánh mắt cô hướng về khung cảnh bên ngoài cửa số. Hôm nay, trăng có hình lưỡi liềm trông rất đẹp. Mặc dù nó không tròn như đêm đầu tiên cô đây nhưng thực sự nó ánh sáng của nó vẫn đủ để hắt vào ban công của căn phòng. Cô muốn mở cửa để bước ra đó hóng gió một chút. Thế nhưng, khi cô đang chuẩn bị mở cái gài cửa thì bất chợt một bóng đen lạ vụt qua trong tích tắc, cô dừng luôn hành động đang làm, cố gắng nhìn kĩ bên ngoài.
"Vụt!"
Một con quái vật xuất hiện ngay trước mắt cô. Đầu của nó được bao bọc bởi một lớp da mỏng nhăn nheo và già nua. Đôi mắt đen đục như hố sâu cùng với răng nanh dài loằng ngoằng làm cho cô giật điếng người, mở to hai mắt nhìn nó. Con quái vật giơ móng vuốt sắc nhọn của mình lên, tấn công vào cánh cửa kính trước mặt cô.
"Rầm... rầm... rầm"
Tiếng móng vuốt va chạm vào màn chắn bảo vệ của biệt thự, khiến nó vô cùng tức giận, phun lửa liên túc về phía con mồi trước mắt. Hạ Lưu Ly vẫn đưng đó nhìn nó từng bước phá vỡ màn chắn bảo vệ. Hết phun lửa, nó lại triệu hồi một cái cây gỗ lớn, bên trên toàn là những cái đinh sắc nhọn. Nó thành thạo vung cây gậy, định đạp nát màn chắn phức tạp này thế nhưng, thứ bị dằm nát không phải màn chắn mà lại là cánh tay phải đang cầm gậy của nó. Một màn mưa máu lại phun trào trước mặt cô.
Đằng sau nó là một đại ác ma, trên người toàn là máu, đôi mắt đỏ rực thể hiện rõ sự chán ghét đối với cái thứ bẩn thỉu trước mặt. Con quái vật nhìn thấy anh, khuôn mặt nó trông vô cùng sợ hãi. Nó đau đớn ôm lấy cánh tay đang bị thương của mình định rời đi nhanh chóng. Thế nhưng, chẳng thể có một con quái vậy hay dị vật nào có thể toàn vẹn rời đi khi đã gặp anh cả.
"Roẹt!!!"
Chỉ một nhát kiếm của anh, cơ thể của nó bị phanh thành trăm mảnh nhỏ, rải rác khắp ban công của căn phòng, bắn lên luôn cả màn kính dày trước mặt Hạ Lưu Ly.